Chương II: Tử Anh Sư Phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 2: Quà Mừng

     Sau bữa tiệc long trọng, hoàng cung lại trở nên im lặng như thường lệ. Thanh Phi sau khi cho Ngũ công chúa nghỉ ngơi. Thanh Phi cùng tỳ nữ Hoa Chi kiểm kê quà mừng.
    
     Tất cả mọi người đều tặng kim ngân châu báo. Thanh phi vừa uống trà vừa nghe Hoa Chi đọc danh sách. Nhưng tới phần quà của Tiểu Bạch thì.
    
     - Nương nương không biết là ai lại tặng chiếc hộp rỗng này cho Tứ hoàng tử nữa.* Hoa Chi vừa cầm chiếc hộp trên tay vừa nói.
    
     Thanh Phi nhìn thấy chiếc hộp đó ánh mắt trở nên giận dữ. Ra lệnh cho Hoa Chỉ.

      - Đem bỏ đi cho ta.
     
      Hoa Chi nghe lệnh ném chiếc hộp qua cửa sổ gần đó. Tứ hoàng tử đang chuẩn bị đi gặp Tiểu Bạch. Thấy chiếc hộp bị ném ra trông khá quen mắt. Nên chạy đến nhặt lên và dấu đi.
     
      Lúc này, ở Dịch Đình gió Thu Đông sẽ lạnh đã thổi. Tứ công chúa vẫn đang ngồi đợi ai đó đến. Tử Anh nhìn công chúa chợt nhớ ra điều gì nên quay người bước đi. Tử Anh vừa đi khỏi, Tứ hoàng tử đã đến.
     
      - Muội đợi ta có lâu không. Trời lạnh lắm. Mặc thêm áo vào đi.* Tứ hoàng tử vừa nói vừa lấy áo choàng của mình sang cho Tiểu Bạch.
     
      - Tứ ca! Chúc mừng sinh thần của huynh.
     
       Tứ công chúa lấy từ trong tay áo ra một cây quạt bằng gỗ trầm hương thượng hạn. Đưa cho Tứ hoàng tử. Tử Duật nhận lấy quạt trong tay tỏ ra thích thú. Y vừa ngồi xuống vừa bình phẩm đồ vật trong tay.
      
       - Đa tạ tứ muội. Cây quạt được làm từ gỗ trầm hương thượng hạn. Và cánh quạt được dùng giấy Tô Châu. Muội tặng ta món quà quý thế này. Ta lấy gì tặng lại muội đây.
      
       - Tặng muội. Sao huynh lại tặng muội chứ.* Tứ công chúa đưa mắt ngạc nhiên khi Tứ ca hỏi vậy.
      
       - Chẳng phải là còn nửa tháng nữa là đến sinh thần của muội à.* Tứ hoàng tử đặt quạt xuống bàn, ánh mắt tỏ ra hiếu kỳ hỏi Tứ công chúa.
      
       - Tứ ca...
      
       Tiểu Bạch chưa dứt lời thì Thuần ma ma đã đến.
      
       - Tứ công chúa mau về thôi. Ngày mai còn theo Thái Hoàng Thái hậu đi lễ Phật nữa đấy.
      
       - Ta biết rồi Thuần ma ma.* Tứ công chúa quay về phía ma ma đáp.
      
       - Tứ muội chừng nào muội về nhớ nói ta nghe muội muốn tặng quà gì nhé.* Tử Duật nhìn thấy Tử Anh cũng đã đến. Nên dặn dò Tiểu Bạch trước khi rời khỏi.
      
       Tiểu Bạch trả lại áo choàng Tứ hoàng tử. Rồi tiến về Từ Ninh Cung. Trước cửa Trắc Điện, Tử Anh đứng gác bên ngoài nghe thấy bên trong dường như có tiếng khóc. Y mở cửa bước vào nhìn thấy Tiểu Bạch đang thu mình trên giường. Hàng lệ rơi xuống làm ướt cả một góc chăn.
      
       Tử Anh ánh mắt có phần thương cảm. Bước đến vỗ về Tiểu Bạch.
      
       - Công chúa người đừng khóc! Ngày mai người còn phải đi theo Thái Hoàng Thái hậu nữa.
      
       - Tử Anh, người có thể kể chuyện cho con nghe không?
      
       - Công chúa muốn thuộc hạ kể chuyện à! Thuộc hạ không biết kể chuyện đâu ạ.
      
       - Thì người cứ kể cho con nghe chuyện lúc trước khi người vào cung ấy.
      
       Tử Anh đành ngồi cạnh giường để kể chuyện công chúa nghe. Y suy nghĩ rất lâu rồi lấy trong đai lưng, ra chiếc trâm hình bỉ ngạn và nói.
      
       - Vậy thuộc hạ sẽ kể cho người nghe chuyện về chiếc trâm này nhé.
      
       - Được! Người kể đi.
      
       - Chiếc trâm này là vật đính ước của một vị nữ tử xinh đẹp và tình lang của nàng....
      
