NHẬT BẢN LÀ NỖI ÁM ẢNH CỦA HWI HWI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Trân Ánh sắp xếp lịch trình ở Nhật Bản năm ngày, trong đó ba ngày dành cho công ty, mà Lý Đại Huy giống như con chim non bị hoảng sợ, cả ngày núp trong khách sạn không ra khỏi cửa. Bùi Trân Ánh trong ba ngày vội vàng chuyện công ty không có biện pháp để ý đến cậu, nhưng cũng biết Lý Đại Huy cả ngày ở trong khách sạn không ra khỏi cửa. Bùi Trân Ánh cũng không có cách nào.

Biết cậu không có ấn tượng tốt với Nhật Bản, nhưng cũng không cần như vậy chứ. Vội vàng đem công việc trong bốn ngày giải quyết còn ba ngày, vào phòng nghỉ liền nhìn thấy cậu cô đơn đứng ở cửa sổ khách sạn nhìn phong cảnh bên ngoài, bóng dáng cô đơn kia khiến Bùi Trân Ánh thật thương tâm.

Không có biện pháp, mặc dù học tiếng Nhật mấy năm, nhưng cậu không hiểu chút nào. Xem ti vi? Nghe không hiểu cũng không biết những người kia đang cười cái gì? MC cũng đang cười đến không nói lên lời, nhưng Lý Đại Huy trợn to hai mắt lắng nghe cũng không nghe được gì, bọn họ đang nói cái gì?

Buồn bực như vậy, ra ngoài? Không cần, nhìn cậu đi, vừa tới Nhật Bản, chân vừa dẫm lên đất Nhật Bản liền mất hành lý. Ngày đầu tiên tới nơi này đã không thuận lợi, cuối cùng Bùi Trân Ánh đưa cậu vào trong cửa hàng mua quần áo để mặc. Thật sự là không chịu nổi, cái gì mà đến đây chơi, là cực hình thì có.

Nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt Lý Đại Huy hiện ra tia vui mừng, rốt cuộc cùng trở lại. Thấy Bùi Trân Ánh miệng liền vểnh lên, đừng nhắc đến nhiều uất ức, thật sự là không chịu nổi, không muốn tiếp tục ở chỗ này. Bọn họ đều nói điểu ngữ, nghe không hiểu a.

Bùi Trân Ánh bất đắc dĩ nhìn bộ dáng đáng thương của Lý Đại Huy, ném cặp công văn xuống, cởi áo khoác tùy tiện ném trên ghế sô pha, sau đó đi tới ôm cậu nhẹ nhàng dụ dỗ: "Sao vậy?"

Lý Đại Huy thỏ con như chịu uất ức, vùi vào bả vai anh quệt miệng nói: "Em không thích nơi này, chúng ta trở về đi thôi." Âm thanh đáng thương, càng giống mờ ám, đưa tay bé nhỏ níu lấy Bùi Trân Ánh, giống như chỉ sợ Bùi Trân Ánh sẽ đột ngột biến mất.

Bùi Trân Ánh bất đắc dĩ đưa tay vỗ về lưng cậu, giống như dỗ tiểu hài tử: "Mình ở đây chơi hai ngày được không? Anh giúp em, sẽ không xảy ra chuyện gì. Ngoan, chẳng qua vì hồi bé em không học được tiếng Nhật thôi, thật ra thì Nhật Bản rất thú vị. Chuyện công ty đã xong, còn dư lại chút thời gian anh dẫn em ra ngoài một chút, có được hay không?" Đối với Lý Đại Huy lúc này Bùi Trân Ánh chỉ có thể dùng sách lược dụ dỗ, mặc kệ là cậu như thế nào, hiện tại Lý Đại Huy khiến anh đau lòng, dụ dỗ một chút có sao.

Lý Đại Huy không vui: "Không cần, anh nhìn đi, vừa tới Nhật Bản em liền mất hành lý, điều đó nói rõ em với Nhật Bản không hợp nhau nha. Bùi Trân Ánh~ anh đã xong việc rồi, chúng ta về nha!" Khi gọi tên Bùi Trân Ánh Lý Đại Huy kéo dài âm thanh, nghe mềm nhũn, rất thoải mái, khiến Bùi Trân Ánh thư tâm, cũng rất hưởng thụ phương thức làm nũng này của Lý Đại Huy.

