Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội dung trứng Phục sinh:

Trác Dực Thần cưỡng ép kể chuyện để dỗ Tuyết Trùng Tử ngủ ?

Tuyết Trùng Tử : Tên này bị bệnh sao ??

Trác Dực Thần: Làm sao đứa trẻ này dỗ mãi không ngủ, ngược lại càng nghe càng tỉnh táo vậy?

Tuyết Trùng Tử : Ta từ chối việc nghe ngươi kể chuyện.

Cung Tử Vũ đang ngồi trên bậc thềm của Cung Môn, vẫn nhìn mặt dây chuyền ngọc bích do Vân Vi Sam đưa cho mình và cười khúc khích. Cung Viễn Chủy cùng Bạch Cửu đi ngang qua, Cung Tử Vũ giơ tay lên chào . Bạch Cửu chạy lên phía trước Cung Viễn Chủy, nhiệt tình vẫy tay chào Cung Tử Vũ . Sau đó Cung Tử Vũ nhìn thấy nụ cười khinh bỉ cùng ánh mắt lạnh lùng của Cung Viễn Chủy . Nụ cười tươi rói của Cung Tử Vũ lập tức đông cứng . Hắn cũng không quan tâm đến hai người kia nữa mà tiếp tục nhìn mặt dây chuyền ngọc bích do Vân Vi Sam đưa cho, Cung Tử Vũ cầm dây chuyền trên tay và tiếp tục cười khúc khích.

Không lâu sau, Cung Tử Vũ lại nhìn thấy Trác Dực Thần và Tuyết Trùng Tử lẻn ra khỏi núi sau . Cung Tử Vũ sửng sốt một chút, đây không phải là hai người vừa đi ngang qua sao, sao lại tới nữa vậy ? Trác Dực Thần nhớ tới Cung Tử Vũ, vẫy tay chào hắn . Cung Tử Vũ dừng lại, không xác định vẫy tay với Trác Dực Thần .

Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Đây chẳng lẽ là cách trêu người mới của Cung Viễn Chủy sao ? Cung Tử Vũ nở một nụ cười cực kỳ kỳ quái. Hắn lại nhìn Tuyết Trùng Tử bên cạnh, liếc nhìn y một cái rồi trợn mắt. Cung Tử Vũ không thể ngồi yên, hai người này đã xảy ra chuyện gì vậy ? Hắn tự nhủ phải đi tìm A Vân xem mình có bị bệnh gì hay không

- A Vân, A Vân

Không ai có thể ngăn cản Trác Dực Thần tiến vào núi trước,thỉnh thoảng sẽ có vài người sẽ cúi chào hắn . Trác Dực Thần vốn là muốn phản bác, nhưng Tuyết Trùng Tử nháy mắt một cái, Trác Dực Thần liền hiểu tín hiệu . Có người khác tiến lên chào, Trác Dực Thần nhẹ nhàng gật đầu.

- Chủy Công Tử

Cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ nhưng trời đã muộn rồi, Tuyết Trùng Tử dẫn theo Trác Dực Thần tìm ra vị trí tốt để lẻn ra ngoài . Họ có thể lẻn ra ngoài khi lính canh thay ca trực . Kế hoạch hoàn hảo đến mức Tuyết Trùng Tử thậm chí còn thấy nó rất phù hợp với cả hai người .

Y chuẩn bị chiếc áo choàng đen cho hai người và chuẩn bị rời khỏi Cung Môn . Bỗng nhiên có ám khí từ đâu tấn công, Trác Dực Thần phản ứng nhanh chóng và lấy vũ khí đã chuẩn bị . Cung Viễn Chủy đứng trên tường cao, đeo găng tay vào và nhìn xuống phía hai người.

- Kẻ nào nữa đêm nửa hôm lại lén lút ở đây ?

Dưới ánh trăng, Cung Viễn Chủy nhìn hai bóng người khả nghi đang cố gắng trốn thoát khỏi Cung Môn. Cung Viễn Chủy lập tức ném ám khí một lần nữa về phía hai người nhưng Trác Dực Thần đã chặn lại được . Kiếm của hai người rất nhanh đã va chạm, Cung Viễn Chủy dùng tay đỡ lấy kiếm của Trác Dực Thần, thanh kiếm va chạm với găng tay chế tác tinh xảo sinh ra tia lửa vàng. Cung Viễn Chủy nhân cơ hội cởi mũ áo choàng của Trác Dực Thần ra . Hai người nhìn nhau, sửng sốt trong giây lát khung cảnh như đông cứng lại Cung Viễn Chủy cầm thanh kiếm của Trác Dực Thần .

- Dực Thần ca ca, ta tới giúp ngươi đây

Bạch Cửu chạy về phía họ với vẻ đe dọa, nhóc mang theo một cây gậy gỗ mà không biết tìm được ở đâu. Cung Viễn Chủy và Trác Dực Thần đồng thời nhìn sang, Bạch Cửu cũng dừng lại bàn tay cầm gậy gỗ vẫn giơ lên giữa không trung.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net