Chap 46 - Kết thúc cho tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
làm càng thôi, sau đó cô ta cho người đưa chúng tôi ra nước ngoài sinh sống, hàng tháng đều cấp sinh hoạt phí cho chúng tôi, nhưng tự nhiên khoảng 3 năm sau thì lại cho người đến đuổi giết chúng tôi diệt khẩu, cũng may là có cô Soo Yeon và cậu Daniel cứu mạng, cho nên chúng tôi mới có thể sống!" bọn họ từng người đều khóc lóc cho lời khai y như nhau

Đám côn đồ đuổi giết Daehwi và Jaehwan ở Gyeonggi cũng nhanh chóng được đưa lên

"Ngày hôm đó cô ta tìm đến chúng tôi nói rằng nếu chúng tôi tìm giết cậu ta (Daehwi) thì sẽ cho chúng tôi một món tiền lớn, sau đó đưa chúng tôi ra nước ngoài làm lại cuộc đời, tôi cùng các anh em vội vàng đồng ý, cô ta đưa hình cậu ta cho tôi, nói chúng tôi đứng chờ trước cổng Kang thị để tìm thời cơ, sau đó thì cậu ta một mình đến Geonggi, chúng tôi theo kế hoạch ra tay, nhưng mà giữa chừng thì anh ta (Jaehwan) xuất hiện, sau đó cảnh sát đến cho nên chúng tôi mới rút lui, sau đó liền bị cô ta (Soo Yeon) bắt giữ cho đến hôm nay" tên côn đồ chỉ vào Jaehwan rồi lại chỉ vào Soo Yeon mà nói

Jaehwan sau đó cũng bước lên bục ung dung nói

"Tôi với Kang thị có hợp đồng, hôm đó vừa đi công tác về nên đến tìm David bàn bạc, sau đó thì tình cờ thấy được một chiếc xe đáng ngờ chạy theo xe của David đến Gyeonggi, tôi tò mò nên mới đi theo, sau đó liền phát hiện ra đó là một đám côn đồ muốn đuổi giết David, lần đó chúng tôi may mắn thoát chết... chính tai tôi đã nghe được đám côn đồ đó trên núi nói rằng đã nhận tiền của Hwang Yoo Hee, tôi xin hết!"

Hwang Yoo Hee ngồi nghe từng người một lần lượt tố cáo mình, gương mặt tái mét, miệng run rẩy không nói được gì

Luật sư của Daehwi và Soo Yeon mỉm cười nhìn luật sư của Hwang Yoo Hee nói

"Tất cả những nhân chứng và chứng cứ trên đã đủ nói lên tội ác tày trời của cô Hwang đây, cô bày mưu gây hiểu lầm làm hại đến thanh danh thân chủ tôi, lại năm lần bảy lượt muốn mưu sát thân chủ tôi, kính mong quý tòa hãy cân nhắc hình phạt thật thích đáng dành cho cô ta, tôi xin hết!"

Trong tòa án lập tức nổi lên một trận xì xầm, những người đến xem xử án ai nấy đều nhìn Hwang Yoo Hee đầy kinh sợ, quan toà gõ bàn chấn chỉnh không khí rồi nhìn sang luật sư của Hwang Yoo Hee

"Bị cáo có còn gì để nói không?"

Luật sư của Hwang Yoo Hee chầm chậm đứng dậy nói

"Chúng tôi không còn gì để nói... nhưng mà... bên nguyên nhân chẳng phải cũng đã vi phạm pháp luật sao? Rõ ràng là còn sống lại giả chết rồi sống dưới một thân phận mới, làm đảo lộn trật tự cuộc sống, hơn hết họ còn bắt giữ người phi pháp!"

Luật sư của Daehwi và Soo Yeon nhanh chóng phản bác

"Phản đối! Xin hãy nghe trần thuật từ thân chủ của chúng tôi, việc gì cũng có nguyên nhân của nó cả!"

"Phản đối có hiệu lực! Xin mời bên nguyên nhân trần thuật, quan toà quyết định!"

Soo Yeon thanh thản hết sức nhẹ nhàng tỉ mỉ mà kể lại

"Khi đó ở Jeju, tôi đã tình cờ biết được bí mật của Hwang Yoo Hee, cô ta liền không cần suy nghĩ mà đẩy tôi xuống vực, sau đó còn dùng cách y như vậy hãm hại anh Daehwi mà vẫn có thể sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi giấu thân phận của mình cũng chỉ là muốn tạm thời bảo toàn tính mạng của mình mà trở về điều tra, cho nên hôm nay mới can đảm ngồi ở đây đối diện với kẻ giết người không gớm tay như vậy! Quan toà hãy thử nghĩ xem, có hung thủ nào biết nhân chứng còn tồn tại mà tha mạng cho nhân chứng không? Hơn nữa lúc đó tôi còn chưa có đủ chứng cứ làm sao báo cảnh sát đây?"

Quan toà nghe xong gật đầu đồng ý, Hwang Yoo Hee và luật sư của cô ta liền tái mặt, Daehwi sau đó cũng từ từ lên tiếng

"Thưa quan toà, khi đó Soo Yeon chỉ là nhân chứng cho một sự việc bỏ độc đã bị Hwang Yoo Hee đẩy xuống biển, tôi vừa là mục tiêu của cô ta vừa là nhân chứng cho tất cả tội ác của cô ta, vậy quan toàn nghĩ xem... cô ta có thể để tôi sống không? Tôi trong tay không có bằng chứng cũng không thể tìm cảnh sát bảo vệ mình, nên đành dưới sự giúp đỡ của bạn bè mà sống dưới thân phận David, tôi xuất hiện trước mặt cô ta chính là muốn khiến cô ta sợ hãi giao động mà lộ sơ hở để tìm bằng chứng, kết quả tôi chẳng phải đã thành công kiện được cô ta hay sao?"

Lời nói của Daehwi và Soo Yeon hết sức thuyết phục khiến cả luật sư của Hwang Yoo Hee cũng chỉ biết im lặng, quan tòa đồng ý với quan điểm của Daehwi và Soo Yeon nên yêu cầu luật sư của Hwang Yoo Hee đưa ra lời kết

"Bằng chứng đã quá rõ ràng, chúng tôi chỉ có thể nhận tội nhưng mà xét về luật pháp, cậu Daehwi và cô Soo Yeon vẫn còn sống, tôi kính mong quan toà xem xét giảm nhẹ hình phạt cho thân chủ tôi!"

Hwang Yoo Hee cười lớn như một kẻ điên khiến mọi người đều xì xầm bàn tán, quan toà tức giận gõ bàn

"Bị cáo xin hãy im lặng, đây là tòa án!"

"Tòa án thì sao? Các người đều cùng một ruột với Daehwi, đều giống như nó muốn tôi chết, tất cả các người đều là kẻ đáng chết!"

Quan tòa tức giận đến nổi cả gân xanh

"Mong bị cáo nghiêm túc, không được phỉ báng người khác!"

Luật sư của Hwang Yoo Hee sợ xanh mặt vội vàng xin lỗi quan tòa, đúng lúc này thì luật sư của Daehwi và Soo Yeon lên tiếng

"Quan toà tuyệt đối không thể giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo, bởi vì bị bị cáo không chỉ độc ác hãm hại người khác mà còn tàn nhẫn hại cả chính em ruột của mình!"

Đến đây cả quan toà lẫn người đến xem đều trong trạng thái vô cùng kinh ngạc, kể cả luật sư của Hwang Yoo Hee. Về phần Yoo Hee, mặt cô ta bắt đầu biến sắc, sợ hãi nhìn về phía Daehwi nhưng chỉ nhận được nụ cười thương hại của cậu

Lúc này Jinyoung mới từ ngoài cửa bước vào, anh ung dung tiến lên bục phát biểu trong sự kinh ngạc cùng sợ hãi của Hwang Yoo Hee, gương mặt anh lạnh tanh lướt qua, không thèm liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái

"Tối đó tôi có chuyện nên muốn đến quán bar, sau đó thì nhìn thấy Seong Woo em trai Hwang Yoo Hee, tôi thấy cậu ta đứng trước một căn phòng với vẻ mặt sợ hãi, khi nhìn vào đó thì trông thấy Hwang Yoo Hee cùng John đang nói chuyện, tôi không nghe rõ họ nói chuyện gì nhưng sau khi bị Hwang Yoo Hee nhìn thấy thì Seong Woo hớt hải chạy đi. Seong Woo lấy xe chạy đi thì cô ta cũng lái xe đuổi theo, tôi thấy kì lạ nên mới lái xe theo... ai ngờ... trông thấy Seong Woo bị tai nạn giao thông, xe Hwang Yoo Hee dừng ở một bên đường, thế nhưng cô ta chỉ ngồi trong xe quan sát, cũng không có lấy một cú điện thoại! Cứ như vậy nhìn em mình bị tai nạn mà bỏ đi, tôi liền nhanh chóng gọi xe cấp cứu đến hiện trường, quan toà có thể xác nhận với bệnh viện!"

Sau khi nghe xong lời nói của Jinyoung quan tòa chau mày lại nhìn Hwang Yoo Hee, cả luật sư của cô ta cũng nhìn cô ta đầy kinh ngạc rồi lắp bắp đứng lên nói

"Nhưng mà đó chỉ là lời nói phiến diện của một mình anh, sao tôi có thể..."

