Hwi Hwi VÔ DUYÊN VỚI NHẬT BẢN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Lệ lúc này vẻ mặt bi thương nói, cô ta biết Lý Thánh Đức sẽ đau lòng, tại sao vậy, bên cạnh Lý Thánh Đức còn dư lại cái gì? Vợ mình chết mười bảy năm trước, ben cạnh một người thân cũng không có, con nuôi Lý Duệ Thần không để ý đến hắn, con trai ruột Lý Đại Huy thấy hắn như thấy kẻ thù, hiện tại bên cạnh hắn trừ Lý Lệ còn có ai?

Lý Thánh Đức tin: "Vậy tại sao Chu Khải chắc chắn chuyện kia là do con làm?" hắn tin tưởng Lý Lệ là một chuyện, nhưng chuyện kia quan hệ đến Lý Đại Huy Mặc kệ nói như thế nào Lý Đại Huy cũng là con ruột của hắn. Lúc vừa ra tù hắn vẫn còn nghĩ, con trai mình có thể hay không không chết. Nhưng sau này Lý Lệ nói sau nhiều năm vẫn tìm nhưng không tìm được, đoán chừng là chết rồi. Lúc này mới khiến Lý Thánh Đức đem áy náy của mình toàn bộ đặt trên người Lý Lệ.

Hiện tại thì tốt rồi, thân phận Lý Đại Huy rõ, Lý Đại Huy chính là con trai ruột của hắn. Nhưng mà vô dụng, trước đó hắn vì hôn nhân của Lý Lệ hết sức cay nghiệt với Lý Đại Huy, Lý Đại Huy còn có thể tha thứ cho hắn?

Đứa nhỏ này sớm biết thân phận mọi người, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn. Nghĩ lại mình và Lý Lệ ở trước mặt con trình diễn mấy tiết mục từ ái kia trong lòng Lý Thánh Đức rất khổ sở. Chắc chắn trong lòng đứa bé rất khó chịu, tận mắt thấy cha mình ủng ái cô gái khác, lại không tốt đối với mình.

Lý Thánh Đức thẹn với Lý Đại Huy, cho nên muốn bồi thường. Nhưng Lý Đại Huy đã không cho cơ hội, cho nên liền muốn làm vài chuyện nhỏ. Hôm nay chuyện của Lý Lệ làm cho hắn khiếp sợ, một đứa con nuôi vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, một là máu mủ đã thện nhiều năm, tin tưởng ai cũng không biết phải làm sao.

Lý Lệ đi tới đỡ Lý Thánh Đức, trong mắt lóe lên đau lòng: "Cha, cha cũng không thể tưởng, tài liệu Chu Khải có được thật trùng hợp. Vâng, chuyện tại nạn xe cộ Lý Đại Huy gặp phải ở thành phố G con biết rồi, nhưng vì sao vì sụ tình gì mà chân tướng qua hơn nửa năm mới điều tra được? Mà thôi chỉ cho là tài liệu Chu Khải điều tra được, điều này nói rõ lên cái gì? Lại không nói chuyện này thật sự không phải do con làm, tài liệu kia tại sao lại được giao đến tay Chu Khải?"

Âm điệu Lý Lệ rất yêu ớt, một câu nói một câu qua hoài nghi của mình, cô ta nói rất nhiều, cuối cùng ngầm kết lại, bọn họ cũng trúng kế.

Lý Thánh Đức nghe, càng nghĩ càng thấy Lý Lệ nói có lý, chuyện này tại sao lại xuất hiện đúng dịp vậy? Xuất hiện trong lúc mấu chốt này, khiến quan hệ của Lý Lệ và nhà họ Chu tan vỡ, vừa đúng chuyện kia của Chu Kỳ, nhà họ Chu coi như hoàn toàn thất vọng với Lý Lệ.

Nhớ tới chuyện của Chu Kỳ, Lý Thánh Đức chợt nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu vội vàng hỏi: "Buổi tối Chu Kỳ gặp chuyện không may, người nào cứu con bé?"

Lý Lệ nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Lý Thánh Đức, trong lòng thở phào một hơi, thấp thỏm trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống. Cuối cùng Lý Thánh Đức cũng không đa nghi với cô ta, cô ta liền chụp mũ vào người khác. Trong mắt léo lên một tia, nhìn không rõ ý tứ, Ở trong mắt Lý Thánh Đức, nghĩ ánh mắt kia của Lý Lệ vốn nên có.

Như vậy Lý Thánh Đức nghĩ như thế nào? Đó chính là tất cả mọi chuyện đều do Lý Đại Huy giở trò, đầu tiên bắt gặp Chu Kỳ gặp chuyện không may xuất hiện kịp thời ra tay cứu giúp khiến Chu Kỳ có hảo cảm đối với bọn họ. Sau đó gửi thư điện tử cho Chu Khải, khiến nhà họ Chu nghi ngờ Lý Lệ. Sau đó Chu Kỳ trở về nói, tự nhiên Chu Khải sẽ nghĩ xấu cho Lý Lệ. Hai chuyện trước sau như vậy, Lý Lệ rốt cuộc là người như thế nào, cho nên nhà họ Chu liền giam lỏng Lý Lệ.

Lý Thánh Đức nghĩ như vậy, trong lòng hắn cả kinh, tại sao Lý Đại Huy lại có lòng dạ độc ác như vậy? Nhìn như vậy chuyện Lý Đại Huy bị tai nạn xe cộ rất có thể không đơn giản nha. Có thể hay không khi đó Lý Đại Huy đã bắt đầu bố trí xong kế hoạch?

Chẳng lẽ khi đó nó biết mình sẽ tới? Lý Thánh Đức càng nghĩ càng kinh hãi, đó là con trai ruột của mình, nhưng con trai ruột lại lập kế hại ngươi... trong lòng ngươi sẽ đau xót như thế nào.

Lý Lệ nhìn khuôn mặt Lý Thánh Đức trải qua khổ sở, trong lòng có chút hài lòng. Ngươi nói trước kia các ngươi lợi hại như thế nào, thiên hạ còn không phải có những người trẻ tuổi như cô ta. Già rồi thì phải chịu già, nếu không làm sao có Lý Thánh Đức bị cô ta lợi dụng mà không biết, điểm này không oán người khác được, có trách thì chỉ trách bản thân không có bản lĩnh.

Hai công ty hợp tác, coi trọng nhất là hội đồng quản trị Thánh Đức. Khai báo một phen, Lý Lệ tự mình dẫn đội đi tới tòa lầu R&D. Khi đó Lý Đại Huy đã đứng ở đó chờ, ngoài miệng treo một nụ cười thản nhiên. Thấy Lý Lệ liền mỉm cười chào hỏi, Lý Lệ cũng mỉm cười, giữa hai người như chưa từng có xung đột.

Kết quả có thể nghĩ, Lý Đại Huy đã sớm biết một nhóm Lý Lệ tới đây là sẽ có ý kiến nho nhỏ. Trên đường Lý Lệ tới thì đã gọi cho hội đồng quản trị, R&D dù sao cũng là một công ty lớn, lợi ích nhất định phải đứng đầu, khiến hội đồng quản trị hảo hảo tốn hơi. Kết quả hội đồng quản trị bên kia cười ha hả nói với Lý Đại Huy, cậu cứ yên tâm, phương án họ đã xem qua, sẽ không có vấn đề gì, yêu cầu của R&D họ hoàn toàn chấp nhận.

Kết quả không biết người nào trong đám đàm phán Lý Lệ mang theo nói thêm một câu, R&D liền tóm lấy. Người hai phe đối chối gay gắt với nhau, mặt đỏ tía tai, cuối cùng Lý Lệ dẫn đầu trở mặt, không chịu nổi nha. Lúc này rồi, thực lực nhân viên hai công ty có chút khác biệt, bên Lý Đại Huy người nào cũng dày dạn kinh nghiệm, sớm biết tính toán của Lý Đại Huy, cuối cùng dùng miệng ép Lý Lệ trở mặt.

