Tản bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều, tôi và chị Yoshine cùng nhau đi dạo nghỉ xả hơi sau khi bộ phim kết thúc. Bỗng đâu ra hai thanh niên rủ chúng tôi cùng đi uống. Tôi liền bảo mình thì được nhưng không biết người đi cạnh (là chị Yoshine) có thấy ổn không. Chị Yoshine liền bảo ok thôi. Ngồi trong quán ăn nhỏ, tôi và chị Yoshine ngồi cùng một hướng, hai người con trai ấy ngồi đối diện. Tôi có thể thấy rõ anh chàng ngồi trước mặt chị Yoshine cứ nhìn chị ấy mãi. Anh ta liên tục hỏi xem chị Yoshine có thấy ngon miệng không và hỏi những thứ như là lúc rảnh chị ấy thường làm gì. Còn anh chàng ngồi trước mặt tôi đây có phần hơi trầm tính một chút. Anh ta có nói cũng chỉ là "Ngon thật đấy" hay "có ai muốn gọi gì nữa không?". Thi thoảng tôi cũng có bắt chuyện với anh ta một chút để bầu không khí không quá trầm lắng. Chị Yoshine lúc nào cũng vậy, nếu trong một bữa tiệc, chị ấy sẽ luôn là tâm điểm của mọi người, những người khác sẽ hỏi hạn và gắp đồ ăn cho chị ấy. Nhưng trông tên con trai kia mới đáng thương làm sao, chị Yoshine cũng chỉ trả lời trong chừng mực, đủ thông tin những gì anh ta hỏi, ngoài ra cũng chẳng hỏi thêm gì. Hoàn toàn thật khác với đêm mà tôi ngủ lại nhà chị ấy, chị ấy cứ chia sẻ mãi đến lúc tôi ngủ gật lúc nào không hay. Tôi biết là mình hơi vô ý tứ nhưng những ngày đó công việc kéo dài tới đêm khuya thêm những lo lắng cho bộ phim quá nên thành ra thời gian ngủ đã ít mà lại còn chẳng sâu. 

Bước ra khỏi quán, chị Yoshine liền quay sang tôi, chị ấy nhìn tôi thật lâu, sao thế nhỉ, chị ấy muốn nói điều gì à. Tên con trai kia dường như không muốn mọi thứ cứ thế kết thúc nên là cất tiếng hỏi mọi người có muốn đi kara không. 

- Thật hay quá, chẳng mấy khi được rủ rê với lại cũng lâu rồi tôi chưa hát nên ý đó hay đấy. - chị Yoshine trả lời.

Và cứ thế tôi theo chiều câu chuyện đến quán kara, cứ nghĩ đi ăn xong rồi thôi, ai mà ngờ. Trái ngược với sự ưng thuận ban đầu thì chị Yoshine chỉ ngồi nghe mọi người hát, tên con trai tán tỉnh chị ấy có vẻ cũng không bị bận lòng bởi điều đó lắm, hắn ta hát say sưa, có vẻ hắn nghĩ có thể khoe bày tài lẻ hát hay của mình để khiến chị Yoshine để ý đến. Nhưng đến lượt tôi hát thì trông chị Yoshine có vẻ rất chăm chú, lúc kết thúc cũng không quên mỉm cười vỗ tay cho tôi. Chứ sao nữa, tôi từng là idol mà, cho nên hát chỉ là chuyện nhỏ với tôi. Khi đang hát dở vài thứ hai, lúc quay lại nhìn khán giả của mình, tôi thấy tên con trai đó đã ngồi cạnh chị Yoshine từ lúc nào, trông hắn khá hồi hộp, đang hát thì tôi bị lệch tông do hắn nắm lấy tay chị Yoshine. Tôi thấy chị ấy liếc nhìn tôi rồi sau đó quay qua mỉm cười với hắn. Hừ. Thật là dễ dãi mà. Hát xong tôi đứng đợi chị ấy trước cửa quán.

- Xin lỗi để em chờ. Ta về thôi.

- Có chuyện gì à chị.

- À, cái cậu đó níu chị lại hỏi chuyện, lằng nhằng một hồi chị mới thoát được.

Hmm. Thế cơ à. Trong lòng thật muốn biết hai người đó nói chuyện gì nhưng thật chẳng dám hỏi. 

- Có lẽ chị Yoshine xinh nên bọn họ mới tới bắt chuyện đấy nhỉ. 

- Không phải vậy đâu. Thật ra cậu ta hỏi cách thức liên lạc với chị nhưng chị không cho. Cái cậu còn lại có vẻ để ý em, cậu ấy chỉ hỏi chị là em bao nhiêu tuổi thôi. Loại trai ăn cỏ đấy à.

- Wakana này. 

- Vâng. 

- Em dễ thương như thế tụi con trai sẽ không tha cho em đâu đấy. 

- Hả? Em thấy cả buổi chị là tâm điểm của nhóm đấy chứ. 

- Em ngơ ngơ lắm. 

Nói rồi chị ấy chào tạm biệt tôi, hai chúng tôi đi hai hướng khác nhau cùng hướng về ngôi nhà của mình.

Khi bóng lưng ấy dần khuất, tôi tự hỏi chị Yoshine rốt cuộc là người như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#girl #love