Không đợi luật sư nói hết câu, từ bên ngoài Daniel đẩy cửa bước vào

"Kính thưa quan toà, chúng tôi còn có một nhân chứng rất quan trọng!"

Sau khi quan và gật đầu đồng ý, Daniel nhanh chóng đưa tay kéo một người vào, mà người này không ai khác chính là Ong Seong Woo...

Trước sự ngạc nhiên của Hwang Yoo Hee, Seong Woo chầm chậm bước lên bục, cậu đưa đôi mắt đau thương nhìn cô ta sau đó một giọt lệ lẳng lặng rơi xuống, cậu lại xoay đầu nhìn qua Daehwi, Daehwi cảm nhận được thâm tâm Seong Woo đang rất đau khổ, nhìn Seong Woo như vậy cậu cũng cảm thấy đau lòng, thế nên Daehwi vội vàng lên tiếng

"Quan tòa, có thể không sử dụng nhân chứng này không?"

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Daehwi, quan toà còn chưa kịp nói gì Seong Woo đã đưa tay lau đi nước mắt rồi lạnh lùng nói

"Thưa quan toà, tôi sẽ tiếp tục làm nhân chứng!"

Quan toàn gật đầu nhìn Seong Woo, lại thông cảm vì họ cũng nhìn thấy ánh mắt của cậu khi nhìn Hwang Yoo Hee

"Tối đó tôi tình cờ nghe được chị tôi cùng John nói chuyện, chị ấy dùng những tấm ảnh lén chụp lúc Bae tổng say rượu bất tỉnh mà lừa gạt David, nói với David rằng chị ấy cùng Bae tổng đã lên giường... sau đó... chị ấy còn nói tiếp theo sẽ lấy mạng của David, tôi nghe xong sợ quá nên mới chạy đi, chị ấy biết được nên đuổi theo, tôi vì quá lo lắng cho David nên thay đổi làn đường rồi mới bị tai nạn, chị ấy chỉ là gián tiếp gây tan nạn mà thôi... có thể không tính không?" Seong Woo chậm rãi nói

Quan toà khó xử nhìn Seong Woo, nhìn cậu đáng thương như vậy họ lại càng cảm thấy người làm chị như Hwang Yoo Hee thật quá đáng

Lúc này cả Daehwi và Jinyoung đều đưa mắt nhìn nhau, khi sự thật đã được sáng tỏ, trong mắt họ có vui mừng, cũng có đau lòng thương xót...

Sau khi nghe xong lời Seong Woo nói, Hwang Yoo Hee trở nên trầm mặc, im lặng đợi quan tòa phán xét mà không có bất kỳ phản kháng nào

Đó là em trai của cô... nó vì cô mà khóc, vì cô mà đau lòng khó xử, năm lần bảy lượt đứng ra bảo vệ cô, nhưng cô đã làm gì được cho nó? Cô chỉ mang lại cho nó rắc rối... bây giờ biết nó không sao rồi... như vậy cô cũng không còn vướng bận gì nữa... ở tù... cô còn sợ sao? Nhưng cô không cam tâm! Vì lý do gì mà cô luôn phải sống trong đau khổ? Còn Daehwi thì được hạnh phúc? Cô không cam tâm!

Phiên tòa kết thúc, việc bây giờ phải làm là đợi là kết quả phán xét. Hwang Yoo Hee được cảnh sát giải ra ngoài, đúng lúc này thì Yoo Hee nhìn thấy Jinyoung cùng Daehwi đi ra, càng nhìn hai người họ sánh vai bên nhau Hwang Yoo Hee càng mất bình tĩnh, cô ta nổi điên tông mạnh vào người cảnh sát bên cạnh khiến người cảnh sát ngã ra đất, sau đó vội vàng giật lấy súng treo trên thắt lưng của người cảnh sát mà lao về phía Jinyoung và Daehwi, mọi người xung quanh sợ hãi la lên rồi dạt ra hai bên tránh né Hwang Yoo Hee

"Lee Daehwi, mày chết đi!"

Hwang Yoo Hee hét lên rồi nhắm vào Daehwi mà bóp còi súng, cùng lúc này cả Jinyoung lẫn Daehwi đều hoảng hốt xoay người lại nhìn Hwang Yoo Hee, người cảnh sát ở phía sau cũng vội vàng chạy đến, Seong Woo, Daniel, Jaehwan, Soo Yeon cùng Guanlin và Jihoon cũng từ bên trong đi ra, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này...

Tiếng súng lạnh lẽo vang lên...

ĐÙNG!!!

Cả Jinyoung và Daehwi đều ngã xuống, đám người Soo Yeon vội vã chạy tới vây quanh họ, người cảnh sát nọ cũng chạy đến giữ lấy Hwang Yoo Hee, miệng nhanh chóng hét lên với người xung quanh trong toà án

"Mau gọi xe cứu thương!"

Lúc này tay Daehwi run rẩy ôm lấy thân thể đầy máu của Jinyoung mà khóc lớn

"Jinyoung! Jinyoung anh có sao không? Đừng làm em sợ mà Jinyoung... sao anh lại đỡ cho em? Sao anh ngốc quá vậy?"

Jinyoung một tay ôm lấy ngực một tay nắm lấy tay Daehwi thoi thóp nói

"Anh... anh không sao... em đừng khóc... đừng khóc..."

Nói rồi anh quay sang nhìn thân ảnh cứng đờ của Hwang Yoo Hee rồi buông một câu nói xóa sạch tất cả ân nghĩa nợ nần giữa hai người

"Hwang Yoo Hee... tôi và cô... không ai nợ ai nữa?"

Dứt lời bàn tay nắm chặt tay Daehwi cũng buông lỏng, mắt anh từ từ nhắm lại rồi ngất đi trong vòng tay của Daehwi

"Jinyoung, anh đừng như vậy mà, anh cố gắng lên... em đưa anh đến bệnh viện... Jinyoung... anh đừng bỏ em... đừng bỏ em và con mà..." Daehwi khóc nức nở ôm lấy Jinyoung

Đám người Soo Yeon nhanh chóng tách Jinyoung và Daehwi ra, Guanlin vội vàng cõng Jinyoung trên lưng rồi chạy ra ngoài

Hwang Yoo Hee cứ như vậy nhìn Jinyoung ngất đi, trong đầu luôn lặp đi lặp lại câu nói lúc nãy của Jinyoung

"Hwang Yoo Hee... tôi và cô... không ai nợ ai nữa?"

Hwang Yoo Hee không biết mình như thế nào cùng người cảnh sát đi ra bên ngoài, nhân viên cảnh sát kéo cô đi đến chiếc xe cảnh sát đậu bên đường, lúc này Seong Woo cùng Daniel ở phía xa từ từ đi đến, thế nhưng Hwang Yoo Hee lại không nhìn thấy, đầu óc cô ta hiện giờ chỉ có hình ảnh Jinyoung toàn thân đầy máu nằm bất động trong lòng Daehwi

Jinyoung chết rồi... người cô yêu nhất chết rồi... như vậy cô còn sống để làm cái gì nữa? Cô lại chính tay bắn anh... anh cuối cùng vẫn chọn Daehwi, vì cớ gì người trong tim anh không thể là cô? Tại sao chỉ có Lee Daehwi mới bước được vào tim anh? Cô thua rồi, thật sự đã thua rồi, thua đến mất hết tất cả, cô thật sự đã sai rồi sao?

Khi Seong Woo và Daniel vừa đến gần thì bỗng nhiên cô ta đẩy mạnh người cảnh sát rồi lao thẳng ra đường lớn...

Tiếng thắng xe chói tai vang lên trong sự ngỡ ngàng của Seong Woo và Daniel, không gian xung quanh Seong Woo như vỡ vụn, Hwang Yoo Hee nằm bất động trên mặt đường đầy máu, đôi mắt của cô ta lờ mờ khép lại, trong khoảnh khắc cuối cùng chỉ còn lưu lại thân ảnh run rẩy của Seong Woo và một câu nói muộn màng cùng giọt nước mắt hối hận

"Seong Woo... chị xin lỗi..."




3 năm sau...

Sân bay Incheon...

Daehwi ngẩng đầu lên nhìn chiếc máy bay vừa bay ngang qua trên đầu mình, từng bước chân nhẹ nhàng như có như không gieo giữa dòng người đông đúc

8 năm trước đây, cậu cùng anh bắt đầu tất cả ở tại sân bay này, cậu trở về Hàn Quốc sau 5 năm trốn tránh... lần đầu tiên gặp lại anh, cậu cùng anh bỏ qua quá khứ mà đến bên nhau, nhưng cũng chỉ có một năm rồi lại liền 3 năm xa cách... sau đó lại trở về giày vò lẫn nhau, một năm này có vui có buồn, nhưng ít nhất khúc mắc giữa hai người đã được tháo bỏ... chỉ là không ngờ 3 năm sau cậu lại một lần nữa đứng ở đây, ngay tại sân bay này

Tình yêu của anh và cậu kéo dài 20 năm, yêu đương nồng cháy cũng có, dằn vặt lẫn nhau cũng có... chỉ là không ngờ khi đó anh và cậu bắt đầu mối tình trắc trở ở sân bay này và hiện giờ cũng phải kết thúc ở đây...






















Chap sau là hoàn rồiiiiii, thời gian qua cám ơn các cậu đã nhiệt tình ủng hộ fic TA LÀ CHO NHAU Baehwi ver ❤❤❤❤ cám ơn các cậu nhiều lắm~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net