Sau khi Lý Lệ trở về lập tức bị hội đồng quản trị triệu họp, khi cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ Lý Lệ sẽ buông hạng mục rời khỏi công ty, Lý Lệ sắc mặt tức giận xanh mét, tự ái trước hội nghị đứng lên nói: "Các vị đổng sự, rất dễ nhận thấy R&D căn bản không có thành ý, bọn họ là đang trêu chọc chúng ta."

Lý Đại Huy miễn cưỡng ngồi ở trong, nghe Lý Lệ nói như vậy liền nổi giận, tại chỗ đứng lên vỗ bàn chỉ vào mũi Lý Lệ nói: "Chu phu nhân, nói chuyện trước sau phải suy nghĩ đến hậu quả, cô biết tôi đã khuyên Bùi Trân Ánh trong bao lâu không? Nếu thực sự R&D muốn hạng mục đó căn bản là không cần người hợp tác, nếu không phải tôi nể mặt mũi của mẹ mình tôi sẽ không tìm Bùi Trân Ánh nói chuyện. Để Bùi Trân Ánh đồng ý đã không quá dễ dàng, chính là muốn Bùi Trân Ánh bỏ tiền từ trong miệng ra cho Thánh Đức, người bình thường ai nguyện ý? Bùi Trân Ánh có thể chia ra như vậy đã đủ nể mặt tôi, kết quả một đám người các cô đi nói cái gì, nói chúng tôi lấy lớn hiếp nhỏ? Nói chúng tôi không có thành ý hợp tác? Chu phu nhân, các người tự hỏi lòng mình đi, cậu nghĩ theo R&D chúng tôi hợp tác kiếm được nhiều tiền hay là hợp tác với Triệu tổng nhiều tiền, tôi không nhắc đến mọi người cũng quá hiểu rõ. Nhưng tại sao Chu phu nhân không cần lợi ích bên này mà muốn đi tìm Triệu thị? Chu phu nhân, có phải hay không vốn dĩ cô không muốn hợp tác với chúng tôi?"Lý Đại Huy nói lời này rất khí thế, mọi người trong hội đồng quản trị chưa từng thấy khí thế này xuất hiện ở một người tiểu thụ, trừ Lý Tử Hoa mười bảy năm trước. Tất cả dường như xuất hiện một ảo giác, giống như trước mắt bỗng dưng xuất hiện cảnh Lý Tử Hoa mười bảy năm trước mang theo bọn họ xông xáo khắp nơi. Khi đó trong phòng họp cũng có dáng vẻ như vậy, khí thế cao quý bẩm sinh trên người Lý Tử Hoa đã trấn áp tất cả bọn họ.

Lý Lệ bị Lý Đại Huy chỉ vào mặt như vậy trong đáy lòng cảm thấy rất khó chịu, chuyện gì đã xảy ra? Trận đấu của cô ta và Lý Đại Huy vốn là được tiến hành dưới mặt bàn, hiện tại Lý Đại Huy lại ở trước mặt mọi người trực tiếp nói ra chuyện này, đó chính là Lý Đại Huy phá quy tắc trò chơi rồi. Nhưng cô ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, chỉ một giây đồng hồ liền bị Lý Đại Huy thừa cơ, một giây cũng đủ để Lý Đại Huy đẩy Lý Lệ vào địa ngục.

Sắc mặt Lý Lệ vô cùng khó coi, cô ta nhìn mấy đổng sự kia cũng đã khó nhìn rồi. Vốn nghe được câu nói này của Lý Đại Huy bọn họ vốn còn nghi ngờ, nhưng nhìn sắc mặt biến đổi của Lý Lệ thì biết là đúng rồi, Lý Lệ thực sự không muốn hợp tác cùng với R&D. Lần đầu Lý Đại Huy đến thuộc hạ của Lý Lệ đã bừa bãi rồi, hiện tại lần này vẫn như vậy, cuối cùng bọn họ đã biết, thì ra không phải R&D người ta không cho bọn họ cơ hội kiếm tiền, mà là người ta đã cho cơ hội, nhưng nội bộ bọn họ đã xảy ra lục đục trước rồi, sao lại như thế này?

Đổng sự môn sắc mặt rất khó coi, tiền tới tay liền bị Lý Lệ một tiểu nha đầu làm chạy mất, ai sẽ vui lòng?