Bùi Trân Ánh không có biện pháp, hôn khẽ gương mặt của cậu, dùng gò má của mình vuốt ve gương mặt Lý Đại Huy, dịu dàng nói: "Không có việc gì, còn có anh ở bên cạnh em, không phải em muốn mỗi quốc gia đều đi một lần hay sao? Lần này anh liền dẫn em đi Nhật Bản xem một chút, chẳng lẽ em muốn sau này quốc gia nào cũng đi qua duy chỉ có Nhật Bản là không hay sao?"

Lời của Bùi Trân Ánh vòng qua đầu Lý Đại Huy một vòng, suy nghĩ một chút, không thể cả đời không nhìn phố xá Nhật Bản, tối thiểu cũng phải biết mấy nơi đẹp của Nhật Bản có dạng gì. Nghĩ nghĩ một chút, Lý Đại Huy thò đầu ra từ trong hõm vai Bùi Trân Ánh, không xác định nhìn Bùi Trân Ánh: "Anh sẽ đi cùng với em?" Nếu bây giờ Bùi Trân Ánh nói không, cậu lập tức quay đầu đi, đến sân bay đặt vé, cũng không quản là đi đâu, tóm lại là rời khỏi Nhật Bản trước rồi lại tính. Dù sao ngôn ngữ các quốc gia khác cậu cũng biết, trừ Nhật Bản.

Mắt Bùi Trân Ánh hơi cong, khóe miệng cười đến dịu dàng, mang theo chút cưng chiều: "Vâng, em xem chuyện công ty anh đã xử lý xong, vốn nghĩ dẫn em tới nơi này chơi hai ngày. Hiện tại thời gian còn lại đều là của em cả, vui mừng không?"

Chiều cao chênh lệch, khi Bùi Trân Ánh nhìn Lý Đại Huy đều phải cúi đầu. Lý Đại Huy khẽ ngẩng đầu lên nhìn Bùi Trân Ánh, ở góc độ này có thế thấy được khuôn mặt hoàn mỹ của anh, cằm cương nghị, mũi thẳng, khóe môi mỏng khẽ câu một đường cong. Lý Đại Huy không nhịn được đưa hai tay lên mặt anh, đôi mắt Bùi Trân Ánh lộ ra tinh quang, chăm chú nhìn Bùi Trân Ánh, nhón chân lên nói: "Bùi Trân Ánh, dung mạo anh thật đẹp mắt." Từ nhỏ đến lớn, cậu đi theo Bùi Trân Ánh đã gặp qua không ít nam nhân tuấn tú, liền lấy Cố Tiêu và Tiếu Thâm mà nói, dáng dấp hai người kia cực đẹp, còn có người anh Lý Duệ Thần, từ nhỏ đã là một tiểu thân sĩ, sau khi lớn lên lại cực đẹp trai, mặc quần áo gì cũng lộ rõ phẩm vị của mình. Nhưng cậu luôn cảm thấy Bùi Trân Ánh bất đồng với bọn họ, Bùi Trân Ánh tuấn tú, nhưng rất cương nghị, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ. Không xinh đẹp giống Tiếu đại mỹ nhân, cũng không thân sĩ như Lý Duệ Thần, anh chính là anh, đặc biệt là anh, sử dụng phương thức của riêng mình hấp dẫn chú ý của Lý Đại Huy.

Bùi Trân Ánh nghe được hai chữ đẹp mắt này khóe miệng không nhịn được co quắp hai cái, sau đó mắt nhảy lên, nửa đùa giỡn nói: "Em không phải biết không thế dùng đẹp mắt để hình dung đàn ông hay sao?"

Mắt Lý Đại Huy nhìn có chút mê muội, mê ly, nhẹ nhàng hôn hên cằm anh một cái, lúc này mới chậm rãi nói: "Không biết, anh chính là đẹp mắt, không ai giống, độc nhất vô nhị." Đây là cảm thụ chân thật nhất của Lý Đại Huy, Bùi Trân Ánh thật sự đẹp, đẹp nhất trên thế giới, độc nhất vô nhị.

Khóe miệng bên phải của Bùi Trân Ánh từ từ kéo lên, khóe miệng bên trái duy trì bất động, hình như anh đã hiểu rõ ý tứ của Lý Đại Huy. Đẹp mắt, không phải anh giống phụ nữ, mà là diện mạo của anh mê hoặc cậu trai nhỏ này?

Bùi Trân Ánh càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn được cười hai tiếng, sau đó đưa tay véo cái mũi nhỏ của Lý Đại Huy, bất đắc dĩ nói: "Tốt lắm, anh hiểu, vậy chiều nay chúng ta có thể đi ra ngoài chưa?"

Lý Đại Huy dí dỏm le lưỡi, sao đó méo mó nhìn Bùi Trân Ánh: "Vâng." Nói xong cười hì hì buông Bùi Trân Ánh ra. Chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng, mặt biến đổi chỉ vào Bùi Trân Ánh nói: "Đã nói rồi đấy, anh phải một mực ở bên cạnh em đó."

Bùi Trân Ánh bất đắc dĩ: "Vâng vâng vâng, em nói có lúc nào anh không ở bên em không?"

Lý Đại Huy vừa nghe, nghĩ đến từ trước đến nay, dường như Bùi Trân Ánh vẫn luôn đi theo bên mình. Không phải cẩn thận che chở thì chính là ở bên cạnh chọc cậu chơi. Rất tốt, nhớ lại, thật là uất ức cho anh vô cùng, thấy rất ấm áp. Khóe miệng Lý Đại Huy chậm rãi nâng lên, sau đó xoay người lôi tay Bùi Trân Ánh kéo ra ngoài, khóe miệng cũng đã được mở rộng trở thành một bể cá thật to.
Hai người nắm tay đi dạo dọc theo đường cái bốn phía khách sạn. Lý Đại Huy nghe không hiểu những người kia nói gì nên cũng không để ý họ nói cái gì, dù sao đi tới chỗ nào cũng có bàn tay ấm áp của anh lôi kéo, trong lòng Lý Đại Huy liền ấm áp, cảm giác lòng mình tràn đầy hạnh phúc.

Trong nước, Lý Lệ bị tập thể thành viên của hội đồng quản trị bài xích, tất cả mọi người đều muốn khai trừ Lý Lệ, nhưng cuối cùng do Lý Thánh Đức và Tống Quốc Bằng hai người tăng cường đề cử, phản đối của đá lão già trong hội đồng bị vô hiệu.

Ra khỏi phòng họp, Lý Lệ xanh mắt đi theo sau Lý Thánh Đức vào phòng làm việc, phía sau một đám đổng sự vây quanh Tống Quốc Bằng, cả đám này trước mặt chủ tịch Lý Thánh Đức không dám nói lời nào, vậy Tống Quốc Bằng là phó tổng phải chịu trách. Một nhóm người đi lên liền chất vấn Tống Quốc Bằng, tại sao phải giúp Lý Lệ ở lại công ty. Có vài người đã cảm thấy Tống Quốc Bằng thật không có tiền đồ, Lý Thánh Đức mặc dù là chủ tịch công ty nhưng hắn là nhân viên chính phủ, thân phận công chức khiến hắn không thể nhận chức ở công ty Thánh Đức, nhiều nhất chỉ có thể là đổng sự mà thôi. Nhưng Lý Lệ đi vào công tu là bất đồng, mặc dù cô ta là con nuôi, nhưng dù sao cũng là đại tiểu thư của Thánh Đức. Hiện tại đại tiểu thiếu gia chính thức là Lý Đại Huy không thuận, cho nên Lý Lệ chính là người thừa kế thứ nhất rồi.

Đem Lý Lệ đuổi ra đi có nghĩa là Tống Quốc Bằng sẽ thành công tiếp nhận công ty, nhưng thế nhưng lúc này Tống Quốc Bằng lại làm chuyện như vậy? Bọn họ nhất trí đồng ý yêu cầu Lý Lệ rời đi hắn cần bày tỏ tốt một chút, cũng không cần hắn làm nhiều, nhưng chẳng những hắn không đứng cùng phía, lại còn kịch liệt phản đối!

Điểm này khiến mọi người hận không thể tả được.

Tống Quốc Bằng cũng không nói chuyện, như tùy tiện để mặc đám người bọn họ nói. Dù sao hiện tại nếu Lý Lệ ra khỏi công ty, vậy hắn sẽ không biết được Lý Lệ sẽ làm ra chuyện gì. Ngược lại, nếu Lý Lệ tiếp tục lưu lại công ty, như vậy chuyện gì hắn cũng biết vô cùng rõ ràng. Thay vì khiến Lý Lệ đi ra ngoài khiến hắn không nắm bắt được tình hình, không bằng để Lý Lệ ở dưới tầm mắt của hắn.

Lý Lệ đi theo Lý Thánh Đức vào phòng làm việc, Lý Lệ lập tức an vị trên ghế sa lông, cảm giác tốt vô cùng. Vừa rồi thật may là có Lý Thánh Đức và Tống Quốc Bằng xen vào, nếu không, thật không biết sẽ có chuyện gì. Suy nghĩ một chút, nếu như cô ta bị hội đồng quản trị công ty bác bỏ, như vậy bao cố gắng lâu nay của cô ta thật sự uổng phí.

Lý Thánh Đức cũng thở dài một hơi, làm sao chuyện lại thành như vậy, hắn cũng không hiểu. Bình thường Lý Lệ rất cơ trí đáng tin, ai biết sẽ làm ra chuyện này.

"Con nói một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chuyện kia không phải con đã nói với Triệu thị hay lắm sao? Hiện tại như thế nào lại bị đám người kia nói con không để ý lợi ích công ty?"

Lý Lệ vừa nghe, vốn còn chút trấn định bỗng nhiên mặt như sắp khóc, mắt càng ngày càng chua, càng nghĩ càng thấy mình uất ức. Lý Đại Huy, thế nhưng chỉ cần vài ba lời liền bức cô ta vào tình cảnh này, cô ta khóc như một đứa bé bị uất ức, nhìn Lý Thánh Đức bất đắc dĩ.

"Cha, người biết không? Con là bị Lý Đại Huy chụp vào, cha biết cậu ta cơ trí như thế nào không? Con không ngờ cậu ta lại làm như vậy đối với con. Tại sao, nói như thế nào con cũng là chị của cậu ta, tại sao cậu ta không để cho con có đường lui?" Lý Lệ ngoài miệng nói mình uất ức, nhưng trong lòng đang oán giận. Cô không muốn thừa nhận chính mình thua Lý Đại Huy. Lý Đại Huy là ai, khi còn bé cô có thể bằng vào năng lực của mình đưa Lý Đại Huy vào bệnh viện thần kinh. Khi đó Lý Đại Huy không thông minh như vậy. Hiện tại thì tốt rồi, trả đũa xong liền đem tất cả chuyện không tốt để lại cho cô, cậu ta đứng ở đối diện cao cao tại thượng quan sát mình, loại cảm giác như con kiến nhỏ làm Lý Lệ ghét thấu xương.

Lý Thánh Đức nhìn Lý Lệ khóc kể lể, chợt ngây ngẩn cả người, là Lý Đại Huy?

"Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ lần này lại là Lý Đại Huy đứng sau lưng giở trò?"

Lý Lệ hít hít mũi, nhìn dáng vẻ nóng nảy của Lý Thánh Đức, đột nhiên cảm thấy lời mình vừa nói không nên là lời của một người con nuôi nên nói, mắt né tránh, sau đó liền do dự nói: "Không có việc gì, cha không cần con nói lung tung, mới vừa..... Mới vừa đầu óc con hỗn loạn, chính mình không biết đang nói gì. Cha...cha chớ để ý." Lý Lệ nói đến đây, bộ dạng càng uất ức, giống như hình tượng một người con gái nuôi bị áp bức, cũng không dám ở trước mặt Lý Thánh Đức nói không tốt về Lý Đại Huy, ngược lại cô ta luôn ở trước mặt Lý Thánh Đức nói tốt về Lý Đại Huy. Chỉ là cô ta luôn dùng những phương pháp xử lý vẻ mặt như bị uất ức, từ đó Lý Thánh Đức luôn cảm thấy những sai lầm kia là do Lý Đại Huy, là Lý Đại Huy đứng sau lưng làm chuyện quá phận, nhưng Lý Lệ vì không muốn mình đau buồn nên nhẫn nhịn.

Lý Thánh Đức nổi giận: "Con nói tốt cho nghịch tử đó làm gì!"

Lý Lệ rối rắm nhíu lông mày lại, khuôn mặt ảo não, ngẩng đầu do dự liếc mắt nhìn Lý Thánh Đức, rồi sau đó có chút không tiện mở miệng nói: "Cha, thật sự không có chuyện gì, cha cũng không cần đoán bậy." Nói xong giống như chỉ sợ Lý Thánh Đức sẽ tiếp tục hỏi tới, đứng dậy rời khỏi đi vào chỗ phòng làm việc tạm thời của mình.

Lý Thánh Đức thấy dáng vẻ như vậy của Lý Lệ càng thêm không vui, con gái ruột của mình, Lý Đại Huy, cái gì gọi là máu mủ tình thâm con biết không? Tại sao con lại hận cha của mình như vậy?

Nếp nhăn trên mặt Lý Thánh Đức cơ mồ dồn hết về một chỗ, trong đầu nghĩ tới lúc Lý Đại Huy nhìn hắn với vẻ cao cao tại thượng. hắn hiểu, Lý Đại Huy khi nhìn hắn trong đôi mắt kia không ít thì nhiều sẽ xuất hiện hận ý, mà đại đa số thời điểm, Lý Đại Huy đều mang theo thái độ coi thương mà đối mặt với ông, tại sao lại coi thường?

Thậm chí, tại sao muốn hận? Chẳng lẽ bởi vì hắn mười bảy năm trước vứt bỏ cậu? Hoặc là chuyện trước kia, hắn vì Lý Lệ mà chanh chua với cậu?

Thật ra Lý Thánh Đức không hiểu, hắn cảm thấy, nếu mình là cha ruột của Lý Đại Huy, như vậy Lý Đại Huy nên đứng chung một chỗ với hắn. Nhưng thật sự không phải như vậy, sự thực là Lý Đại Huy hận hắn, hận hắn cứ như vậy đến chết mới thôi.

Khuôn mặt khóc đầy nước mắt của Lý Lệ khẽ chuyển sang nụ cười hả hê.

Khi Lý Lệ nghênh ngang xuất hiện tại nhà họ Chu, Chu Kỳ có chút không chịu nổi, trực tiếp đi lên chỉ mặt Lý Lệ hỏi: "Chị tới đây làm gì? Nơi này là nhà họ Chu, đã không phải là nhà của chị nữa rồi, mời đi ra ngoài!"

Lý Lệ không ngờ thái độ của Chu Kỳ lập tức thay đổi như vậy, gương mặt bi thương cùng đau thương, trong mặt lộ ra sự yếu ớt: "Kỳ Kỳ? Làm sao em lại thay đổi thành như vậy?" Lý Lệ nắm lấy tay Chu Kỳ, nhưng sắc mặt Chu Kỳ lạnh lẽo, nghiêng đầu lui lại đằng sau một bước.

Sau đó không lưu tình nói: "Lý Lệ, người thủ đoạn như chị, tôi thật sự không hiểu, làm sao chị cứ diễn trò như vậy? Chị nên xông vào giới nghệ thuật mới đúng. Chị không biết, tôi vì chị đắc tội với tất cả mọi người, kết quả lại phát hiện chị đối xử với tôi như vậy, cứ như vậy mà muốn nắm được hạng mục? Vì lấy được hạng mục đó, vì kiếm được ít tiền thậm chí không tiếc đẩy tôi cho lão già kia? Tôi thật đúng là thấy rõ con người chị, chị điên rồi!" Chu Kỳ nghĩ lại đối đãi trước kia của mình với Lý Lệ chuyện kia xuất phát từ nội tâm, làm sao cuối cùng lại thành nhưu vậy? Chu Kỳ không hiểu, lòng người ra sao?

Lý Lệ thở dài, liếc mắt nhìn Chu Kỳ đang tức giận, ánh mắt yếu ớt, như bị uất ức rất lớn, sau đó lại thở thật dài: "Kỳ Kỳ, chị hiểu rõ tất cả mọi chuyện đều đổ về phía chị, nhưng Kỳ Kỳ, em không cảm thấy chuyện này kỳ quái hay sao? Nơi đó là địa bàn của Tiếu Thâm, từ khi chúng ta bước vào Tiếu Thâm, Cố Tiêu đã biết. Chị sau này mới biết vậy, em nghĩ kỹ một chút nha......"

Đáng tiếc, lần này Chu Kỳ giống như ăn đòn nhớ lâu rồi, cô không ngốc nữa. Kể từ khi cô biết chuyện Lý Lệ làm đã suy nghĩ thật lâu, cô cũng nghĩ có phải hay không Lý Lệ bị người hãm hại. Nhưng sự thật khiến cô kinh hãi, khi cô đi ra từ trong chuyện kia mới giật mình, mình là thế nào tin tưởng Lý Lệ? Khách quan mà nói, Lý Lệ bắt được nhược điểm hay mềm lòng của cô, trực tiếp liền lợi dụng cô lỗ mãng. Biết cậu và Lý Đại Huy không hợp nhau, cho nên mới như vậy, lợi dụng cô đơn thuần để hãm hại Lý Đại Huy.

Đúng, cô không thích Lý Đại Huy, bởi vì Lý Đại Huy vào trường học vẫn luôn đè ép mình. Nhưng cô không muốn hại người, chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng tại sao Lý Lệ lại làm như vậy?

Mắt lý lệ vô lực buông xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười khổ: "Kỳ Kỳ, chị hi vọng em có thể lý trí, suy nghĩ một chút. Bởi vì em gặp chuyện ngày đó, em bị kinh sợ hù dọa, cộng thêm anh trai em có tài liệu chị hại Lý Đại Huy. Chưa nói đây không phải là chuyện chị làm, chỉ nói nguồn gốc của tài liệu kia? Các ngươi cứ như vậy xác định tài liệu kia là thật? Nhìn chị hiện tại, lại nhìn thái độ của em bây giờ với chị, chẳng lẽ em không hoài nghi? Tại sao lại không nghĩ tới chuyện này có lẽ là mưu kế của bên Lý Đại Huy? Lấy tài lực của R&D, muốn làm ra một tài liệu giả cũng không khó."

Ánh mắt Chu Kỳ lạnh lùng không chớp, nhưng trong lòng quả thật bị lời Lý Lệ nói mà lung lay, nhưng trên mặt vẫn không có phản ứng gì.

Chu Kỳ không biết từ khi nào đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn Lý Lệ diễn trò, đứng tại chỗ cười thành tiếng, hết sức không cho Lý Lệ mặt mũi, liền nói: "Lý Lệ, cô cảm thấy chúng tôi còn ngu để cho cô lừa nữa ư? Chuyện khác tôi không dám nói, nhưng chuyện tai nạn xe của Lý Đại Huy tôi khẳng định là cô. Cô nhìn lại chiếc xe kia đi, chẳng lẽ cô không thấy quen mắt ư? Chiếc xe kia chính là khi cô gả đến nhà họ Chu mang tới, cô nói nha trước khi cô muốn hại người tối thiểu cũng nên đổi một chiếc xe khác chứ, màu trắng này nhìn có quen mắt không? Nhìn một chút đi." Chu Khải lắc lắc tấm hình trong tay trước mặt Lý Lệ.

Lý Lệ nhìn thấy những bức hình kia, sắc mặt khó coi. Thật không nghĩ tới, lúc ấy phía sau núi ở thành phố G căn bản không có camera, như thế nào lại có thể? Nhưng tấm hình này......

Nhìn chiếc Bentley trắng, Lý Lệ cảm thấy có chút gai sợ, đám ngu ngốc kia, làm sao lại trực tiếp dùng xe của cô ta đi làm chuyện này? Hơn nữa lại làm không sạch sẽ trực tiếp để người ta chụp được, thật là làm hỏng chuyện nhiều hơn là thành công.

Thật ra nhắc tới hình thì rất đơn giản, lúc ấy Bùi Trân Ánh phái người lén đặt máy theo dõi trên người Bảo Bảo, rất nhỏ, dù nhìn kỹ cũng không ra. Bởi vì khi đó tính cảnh giác của Lý Đại Huy rất cao, bọn họ không giám thị được Lý Đại Huy. Nhưng Bảo Bảo cơ hồ ngày ngày đều theo sau Lý Đại Huy, vậy trực tiếp cài cho Bảo Bảo. Kết quả ngày đó vừa vặn máy trên người Bảo Bảo chụp được, góc độ đúng vào phía trước xe, cả xe không bỏ sót cái gì, ngay cả tài xế trong xe cũng nhìn mơ hồ thấy được, nhưng cũng không khó nhìn ra là ai, là người đã đụng không thành vào Lý Đại Huy khi ở thành phố A.

Chu Khải nhìn Lý Lệ không nói lời nào, cười lạnh: "Lý Lệ, cậu có phải cảm thấy mọi người đều là kẻ ngu không? Lại thật sự đối với cô nói gì nghe này? Cô nói như thế nào hả? Cô thật sự quá tự tin, có lúc người quá tự tin cũng không tốt, cô nói có đúng không?" Chu Khải tin tưởng, lấy năng lực của Bùi Trân Ánh, hắn thật sự biết người hại Lý Đại Huy là ai. Nếu quả thật không phải là Lý Lệ, như vậy Bùi Trân Ánh tuyệt đối sẽ không rảnh mà làm giả chuyện này. Điểm này mặc kệ Bùi Trân Ánh hay là hắn, đều kiên trì một nguyên tắc, phàm là chuyện liên quan đến Lý Đại Huy, cũng không tổn thương một chút, làm giả nửa điểm.

Nhưng rất dễ nhận thấy, ở tên phương diện này Bùi Trân Ánh làm rất tốt, còn hắn quá kém. Không những làm tổn thương Lý Đại Huy, còn khiến Lý Đại Huy tổn thương sâu vô cùng.

Đây là lần đầu tiên Chu Kỳ nhìn thấy những tấm hình này, nhìn hình bị vứt trước mặt Lý Lệ, Chu Kỳ có chút không dám tin cầm lên. Nhìn góc độ từ mặt bên, sau đó trực tiếp ở trước mặt, trong hình vừa vặn Lý Đại Huy kinh ngạc phát hiện chiếc xe phía sau, còn có thể thấy tốc độ chiếc xe kia không chút do dự đâm người, chỉ nhìn hình cũng có cảm giác chiếc xe kia lập tức đụng tới.

Chu Kỳ không dám tin, chiếc xe kia cậu biết, là của cô.

Bỗng chốc lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lý Lệ, trong nháy mắt ánh mắt sắc bén, âm thanh có chút lạnh: "Lý Lệ, chiếc xe này là tôi đưa cho chị, nhưng giấy tờ đều là tên tôi, thì ra chị khi đó liền muốn lợi dụng tôi? Chị dùng xe của tôi đụng Lý Đại Huy! Tôi muốn hỏi chị, nếu không phải trên đường kia có camera, cũng không ai thấy, ngộ nhỡ thấy được thì sao đây? Khi đó chị có nghĩ tới hay không tôi sẽ bởi vì chiếc xe này mà bị chị hại ngồi tù!"

Chu Khải không ngờ, chiếc xe này là của Chu Kỳ sao? Chu Kỳ từ trước đến giờ đều yêu thích xe, mua xe gì cũng không hề nói, nếu như chiếc xe này là của Chu Kỳ, như vậy......

Chu Khải nhìn ánh mắt hốt hoảng của Lý Lệ, Chu Khải liền cười: "Thật là lợi hại, Lý Lệ, chuyện này, tôi đã định!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#baehwi