Thịt nướng và chiếc sofa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay mới hoàn thành cảnh quay cho tập năm. Đoàn ekip và staff rủ nhau đi uống sau ngày làm việc vất vả. Chả là hôm nay chuyển cảnh những sáu nơi nên có hơi vất vả một tí. Nghe đâu anh Yu không đi nên mình cũng chẳng muốn đi. 

- Này, đi uống luôn nhé.

- Sao cơ ạ?

- Chị biết quán thịt nướng ngon lắm, quán đó khó đặt chỗ lắm đấy. May mà nhờ staff đặt được bàn rồi. Em đi cùng nhé.

Chị Yoshine cứ thế hồn nhiên tới khoác vai tôi mà rủ vậy đấy. Dù sao chị ấy đã cho Nepo đồ nên nếu từ chối thì có hơi kì một chút.

- Vâng ạ. Nếu chị đã nói thế thì không đi hẳn em sẽ tiếc lắm.

- Tuyệt! Vậy chốt kèo nha. Em ra xe của chị nha?

- Hả! Sao cơ..? Nhưng mà...

Chị ấy đi mất tăm rồi. Thôi kệ.

Trong lúc ngồi chờ, may tài xế riêng của chị Yoshine là nữ nên cảm giác cũng không căng thẳng lắm. 

- Chị Yoshine có vẻ quý bạn nhỉ? 

Đang ngồi xem lịch công việc cho ngày mai. Nghe thấy câu hỏi mà như không hỏi đó làm tôi phải ngẩng lên trong ngơ ngác. 

- Chị ấy vô ngành giải trí được hai năm rồi nhưng chẳng mấy khi chơi với ai hay tham gia buổi tiệc nhóm như thế này cả. Ở trường quay trông vậy thôi chứ xong công việc, chị ấy là tuýp người hướng nội điển hình đấy. Thấy chị ấy tự bắt chuyện với bạn thế, tôi cũng ngạc nhiên lắm. 

- Thế cơ à. Quả nhiên ở trường quay thấy chị ấy cởi mở thật đấy. Lúc nào cũng cảm ơn staff mỗi khi nhận gì đó từ họ. 

- Mà tớ hỏi nhé, chị ấy có thích anh Yu không nhỉ?

- Chuyện đó...

- Chào! 

Cửa xe bật mở và hai chúng tôi liền nhất loạt nhìn ra cửa xe.

- Hai người đợi lâu không? Chuyên viên trang điểm kêu chị lại một lúc nên hơi lâu chút. Đáng ra chỉ thay đồ là chị ra ngay liền vậy mà.

- Không sao đâu ạ. - Cả tôi và bạn tài xế trả lời.

- Rồi. Giờ mình tới thẳng quán nhé.

Khi xe tới nơi. Tôi và chị Yoshine vào trước còn bạn tài xế thì vào sau vì phải tìm chỗ đậu xe. Quả nhiên đúng như lời chị Yoshine nói. Quán rất đông. Bàn nhóm chúng tôi ở trên gác. 

- Này, lên đây đi.

Còn hai chỗ sát nhau và một chỗ ở đầu dãy. Cũng không biết nên ngồi với chị ấy hay là để chị ấy ngồi cùng với bạn staff của chị ấy nhỉ? Đang mải băn khoăn thì chị Yoshine đã lên tiếng trước "Chị tới đầu kia đây. Em với Yui, hai đứa bằng tuổi nhau nên chắc ngồi cùng nhau sẽ thoải mái hơn nhỉ?"

Không đợi tôi trả lời, chị ấy nói xong câu liền mỉm cười nhẹ và đi tới đầu bàn kia. 

Suốt buổi ăn cứ mỗi khi gọi món, dù ở xa tít đầu bàn còn tôi ở cuối bàn nhưng chị Yoshine vẫn hỏi tôi muốn ăn gì rồi mới nhờ phục vụ đi vào bếp lấy lên. Mặc dù chị ấy chẳng nhìn về phía tôi lần nào nhưng cứ hễ thấy cốc của tôi sắp hết bia là chị ấy lại gọi thêm cho tôi. Đàn chị đi trước mà gọi bia cho nhiệt tình quá mà từ chối thì cũng sợ mất lòng người ta, thế là từ bao giờ cơn buồn ngủ bắt đầu lửng lờ choàng lên tôi như phù thủy rải khói vậy, rồi tôi bắt đầu chìm vào im lặng. 

- Ôi. 23 giờ rồi ư? Thôi chúng ta thanh toán nhỉ. 

Thế rồi mọi người về , tôi cũng theo chị Yoshine ra xe.

- Thật ngại quá. Nhà tớ ở quận Ikebukuro cơ. Làm phiền bạn phải lái xe ngược lại rồi.

- Hay em ở lại nhà chị đi. Ngược đường thế cũng cực Yui nhỉ. Giờ cũng muộn rồi nữa. Mai em có lịch công việc không?

- Cũng không có gì cả ạ.

Ngồi ở ghế sau, nhìn vào gương chiếu hậu tôi có thể thấy sự ngạc nhiên của bạn Yui tài xế khi chị Yoshine đề nghị như thế.

Chúng tôi về đến nhà lúc 23 giờ 40 phút. Căn hộ chị Yoshine nằm ở chung cư tầm trung ở Meguro ở tầng 7 trong 30 tầng. Sao thế nhỉ? Mình thấy hơi hồi hộp. Chắc là do lần đầu đến nhà riêng của một đồng nghiệp thôi mà nhỉ. Suốt từ thang máy đến dọc hành lang và khi đã tới trước cửa phòng chị Yoshine không hề nói một lời. Quả nhiên thật đúng với những gì mà Yui nói. Tiếng cạch trầm đục vang lên. Cánh cửa mở ra, một mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào xông vào khoang mũi tôi đánh thức thần kinh tôi. 

- Cứ tự nhiên nhé. 

- Vâng, em xin phép. - chắc giọng tôi lúc này nghe nhừa nhựa của một đứa đang say lắm.

- Em muốn tắm không? 

- À thế có phiền chị không?

- Không sao đâu. Sau một ngày làm việc, tuyệt nhất là ngâm bồn và nằm trên chiếc đệm êm ái của mình đúng không nào. - Chị ấy mỉm cười, bầu không khí có chút thoải mái hơn chăng.

- Vâng. Thế em xin phép nhé. 

- Để chị đi lấy đồ cho em mượn thay và khăn tắm. 

Sau khi tôi tắm xong thì chị Yoshine cũng vào ngâm mình luôn. Đến lúc chị ấy đi ra thì bảo chị ấy không có đệm ngủ cho khách nên là tôi vào ngủ chung với chị ấy đi. Tôi thật sự hơi sốc khi nghĩ mình sẽ ngủ chung với một tiền bối chưa thân. Đời tôi chưa bao giờ ngủ chung giường với ai cả, lại sợ nửa đêm cái chứng cựa quậy của mình làm người khác tỉnh ngủ mất. 

Nằm hướng mặt vào nhau, chị Yoshine mỉm cười với tôi bằng ánh mắt tinh nghịch.

- Người em thơm thật đấy Wakana. 

Trong một khoảnh khắc tôi á khẩu trước câu nói đó. Sao nghe cứ như một kiểu mời gọi thế này, chị ấy lại còn gọi thằng tên mình nứa chứ. 

- Em và chị có mùi giống nhau mà. Chị cứ chọc em không thôi.

- Chị gọi em là Wakana được chứ?

- V...vâng. Em không thấy vấn đề gì cả.

- Em cũng có thể gọi chị là Kyoko. Nhưng chỉ khi nào có mỗi em và chị thôi nhé. Chị không muốn người khác tò mò về bạn bè hay những mối quan hệ của mình.

- Vâng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#girl #love