Sẽ không ai hào phóng tha thứ như vậy, trước khi Lý Lệ đi R&D bọn họ vẫn lạc quan tính toán lần này có thể kiếm từ bên Bùi Trân Ánh bao nhiêu tiền, túi tiền sẽ căng phồng, ai biết cuối cùng lại bị Lý Lệ lấy mất. Mọi người sắc mặt không vui nhìn Lý Lệ.

Lập tức Lý Lệ có chút hoảng hốt, đã bỏ lỡ cơ hội cứu vãn tốt nhất, đợi khi cô ta tỉnh hồn lại, các thành viên hội đồng quản trị đã tự định tội của Lý Lệ ở trong lòng.

Trong thời gian ngắn nhất Lý Lệ ổn định lại tinh thần, bình tĩnh nhìn mọi người, sau đó đứng nhìn Lý Đại Huy, ngữ điệu nhàn nhạt: "Lý tiểu thiếu gia, tôi tin tưởng hôm nay đổi lại là cậu.... cậu cũng sẽ không làm ra chuyện tình như như vậy đi, ai sẽ vì râu ria của người mà tổn hại lợi ích của mình? Hoặc là nói, Lý tiểu thiếu gia cảm thấy tôi chính là hạng người như vậy sao?"

Lý Đại Huy mắt mang theo tia cười, nhìn dáng vẻ này của Lý Lệ. Thật ra Lý Lệ vẫn rất lợi hại, Lý Đại Huy nghĩ, nếu như hồi bé hai người hảo hảo chung sống, cùng nhau lớn lên, tâm ý hiểu nhau, có thể hay không hiện tại thuận theo thiên địa rồi?

Nhưng việc đời khó liệu.

Lý Đại Huy nhìn Lý Lệ, ha ha cười hai tiếng: "Chu phu nhân, thật ra có vài người coi tiền không là gì, không hề để những tục nhân chúng ta ở trong mắt, cô nói đúng không?"

Lý Lệ nghe liền cười nhìn Lý Đại Huy nói: "Vậy cũng đúng, trên thế giới này nhiều người có tiền, một hai tờ tiền như vậy cũng không để ở trong mắt. Huống chi đối với cậu căn bản không có lợi ích gì, tại sao lại muốn phí sức mà không có kết quả tốt?"

Lý Đại Huy nghe lời nói mang theo trào phúng của Lý Lệ sắc mặt liền thay đổi, mím thật chặt miệng của mình, đôi tay ôm ngực nhìn Lý Lệ, khẽ ngửa cao đầu mang theo chút kiêu căng nhìn Lý Lệ, giống như người vừa mới cười nói căn bản là không phải là cậu. Ở bên cạnh Bùi Trân Ánh lớn lên đã nuôi thành kiêu ngạo không cho người khác xâm phạm, đột nhiên giống như một cỗ khí lưu xông ra bao quanh cậu, đem mọi người cách xa vạn dặm, bảo vệ kiêu ngạo cao cao tại thượng của cậu, như một thụ vương duy nhất bễ nghễ nhìn Lý Lệ.

"Chẳng lẽ theo lời của Chu phu nhân, Lý Đại Huy tôi đi tìm Bùi Trân Ánh giúp Thánh Đức là tùy tiện? Đừng quên cái công ty này là của mẹ tôi, tôi muốn làm chút chuyện cho công ty này hoàn toàn là nể mặt mũi của mẹ tôi, nếu không cô còn tưởng rằng chỉ bằng cô có thể để cho tôi xuất ngựa? Có lúc mình cảm thấy mình tốt quá cũng là một chuyện hài hước, Chu phu nhân, cẩn thận bảo vệ cái miệng của cô, cẩn thận họa từ cái miệng mà ra."

Lúc Lý Đại Huy nói lời này vẻ mặt vô cùng giận dữ, nhìn những đổng sự kia hết hồn hết vía, rối rít không hiểu nhìn Lý Lệ, trong lòng liền nghĩ, ngươi nói nha đầu này là chuyện gì xảy ra? Chính ngươi muốn cùng hợp tác với người ta, mặc kệ ngươi ở nơi này nói gì cũng là đại biểu cho thái độ của công ty Thánh Đức. Bọn họ thân là đổng sự của Thánh Đức cũng không muốn đắc tội với người tiểu thụ tên Lý Đại Huy này. Lại không nói Lý Đại Huy là người tiểu thụ có năng lực, chỉ cần nói đến người đàn ông đứng sau Lý Đại Huy đã khiến bọn họ ước gì bám vào bắp đùi của người ta.

Hôm nay rất có thể vì Lý Lệ mà đứt con đường tài lộ sau này của họ rồi, có một đổng sự không nhìn nổi, vừa muốn đứng lên khiển trách Lý Lệ, kết quả Lý Đại Huy nói một câu nói liền rời đi. Nghe câu nói kia, ánh mắt đổng sự nhìn Lý Lệ càng thêm tức giận.

Lý Đại Huy nói: "Các vị đổng sự, vốn chuyện này tôi cũng đã nói với Bùi Trân Ánh rồi, Bùi Trân Ánh cũng đã nói R&D đã kiếm rất nhiều tiền, hạng mục này cũng không cần nữa. Vì mẹ tôi, anh ấy nguyện ý hợp tác lâu dài với Thánh Đức, vốn tôi rất vui mừng, nhưng thật sự hôm nay hình như không phải như vậy, đây cũng không phải là công ty của mẹ tôi. Tôi là con trai của người nên cũng không thích hợp đứng tại đây nữa. Sau này hội nghị cổ đông nếu không cần thiết tôi cũng sẽ không xuất hiện nữa. Các vị, gặp lại sau." Nói xong cầm áo khoác của mình cao ngạo bước đi, mặc kệ những đổng sự kia giữ lại, Lý Đại Huy cũng chính là mặt đen thui đi ra ngoài.

Lúc này sắc mặt của Lý Lệ đen thùi lùi rồi, cuối cùng cũng biết mục đích của Lý Đại Huy, thì ra là chờ mình nhảy vào hố. Nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt người kia của đám đổng sự, Lý Lệ rất muốn nói tục mắng bọn họ một trận. Nhưng không được, trên người cô ta không có một chút cổ phần của công ty, mấy lão gia hỏa này có thể triệu tập hội đồng quản trị trục xuất cô ta ra khỏi công ty. Vì sau này, nhịn, chỉ là......

Lý Lệ nhìn cửa Lý Đại Huy mở ra chưa kịp đóng lại, tròng mắt híp lại, lóe ra một tia hung ác. Lý Đại Huy cậu điên rồi, thì ra vẫn lưu lại cho ta một cái hố ở nơi này, ngoan độc

Lý Đại Huy mặt đen thui ra khỏi công ty Thánh Đức, vào xe của mình xong không nhịn được cười phá lên. Ngẩng đầu nhìn tầng lầu của Thánh Đức, khóe miệng mở thật to, khởi động châ ga trực tiếp đi. Trên dọc đường đi, vừa đi vừa hát mắt nhìn bốn phía lái xe.

Kết quả khi về đến nhà không ngờ Bùi Trân Ánh có ở nhà, trên mặt Lý Đại Huy còn mang theo nụ cười vui mừng, nhào qua ôm cổ Bùi Trân Ánh nũng nịu hỏi: "Sao hôm nay anh về sớm như vậy, không phải có chuyện gì chứ?"

Không phải là Lý Đại Huy đa nghi, thật sự Bùi Trân Ánh cho tới bây giờ chưa bao giờ rảnh rỗi như vậy. Lúc này mới mấy giờ a, buổi sáng mãi muộn mới ra khỏi nhà, không có đạo lý anh sẽ trở lại sớm. Nhìn đồng hồ, bây giờ mới mười giờ trưa, ôm cổ anh hỏi: "Có chuyện gì muốn nói với em à? Anh cứ nói đi!"

Bùi Trân Ánh bất đắc dĩ ôm eo cậu, tiết kiệm một đôi tay treo trên cổ của mình, nhéo mũi Lý Đại Huy nói: "Em thật thông minh, nhanh thu dọn một chút, chúng ta sẽ đi Nhật Bản mấy ngày. Em cùng đi với anh."

Lý Đại Huy vừa nghe đến Nhật Bản đã cảm thấy mặt mình tràn đầy hơi nóng, ngất a. Chuyện gì xảy ra, nhìn Bùi Trân Ánh đã sớm chuẩn bị hành lý xong, Lý Đại Huy nhức đầu vội vàng kêu dừng: "Đợi đợi đợi đợi, mà đi chỗ nào ở Nhật Bản? Này còn không phải ác mộng sắp bắt đầu sao?"

Lý Đại Huy từ nhỏ đến lớn đã không có cảm giác với Nhật bản, không biết vì sao nữa, khi học tiếng Nhật cậu đã biết, đời này cậu vô duyên với Nhật Bản. Hôm đó rõ ràng là đã được chuyển sang tiếng Hán rồi, vì sao viết ra cậu có thể hiểu nhưng khi nghe từ trong miệng người Nhật Bản thì cậu nghe lung tung lộn xộn lên?

Khi còn bé cậu đi theo sau Bùi Trân Ánh rất dễ dàng học được các loại ngôn ngữ khác, có thể tính là mưa dầm thấm đất. Khi đó những thứ tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Pháp cậu cũng không học nghiêm túc, chỉ nhìn Bùi Trân Ánh học theo, coi như cậu cũng khá, bất tri bất giác sẽ biết. Nhưng không thể học được tiếng Nhật, khi đo Lý Đại Huy buồn bực không chịu được, tính tình quật cường nổi lên, mời một thầy dạy tiếng Nhật về. Kết quả tiếng không học đợc, ba năm sau Lý Đại Huy liền buông tha cho ngôn ngữ cao thâm này. Quá buồn bực vì vậy cậu trực tiếp ghét Nhật Bản, vừa nghĩ vừa liền buồn bực.

Bùi Trân Ánh đã sớm biết chuyến đi Nhật Bản này không thuận lợi, đã nghĩ xong đối sách, ôm eo Lý Đại Huy dụ dỗ: "Em không phải thấy còn có anh đi cùng hay sao? Chủ yếu là bên Nhật Bản có mấy đơn đặt hàng lớn, cần tự anh ra tay. Nhưng còn em lại bắt đầu với Lý Lệ, mặc dù không nói là quá gay cấn nhưng hôm nay cũng coi như là em đã công khai nói đúng không. Em nói trước kia em vẫn luôn giả vờ là người yếu ớt cô ta còn có thể ba lần bảy lượt xuống tay với em, như vậy lần này thì sao? Em đã nói rõ lập trường của mình rồi, em đã công khai với Lý Lệ, em cảm thấy Lý Lệ cứ để như vậy mà xong? Vì để an toàn của em cho đến khi anh tở lại, cũng vì để cho anh khỉ ở Nhật Bản yên tâm, ngoan, đi cùng anh, được không?"

Lý Đại Huy nhíu mày thật chặt, tai sao lại cố tình đi vào lúc này? Hôm nay mới làm Lý Lệ tức chết, cậu muốn xem hành động tiếp theo của cô ta. Không muốn đi a không muốn đi, nhưng chuyện Bùi Trân Ánh đã quyết định ai......

Lý Đại Huy ăn vạ, đưa cánh tay vắt lên cổ Bùi Trân Ánh, đầu cọ cọ vào cổ anh, quệt miệng không nói lời nào. Bùi Trân Ánh nhìn cậu bắt chước Tiểu Yêu làm nũng ăn vạ, khóe miệng giật giật, sau đó đưa tay xoa xoa đầu của cậu, tràn đầy bất đắc dĩ than thở nói: "Được rồi, đưng có làm nũng nữa, em biết chuyện mà anh nói đó, chuyện khác em nghĩ gì anh mặc kệ, nhưng chuyện này em phải nghe anh. Ngoan, chớ giống như Tiểu Yêu, em nhìn một chút cái ánh mắt, cái miệng của mình nào, có phải giống như anh của Tiểu Yêu hay không, làm sao lại giống như vậy chứ? Bùi Trân Ánh rõ ràng là đang chơi đùa, Lý Đại Huy biết, nhưng thật ra thì bị Bùi Trân Ánh chơi và đùa cũng rất thú vị.

Dùng mũi của mình cọ trên cổ anh, vẫn không quên ngửi một cái. Có lúc cậu rất buồn bực, Bùi Trân Ánh thích nhất là cổ của cậu, không hiểu tại sao, cổ đặc biệt thơm? Lý Đại Huy ngửi cổ anh một cái, hương sữa tắm cũng không có nha, vậy tại sao người đàn ông này lại thích cổ của cậu? Hay là nói, trên cổ thịt mềm?

Nghĩ tới đây Lý Đại Huy hoa hoa lệ lệ toàn thân chấn động, co quắp.

Cuối cùng Lý Đại Huy không muốn nhưng vẫn bị Bùi Trân Ánh lôi kéo đi Nhật Bản. Khi bước vào sân bay cậu liền ỉu xìu não cũng không muốn động, kết quả ra khỏi sân bay cậu liền phát hiện thế nhưng mình không có thấy hành lý?

Hơi hơi bi thống, hành lý của cậu và Bùi Trân Ánh cùng nhau gửi vận chuyển, chỉ là hành lý của cậu không có, có phải hay không bi thống a!

Thêm sự kiện hành lý này, càng khiến Lý Đại Huy thêm xác định, mình thực sự không thích hợp đến Nhật Bản.

Bùi Trân Ánh nhìn đôi mắt nhỏ bất bình cùng tức giận của cậu bất đắc dĩ cười cười. Ai biết lầu đầu tiên kéo cậu đến Nhật Bản lại thực sự xui xẻo như vậy. Anh đã gọi điện cho người phụ trách sân bay, người ta cũng đã nói, nhất định sẽ tìm hành lý về. Nhưng trên mặt Lý Đại Huy còn không vui, cậu chắc chắn rồi, mình đến Nhật Bản nhật định sẽ xui xẻo. Từ nhỏ cậu đã không hợp với Nhật Bản, ngay cả đối với Bùi Trân Ánh mà nói tiếng Nhật cậu học ba năm cũng không được, cậu thật sự không có hảo cảm với Nhật Bản. Vì vậy, chưa ra khỏi sân bay Lý Đại Huy liền kích động ôm Bùi Trân Ánh khóc mãi.

Bùi Trân Ánh không rõ chân tướng, cho là cậu đau lòng vì mất hành lý, thật ra thì không phải. Lý Đại Huy khóc nói: "Đại gia nha, ta trở về thôi, lần tới anh muốn đi nước Anh Pháp Đức gì thì tùy anh chọn. Lúc này lão ngài tha cho em đi, trực giác của em rất chuẩn, lần này tới Nhật Bản nhất định sẽ xảy ra chuyện. Anh nhìn xem em vừa mới bước lên đất Nhật Bản mọt bước hành lý của em liền mất, người anh cũng chưa ném a, không có đạo lý đen đủi như vậy, đại gia a~"

Bùi Trân Ánh bị Lý Đại Huy kêu nhức đầu, một tay lôi kéo hành lý một tay nâng Lý Đại Huy giống như một con chó nhỏ đi về phía trước, đưa đến ánh mắt người trong sân bay thấy Lý Đại Huy muốn sống muốn chết còn tưởng Bùi Trân Ánh lừa bán phụ nữ. Nếu không phải thấy Bùi Trân Ánh một thân quần áo đắt tiền, nhìn đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay là bản số lượng có hạn, thật sự sẽ có người đến giải cứu Lý Đại Huy

Chuyến đi Nhật Bản này là lần đầu Lý Đại Huy đi Nhật, vẫn tin tưởng trực giác của mình, Lý Đại Huy hoang mang rối loạn, mi mắt vẫn giật không ngừng, sẽ không an phận. Lý Đại Huy bị hù không dám ra cửa, Bùi Trân Ánh mang cậu vào khách sạn cũng chưa có ra cửa, Bùi Trân Ánh còn muốn thừa dịp chuyến đi Nhật Bản này để cho cậu an tĩnh, ai biết cậu cả người chán ghét Nhật Bản ngây ngây ngô ngô như chim sợ nọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi