Chap 11: Cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng vàng nhè nhẹ tỏa ra từ chiếc bóng đèn nhỏ phủ lên bóng lưng cô độc của Gray.

Gray ngồi tựa vào chiếc cột gỗ, cánh tay buông thõng xuống nền tuyết lạnh lẽo, khuôn mặt bơ phờ, ánh mắt nhìn vô định về phía xa xăm. Một bông tuyết rơi lên mặt Gray, bởi vì thân nhiệt ấm áp mà tan thành nước, lăn dài trên gò má trắng nhợt của cậu, hòa cùng dòng nước mắt mặn đắng. Gray đưa tay quẹt giọt nước mắt vừa đọng lại trên cằm cậu, nhìn vào trong giọt nước long lanh ấy cậu thấy một Gray Fullbuster yếu đuối hơn bao giờ hết.

Ngoại trừ gia đình đã mất, Gray chưa bao giờ khóc vì ai trước đó. Thế mà Lyon lại làm cậu khóc, chỉ bằng những cử chỉ, lời nói thân mật với một người không phải cậu.

Thừa nhận đi Gray, mày thực sự có tình cảm với Lyon, mày yêu anh ta bằng một thứ tình yêu nồng nhiệt trái với vẻ ngoài lạnh lùng xa cách của mày.

Một thoáng hoảng hốt, Gray sờ loạn xạ lên mặt mình, càng nhiều nước mắt tuôn ra như ngầm đồng ý với ý nghĩ đó. Cậu vùi mặt vào lòng bàn tay, cắn chặt răng để không một tiếng nức nở nghẹn ngào nào lọt ra ngoài được, cố biến những giọt nước mắt đó thành bản năng chứ không phải là sự thừa nhận từ sâu trong tâm thức.

Nước mắt cứ chảy qua kẽ tay, rơi xuống nền tuyết ẩm ướt cho đến khi Gray quá mệt mỏi để có thể khóc tiếp nữa.

-Cậu không phiền khi tôi ngồi ở đây chứ?_ Một giọng nữ lảnh lót vang lên. Chủ nhân của nó là một cô gái trẻ có đôi mắt xanh như rừng thẳm, mái tóc màu lam đậm vắt qua bờ vai trần mảnh khảnh. Một chiếc đầm dạ hội cúp ngực màu đen bằng voan và ren với những hoa văn kì lạ cùng thiết kế cắt xẻ phô ra đường cong của cơ thể, phối cùng một chiếc khăn lông màu trắng choàng ngang lưng càng tôn lên vẻ quyến rũ, sắc sảo của một quý cô.

-Tôi... Tiểu thư..._ Gray có chút lúng túng gãi đầu.

-Neo Minerva, tôi đến từ một thị trấn khác cách đây khá xa nên hẳn là cậu không biết tôi đâu.

Không đợi Gray trả lời, Minerva tự nhiên ngồi xuống bên cạnh. Phong cách ma mị khác với những thiếu nữ mộng mơ khác, khuôn mặt sắc sảo pha chút kiêu hãnh khiến Gray cảm giác được sự trưởng thành, chín chắn so với vẻ ngoài trẻ trung của cô nàng. Không ồn ào, phô trương, cuồng nhiệt cậu như những cô gái khác, hẳn là một người có thể khiến Gray tạm thời quên đi cảm giác trống rỗng lúc này.

-Gray Fullbuster, rất hân hạnh được gặp tiểu thư.- Gray gượng cười._ Ngoài trời đang có tuyết rơi, để tôi đưa cô vào trong.

-Không không, tôi muốn ra ngoài này ngắm tuyết mà!- Minerva nhún vai._ Bên trong ồn ào kinh khủng!

Gray cũng không phản đối, chỉ lẳng lặng cởi áo vest khoác lên người Minerva.

-A... Không cần đâu, tôi có áo lông rồi, anh mặc vào đi, coi chừng cảm lạnh đó.

-Tôi là ma pháp sư băng hệ, chút lạnh này thấm vào đâu._Minerva định trả lại áo nhưng bị Gray ngăn lại.

-Anh là ma pháp sư? Tôi chưa bao giờ nghe nói ở cái vùng hẻo lánh này của phương Bắc xa xôi lại có ma pháp sư luôn đó!

-Không phải chỉ có một mình tôi đâu, còn có Lyon..._ Nhắc đến người nọ, khuôn mặt Gray thoáng hiện lên vẻ buồn bã, cậu cúi gằm mặt, cố để Minerva không thấy được đau thương trong mắt mình.

Bầu không khí tràn ngập sự gượng gạo, chẳng ai nói với ai câu nào. Bẵng đi một lúc, khi mà cuộc trò chuyện giữa hai người đã sớm kết thúc trong im lặng, Minerva bỗng tháo đôi găng tay ra, dùng đôi bàn tay ấm áp của mình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Gray.

-Thật không phải phép khi xen vào chuyện riêng của cậu, nhưng tôi biết cậu đang nghĩ gì. Bởi vì chúng ta giống nhau, đều là kẻ thất bại trong tình yêu...

Đôi mắt xanh như rừng thẳm của Minerva như xoáy sâu vào tâm can của Gray, tưởng chừng như có thể thấu hiểu mọi suy tư trong lòng cậu. Gray thấy trong đôi mắt ấy nỗi đau đớn tuyệt vọng của một con người mang mối tình đơn phương, yêu một người chưa bao giờ xem tình cảm của mình là thật lòng mà chỉ như một món đồ rẻ mạt. Có một sự đồng điệu giữa hai con người, nó thôi thúc Gray nắm chặt lấy bàn tay Minerva như một người đang chới với giữa biển nước cố bám lấy khúc gỗ- thứ duy nhất có thể cứu mạng mình.

-Nói cho tôi nghe, Lyon là gì của cậu?_ Minerva khẽ nở nụ cười, siết chặt lấy tay Gray.

-Anh ấy ư, đã từng là từng là tất cả, nhưng bây giờ thì không...

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net