       ...Vị nữ tử ấy có một nụ cười rất lạnh. Nó là thứ lạnh nhất mà ta từng thấy. Nàng rất xinh đẹp nhưng cũng rất tàn nhẫn. Nàng ấy có thể vì đòi lại công đạo mà giết cả nhà mẹ đẻ. Rồi đến khi nàng gặp được tình lang của mình.
      
        Ánh mắt nàng như có chút ấm áp khi nhìn về phía tình lang. Họ đã có một thời gian bên nhau thật hạnh phúc. Nhưng tất cả chỉ là giả tạo. Khi tình lang nàng có trong tay quyền lực chí cao. Hắn sẵn sàng bỏ rơi nàng không thương tiếc. Nàng mỗi đêm đều nhìn vào vật định tình mà rơi lệ....
       
        Tử Anh quay sang nhìn Tiểu Bạch. Thì nàng đã ngủ say bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho tiểu chủ nhân. Y nhìn vào chiếc trâm như suy tư điều gì đó. Rồi vội đóng cửa bước ra ngoài.
       
        Sáng hôm sau, xe ngựa của Thái Hoàng Thái hậu tiến ra ngoại ô. Trên chiếc xe nhỏ phía sau lúc này, Tứ công chúa nhìn chằm chằm vào Tiểu Trúc.
       
        - Tiểu Trúc. Tại sao muội cứ ôm tay nải hoài thế.
       
        - Muội sợ rớt mất đồ công chúa.
       
        - Sao lại rớt được chứ. Chúng ta ngồi trong xe, bên ngoài thì có sư phụ. Với lại bên ngoài còn biết bao nhiêu là thị vệ nữa ngươi đừng lo.
       
        - Tiểu Trúc vẫn không an tâm.* Tiểu Trúc nghe công chúa nói lại càng ôm chặt tay nải hơn.
       
        Tiểu Bạch nhìn Tiểu Trúc không nhịn được cười. Thái Hoàng Thái hậu ngồi ở xe trước nghe được tiếng cười nói của chủ tử Tứ công chúa. Liền nói với Thuần ma ma.
       
        - Xem ra Vương Phi của Hòa Thân thật có lòng quan tâm đến Tứ công chúa đấy.* Thái Hoàng Thái hậu vừa nói vừa đưa tay vén nhẹ màn che nhìn bên ngoài.
       
        Thuần ma ma tay gọt trái cây đưa cho chủ tử đáp.
       
        - Dạ vâng ạ! Lão nô nghĩ rằng Vương Phi thành thân đã lâu nhưng chưa có người thừa tự. Nhìn thấy tiểu công chúa nên quan tâm chút ạ.
       
        Thái Hoàng Thái hậu thưởng quả ngọt suy tư rồi nói.
       
        - Người nói đúng. Thuần ma ma, khi nào hồi cung ngươi hãy thay ta sắp xếp cho Vương Phi vào cung.
       
        Thuần ma ma gật đầu tuân lệnh. Đoàn xe dừng lại ở một ngôi chùa khá khuất nhưng cũng không cách xa kinh thành. Thái Hoàng Thái hậu vào trong thắp hương, Tứ công chúa đi bên cạnh. Mọi người đều thành tâm bái Phật.
       
        Tối đó mọi người sau khi dùng thiện đều trở về phòng. Tiểu Trúc vì lần đầu ăn uống thanh đạm nên chưa quen. Tiểu Trúc bước vào phòng sửa soạn lại chỗ ngủ cho chủ tử, thì bụng đã kêu lên từng đợt. Tiểu Bạch thấy thế cười tít mắt. Đúng lúc đó, bên ngoài có động tĩnh. Tiểu Bạch nghe thấy có động tĩnh liền thổi tắt nến. Kéo Tiểu Trúc ngồi xuống ra hiệu im lặng.
       
        Bên ngoài xuất hiện vài tên áo đen không rõ lai lịch. Tiếng đến gần phòng của Tứ công chúa. Trong phúc chỗc đã có tiếng đánh nhau nhưng rất nhanh đã im ắng. Tử Anh đẩy cửa bước vào.
       
        - Công chúa người không sao chứ.
       
        - Ta không sao. Người có sao không ạ.* Tứ công chúa nhìn thấy Tử Anh trong lòng nhẹ nhõm đôi phần.
       
        - Nhưng bọn họ là ai mà dám hành thích hoàng tộc chứ.* Tiểu Trúc lúc này như không biết sợ là gì, lên tiếng nói.
       
        - Thuộc hạ nghĩ rằng những người này đến là vì công chúa. Người hãy mau trốn đi...* Lúc này tâm trạng của Tử Anh như có gì đó khác thường. Liền tiếng vào trong kéo Tứ công chúa đi.
       
        - Đi nhưng đi đâu* Nàng không đợi sư phụ nói hết câu thì hỏi.
       
        Đúng lúc đó có ám khí từ đâu bay đến. Tử Anh nhanh nhẹn dùng kiếm để đỡ cho mọi người. Tiểu Trúc bị ám khí bay qua khỏi người làm cho hoãn sợ liền ngất đi. Tử Anh vừa đánh nhau với đám người lạ mặt kia xong. Giờ lại còn vung tay đỡ ám khí cho nàng. Tứ công chúa nhìn thấy sự tình cấp bách liền rút thanh kiếm mỏng nơi thắt lưng ra chống đỡ.
       
        Nhưng Sư Phụ của y lại ngăn cản. Vừa lúc đó, trên vai của Tử Anh một vệt máu đỏ thấm ướt cả áo. Tiểu công chúa nhìn thấy máu trong lòng lại nhớ đến đám cháy của Anh Hoa Điện. Tử Anh nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ đó, bèn ôm chầm lấy tứ công chúa an ủi.
       
        - Đừng lo có thuộc hạ đây. Công chúa sẽ không sao đâu.
       
        Nói xong y liền rút ống pháo tín hiệu bắn lên trời. Sau đó ôm công chúa bỏ chạy. Lúc hai sư đồ họ vừa đi khỏi. Khi ấy thị vệ cũng vừa đến nhìn thấy đám người áo đen kia cho người rút lui, liền đuổi theo.
       
        Tử Anh ẵm theo tứ công chúa bỏ chạy đến vách núi gần đấy thì bọn người áo đen cũng đến nơi. Tứ công chúa lấy lại được bình tĩnh khi nghe Sư Phụ an ủi. Trong lòng nàng bây giờ Sư Phụ là người quan trọng nhất trong tâm.
       
         Tử Anh đặt công chúa xuống đất, y rút dây roi sắt dài ba trượng ra. Quất vào đám người thích khách kia. Lần lượt hạ từng tên một. Bỗng một tên trong bọn chúng phóng ám khí về phía Tứ công chúa. Tử Anh thấy Tiểu Bạch bị nguy hiểm liền xoay người lao tới. Ôm Tiểu công chúa, cả hai cùng ngã xuống núi cả.
        
        Thái Hoàng Thái hậu nghe tin Tứ công chúa bị hành thích. Nổi cơn thịnh nộ ra lệnh cho tất cả các thị vệ truy tìm tin tức của công chúa. Nhưng tất cả đều bặt tin, trước sự tìm kiếm bất lực của thị vệ.
       
        Nửa tháng sau, thời tiết khí vào Đông gió càng se lạnh. Họ được một gia đình người thợ săn già dưới chân núi cưu mang. Sau vụ hành thích lần trước Tứ công chúa chăm chỉ luyện công hơn. Tử Anh vì vết thương chưa khỏi nên vẫn phải ở lại đây.
       
        Tử Anh thấy vết thương dường như để lại đi chứng. Nên đã quyết định viết tất cả tâm pháp của mình cũng như là toàn bộ cơ chế của Nhật Nguyệt. Tất cả được y để dưới chiếc hộp gấm. Sau đó, hắn đặt chiếc trâm ở phía trên chiếc hộp gấm ấy.
       
        Sáng hôm đó, y lên núi săn. Nhưng vì vết thương do ngâm trong nước lạnh nên cứ đau nhức. Làm y không bắt được con nào. Lay hoay mãi y mới bắt được vài con thỏ. Tối đến Tử Anh đem những món ăn được làm từ thịt thỏ lên. Tiểu Bạch nhìn thấy rất thích thú.
       
        - Lâu rồi đệ tử chưa được ăn thịt thỏ do Sư Phụ nấu đấy ạ.

        - Phụ thân! Tất cả đều làVu đại ca làm đấy ạ.* An Nhược vừa bày đồ ăn ra vừa khen không ngừng.
       
        - Không ngờ Vu thiếu hiệp cũng biết nấu ăn đấy.* Vị thợ săn già chăm chú nhìn vào thức ăn rồi ngạc nhiên nhìn Tử Anh.
       
        - Lão bá quá khen. Chỉ là một vài món ăn không đáng để nhắc đến ạ.* Tử Anh khiêm tốn trả lời.
       
        - Vu đại ca. Hôm nay có gì đặc biệt à.* An Nhược mỉm cười nhìn Tiểu Bạch như ra hiệu cho Tử Anh.
       
        - Tiểu Bạch! Con có thích mấy món này không.* Tử Anh khẽ cười nhìn Tứ công chúa.
       
        - Vâng ạ! Đồ nhi rất thích. Nhưng sao hôm nay Sư Phụ lại xuống bếp thế ạ.
       
        Tử Anh lấy chiếc hộp gấm đã chuẩn bị trước để lên bàn rồi nói.
       
        - Chúc mừng sinh thần Tiểu Bạch. Chúc đồ nhi thêm tuổi mới. Thêm niềm vui, lạc quan và sự kiên cường.
       
        - Đồ Nhi đa tạ Sư Phụ.* Tứ công chúa nhận lấy chiếc hộp trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC