Chap 46 - Kết thúc cho tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người Jinyoung trong phút chốc trở nên cứng nhắc, anh từ từ đứng dậy nhìn ra phía cửa phòng

Hwang Yoo Hee ung dung tựa lưng vào cửa, đôi mắt không rõ tâm trạng mà nhìn anh

"Sao vậy? Đã nói cho anh mật mã rồi sao vẫn chưa mở? Biết đâu trong đó lại có thứ anh cần!" Hwang Yoo Hee nói tiếp

Jinyoung bật cười trả lời cô ta

"Nếu cô vẫn chưa say rượu vậy thì hẳn cô cũng biết tôi vì cái gì muốn tiếp cận cô, cô đã đề phòng tôi ngay từ đầu thì trong này làm gì còn thứ tôi muốn?"

"Em vốn dĩ không hề nghi ngờ anh, con người luôn bị hạnh phúc nhất thời che mắt mà! Cũng may là John đã nhắc nhở em, em cũng chỉ là muốn thử anh một chút... không ngờ kết quả lại tệ như vậy!"

Ngừng một chút, Hwang Yoo Hee dùng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm nhìn Jinyoung rồi hỏi tiếp

"Anh tại sao lại như vậy? Anh đã biết từ bao giờ?"

"Từ cái đêm mà cô vô tình bỏ đi sau khi gây ra tai nạn cho chính em trai của mình!" Jinyoung lạnh nhạt trả lời

Hwang Yoo Hee bàng hoàng lùi về sau, miệng ấp úng hỏi

"Anh... tại sao anh... là Daehwi nói với anh như vậy phải không? Anh tin lời nó sao? Anh quên nó là người như thế nào rồi à? Anh sao lại có thể tin lời đứa ác độc như nó mà nghi ngờ em?"

Hwang Yoo Hee vừa nói dứt câu Jinyoung liền nổi nóng đi đến trước mặt cô ta, bàn tay to lớn dùng sức siết chặt lấy cổ tay Yoo Hee

"Cô không được phép mắng Daehwi, cô có tư cách gì mà mắng em ấy? Đến bây giờ cô vẫn cho là tôi còn tin tưởng cô hay sao? Đúng là tôi có mắt như mù nên khi xưa mới tin cô!"

"Jinyoung, anh tin em đi có được không? Em..."

Hwang Yoo Hee còn chưa nói hết câu liền bị Jinyoung ngắt lời

"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe những lời giả dối của cô nữa, tôi thật lòng quan tâm cô, muốn bù đắp cho cô vậy mà cô lại nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của tôi, tôi nhất định khiến cô phải trả giá!"

Jinyoung tức giận đẩy Yoo Hee qua một bên định rời khỏi thì bỗng nhiên cô ta cười lớn một cách điên loạn

"Bae Jinyoung, anh chỉ luôn bao biện cho cảm giác của mình, anh chính là thương hại tôi, đâu phải anh nhìn không ra tôi đối với anh yêu sâu đậm như thế nào... vậy mà anh lại ở trước mặt tôi cùng Daehwi ân ân ái ái, anh có nghĩ đến cảm giác của tôi sao?"

"Chỉ vì như vậy mà cô năm lần bảy lượt tính kế hãm hại Daehwi, thậm chí là muốn lấy mạng của em ấy và Soo Yeon?"

"Phải! Anh là của em, bất cứ ai dám cản trở hạnh phúc của em đều phải biến mất!"

"Cô thật đáng thương... cái gì là hạnh phúc của cô? Cho dù không có Daehwi tôi cũng không đến với cô! Cô chẳng phải nói tôi thương hại cô sao? Cô chẳng phải căm ghét sự thương hại đó sao? Nhưng cuối cùng cô chẳng phải vẫn lợi dụng sự thương hại đó mà đả kích Daehwi hay sao? Mọi chuyện đến đây chấm dứt là được rồi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!"

Nói rồi Jinyoung dứt khoát quay lưng đi, Hwang Yoo Hee ở phía sau bỗng dưng lớn tiếng gọi

"Anh đi đi, khi anh bước ra khỏi ngôi nhà này rồi thì anh đừng mong gặp lại Daehwi và con trai của anh nữa!"

Ngay lập tức bước chân của Jinyoung dừng lại, gương mặt anh lộ rõ vẻ phẫn nộ mà xoay lại nhìn Yoo Hee

"Cô đã làm gì Daehwi và Ken?"

"Không làm gì cả... chỉ là..."

Đúng lúc này cửa nhà đột nhiên mở ra, một toán người bước vào rồi đi thẳng đến vị trí của Jinyoung và Hwang Yoo Hee lúc này... từ phía sau đám người đó, một người vô cùng quen thuộc bước lên và nói

"Hwang Yoo Hee, cô thua rồi!" Soo Yeon kiêu ngạo nhếch môi nhìn Yoo Hee

Cả Jinyoung lẫn cô ta đều ngạc nhiên, không biết được chuyện gì đang xảy ra thì Guanlin và Daniel lúc này mới bước vào, còn kéo theo cả một gương mặt hết sức quen thuộc với Hwang Yoo Hee - John, Daniel đẩy mạnh người hắn ta, bắt hắn phải quỳ gối xuống, lúc này mặt Hwang Yoo Hee dường như không còn một giọt máu

Soo Yeon đưa ra trước mặt cô ta một phong bì giấy, mỉm cười đầy thỏa mãn nói

"Cô nghĩ rằng đưa chứng cứ cho hắn ta thì có thể phi tang được sao?"

Hwang Yoo Hee mất bình tĩnh lao đến trước mặt muốn giật chiếc phong bì lại, ai ngờ lại bị một đám người can ngăn, họ giữ lấy tay Yoo Hee rồi dùng còng tay khóa lại

"Cô Hwang, mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát điều tra, mong cô hợp tác!"

Hwang Yoo Hee như biến thành một người điên, liên tục vùng vẫy

"Thả tôi ra! Các người mau thả tôi ra!"

Các nhân viên cảnh sát khó khăn kéo được Yoo Hee tới cửa thì bỗng nhiên cô ta cười một cách điên dại, nhìn về phía đám người Soo Yeon

"Tôi thua, tôi sẽ kéo theo hai người chết chung với tôi, các người cứ ở đó mà chờ nhận xác Daehwi và con trai cậu ta đi!"

Mặt Jinyoung dần dần biến sắc, anh định tiến đến trước mặt Hwang Yoo Hee thì Soo Yeon bỗng nhiên lên tiếng

"Cô muốn người lót xác, tôi sẽ để hắn ta (John) lót xác cho cô, cô nghĩ chúng tôi có khả năng nhận ra cô giả vờ lại không có khả năng đoán trước được cô sẽ làm gì với Daehwi hay sao?"

Từ bên ngoài, Daehwi chậm rãi bước vào, miệng cười như không cười nhìn Hwang Yoo Hee

"Hwang Yoo Hee, cô thua rất thảm hại!"

Hwang Yoo Hee bàng hoàng ngã khuỵu xuống đất, ánh mắt vô vọng lướt qua John rồi đến Jinyoung, chạm phải ánh nhìn sắc bén của anh, cô cười khẽ rồi cũng đứng dậy đi theo cảnh sát

Thật ra từ lúc bắt đầu kế hoạch tiếp cận Hwang Yoo Hee, Soo Yeon đã nhanh chóng đề phòng chuyện Yoo Hee giả vờ, cô biết cô ta là một con cáo già, tuyệt đối không thể nào hoàn toàn tin tưởng vào Jinyoung, kết quả cô đã đoán đúng!

Cô, Guanlin và Daniel cố tình không cho Jinyoung biết kế hoạch mai phục của mình để anh có thể diễn thật một chút, tránh cho Hwang Yoo Hee cảm thấy bất thường, họ mai phục ở xung quanh khu chung cư của Yoo Hee, sau đó thì tóm được John, phía bên Daehwi thì có Jaehwan đến đưa Daehwi, Woojin và Ken rời khỏi căn hộ để tránh người của Yoo Hee động tay động chân, cuối cùng thì gọi cảnh sát, tập hợp tất cả chứng cứ mà Daehwi dưới danh nghĩa David đã thu thập cùng với số chứng cứ trong tay Soo Yeon và phong bì vừa lấy được từ xe John, rồi ngã bài với cô ta




Sau khi kết thúc mọi chuyện, mọi người đều tinh ý để Jinyoung và Daehwi ở lại trong căn hộ của Hwang Yoo Hee nói chuyện rõ ràng, lần đầu tiên kể từ lúc cậu trở về với thân phận David, dùng cặp mắt đầy tình cảm mà nhìn anh

Chướng ngại giữa hai người đã được gỡ bỏ, nhưng đối với những sai lầm trong quá khứ cùng những hiểu lầm không đáng có... anh và cậu đối với nhau vẫn ngại ngùng ngồi xuống ghế nói chuyện

"Daehwi..." Jinyoung mở miệng nói trước thế nhưng lại bị cậu ngăn lại

"Để em nói trước cho..."

Cậu âm thầm nhìn lại Jinyoung, thấy anh gật đầu mới mỉm cười bắt đầu nói

"Chuyện xảy ra năm xưa chắc anh cũng từ Soo Yeon biết được không ít... em năm đó rất hận anh, vô cùng hận anh! Vì miệng nói yêu em nhưng vẫn chưa bao giờ tin em, bị Yoo Hee che mắt hết lần này đến lần khác... nhưng thực chất em vẫn không cách nào buông bỏ đoạn tình cảm này. Em nhận được tin nhắn từ số di động của anh hẹn em ra bến cảng Incheon, nói là có việc quan trọng, sau khi đến đó em gặp được Hwang Yoo Hee, cô ta cho em nghe một đoạn ghi âm... trong đó là giọng nói của một người mà em yêu đến chết đi sống lại, anh có biết anh ta nói gì không? Em chưa một phút giây nào quên đi những lời nói tàn nhẫn đó..."

"Hwang Yoo Hee, em nghe cho rõ đây... anh yêu em! Bae Jinyoung này từ trước đến giờ vẫn yêu em, là do trước đây anh ngu ngốc không nhận ra tình cảm của mình, đến bây giờ anh mới biết rằng trong lòng anh chỉ có em, người anh muốn kết hôn là em, không phải Daehwi!"

Kí ức trong đầu Jinyoung như một thước phim từ từ tua lại, anh cố gắng tìm kiếm lời nói đó trong kí ức của mình và anh nhớ ra kì thật lúc đó khi Yoo Hee biết tin anh chuẩn bị kết hôn với Daehwi đã chạy đến văn phòng của anh khóc lóc thổ lộ tất cả tình cảm cô ta dành cho anh, nhưng anh vẫn một mực từ chối, anh còn nhớ khi đó quả thật cô ta diễn rất hay, rất cảm động

"Jinyoung, anh quá độc ác, tại sao tình cảm của em cũng như cậu ta nhưng anh lại không chấp nhận em, một mực chối bỏ tình cảm của em?"

"Đơn giản vì em không phải là Daehwi!"

"Anh sao có thể như vậy, anh kết hôn với cậu ta, vậy còn em em thì sao? Em chỉ muốn nghe những câu nói rất đơn giản anh cũng không nói được, anh nói muốn bù đắp cho em, anh không thể nói một lần anh cần em hay sao?"

"Hwang Yoo Hee, em nghe cho rõ đây... anh yêu em! Bae Jinyoung này từ trước đến giờ vẫn yêu em, là do trước đây anh ngu ngốc không nhận ra tình cảm của mình, đến bây giờ anh mới biết rằng trong lòng anh chỉ có em, người anh muốn kết hôn là em, không phải Daehwi!........ Anh biết đó là những lời em muốn nghe, nhưng thật xin lỗi, nói suông cũng không làm được gì, anh chỉ có thể nói với em nhưng anh sẽ không thực hiện, vì anh yêu Daehwi... anh rất cần cậu ấy, anh yêu cậu ấy chỉ đơn giản vì cậu ấy là Lee Daehwi mà thôi!"

Daehwi bất chợt cười khổ...

"Nếu khi đó em còn biết có đoạn sau như vậy hẳn là chúng ta sẽ không đi đến mức này..."

Jinyoung đặt tay lên bàn tay nhỏ bé của cậu mà vỗ về

"Không sao, chúng ta vẫn còn thời gian bắt đầu lại"

Bất chợt Daehwi rút tay ra khỏi bàn tay anh, giọng nói có chút run rẩy

"Cho dù là hiểu lầm nhưng nó cũng đã từng xảy ra, giữa chúng ta chỉ có tình yêu, hoàn toàn không có sự tin tưởng... trước đây em trách anh, nhưng em biết rằng anh đối với Hwang Yoo Hee chính là cảm giác tội lỗi thương xót, anh bị chính sự thương hại của mình che mắt. Còn em, em bị chính tình cảm mà mình cho là thiêng liêng cao thượng nhất làm cho mù mờ, không xác định rõ thực hư, cả hai chúng ta đều là nguyên nhân khiến đoạn tình cảm này đổ vỡ... nhưng anh biết không? Dù thế nào em cũng vẫn yêu anh, hơn nữa... chúng ta còn có Ken..."

Nhìn ánh mắt bất định của Daehwi, không hiểu sao trong lòng Jinyoung khi nghe những lời này cũng không cảm thấy vui vẻ, anh vừa định mở miệng nói thì cậu lại nói tiếp

"Nhưng yêu cũng chỉ là yêu, chúng ta không thể quay về được nữa rồi..."

Jinyoung hoảng hốt lập tức nắm lấy tay cậu thật chặt

"Daehwi, anh biết khúc mắc giữa chúng ta rất lớn, anh sẽ cố gắng kiên trì tháo bỏ nó, anh sẽ bù đắp cho em và con, em cho anh một cơ hội đi có được không?"

Daehwi vẫn là kiên định rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, mắt cũng đã sớm ngấn lệ

"Em đã nói em sẽ kết hôn với Jaehwan, em nợ anh ấy quá nhiều! Jinyoung, Jaehwan đã làm rất nhiều thứ cho em, em không phải là muốn báo đáp anh ấy, em là thật lòng muốn ở cạnh anh ấy! Có những người thích hợp để yêu, để cùng nhau trải qua một tuổi thanh xuân đầy màu sắc... có những người thích hợp để kết hôn, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại bằng trách nhiệm và niềm tin của mình! Đối với em anh chính là mối tình đầu đẹp nhất, nhưng cũng đau đớn nhất, là tuổi thanh xuân đầy những vui buồn thăng trầm trong cuộc sống... còn Jaehwan, anh ấy chính là bến đỗ cuối cùng mà em lựa chọn, là mái ấm gia đình mà em hằng mong ước..."

Ở bên ngoài, Jaehwan lặng lẽ xoay người rời đi, bờ vai rộng lớn kiên định của anh trở nên run rẩy...

Chướng ngại lớn nhất của đoạn tình cảm của Jinyoung và Daehwi những tưởng chính là Hwang Yoo Hee, nhưng thực ra lại là chính bản thân họ... họ có thể cố chấp níu giữ tình cảm, nhưng trái tim họ đối với nhau để sớm có vết nứt, dù cho có hàn gắn là vẫn sẽ để lại dấu vết của sự đổ vỡ, tình cảm có thể mặn nồng hơn sau giông tố nhưng sẽ trở thành vết sẹo không thể xóa nhòa, họ đúng là sau giông tố càng yêu nhau hơn, nhưng sự thật là quá khứ là cái tạo nên tương lai, mà quá khứ giữa họ vỡ nát như vậy thì họ làm gì còn có tương lai?

Daehwi rời khỏi căn hộ ngồi vào xe của Jaehwan, vừa thấy anh cậu liền mỉm cười

"Xin lỗi, để anh chờ lâu!"

Jaehwan không nói gì chỉ im lặng lắc đầu

Daehwi bất chợt cảm thấy bầu không khí lúc bấy giờ có phần kì lạ, cậu đã ngồi vào xe lâu như vậy mà Jaehwan vẫn không có động tĩnh gì

"Anh không lái xe sao?" Daehwi ngập ngừng nhìn Jaehwan

Bàn tay đang nắm chặt lấy vô lăng của anh từ từ hạ xuống, anh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng lên tiếng

"Daehwi à, có những người cho dù là trong giấc mơ, trong tiềm thức của em vẫn sẽ vô tình tồn tại. Hoặc giống như đôi tay mình vậy, làm việc quá nhiều sẽ xuất hiện những vết chai, không đau cũng không ngứa, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không phải là một phần da thịt trên tay mình, vẫn có những dòng máu ngày ngày lặng lẽ chảy qua hết chai đó. Trái tim mình cũng vậy, trải qua nhiều giông bão sẽ có cảm giác chai sần, mất đi cảm xúc với một người, nhưng điều đó không có nghĩa là người đó chưa từng tồn tại... hơn nữa còn là hằn sâu trong tâm trí... Daehwi... em sẽ hối hận!"

Daehwi thở dài lắc đầu

"Em sẽ không hối hận!"

"Lý trí của em không hối hận, nhưng trái tim em thì có! Tình yêu luôn không có chỗ dành cho lý trí, cái lý trí mà em dành cho anh không phải là cái em mong muốn mà đó là trách nhiệm, lí trí chỉ có nên và không nên. Cái mà dành cho Jinyoung chính là tình yêu, là cái em mong muốn!"

Daehwi bắt đầu im lặng, cậu trở nên hoang mang hơn, cậu luôn cho rằng quyết định của mình là đúng, luôn cho rằng bản thân mình thật sự muốn như vậy... sao bây giờ lại xuất hiện nên với không nên? Không phải là cậu 'muốn' kết hôn với Jaehwan... mà là cậu 'nên' kết hôn với Jaehwan...

"Khác biệt giữa hai từ 'muốn' và 'nên' này sẽ khiến em hối hận cả một đời! Em đừng dùng từ 'nên' trong tình cảm, đừng áp đặt bản thân mình, đó không phải là gia đình mà là địa ngục!" Jaehwan nói tiếp

"Nhưng mà anh..."

"Đừng lo cho anh, anh tuy yêu em sau Jinyoung nhưng không có nghĩa là ít hơn cậu ta, vì em anh có thể làm tất cả, anh biết anh nên như vậy... chỉ có điều... anh muốn em hứa giúp anh một việc..."

Daehwi mở to mắt ngạc nhiên nhìn Jaehwan, còn có điều kiện trao đổi nữa sao?

"Em hãy quản lý cậu bạn Woojin của em cho tốt, đừng để cậu ta đến quấy rầy anh nữa! Từ sau lần tình cờ gặp nhau ở nhà em, cậu ta cứ như oan hồn mà bám lấy anh..." nhìn mặt Jaehwan đã đen nay càng đen hơn, Daehwi bật cười thoải mái

Sau khi đưa Daehwi về, Jaehwan lập tức lái xe thẳng về nhà, vừa vào trong nhà anh đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, quen thuộc đến đau lòng, càng nghĩ càng thấy lửa giận trong lòng không nguôi được, Jaehwan hùng hổ đi đến ngồi xuống trước mặt Soo Yeon nói

"Em còn biết đây là nhà em sao?"

Soo Yeon biết Jaehwan đang giận nên xụ mặt xuống, chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh năn nỉ

"Anh hai à, em biết em sai rồi, em là do bất đắc dĩ thôi mà~"

"Nếu không phải hôm nay cần anh giúp đỡ thì em chắc cũng không định cho anh biết em vẫn còn sống có phải không? Kim Soo Yeon, em quá nhẫn tâm rồi!"

"Anh hai, em là muốn bảo vệ anh thôi! Hwang Yoo Hee độc ác như vậy, nếu biết anh cũng liên quan đến việc em còn sống cô ta sao có thể để anh yên? Em không muốn cô ta tổn thương anh!"

Nghe được cô em gái nhỏ bé mà anh luôn yêu thương nói rằng muốn bảo vệ mình, tâm tình của Jaehwan nhanh chóng dịu đi, anh quay sang nhìn Soo Yeon dịu dàng nói

"Ít ra cũng phải nói với anh em vẫn còn sống chứ, em có biết rằng khi biết tin em rơi xuống biển anh đã đau lòng như thế nào không? Em đúng là đồ vô tâm, cũng không chịu về thăm anh!"

"Em muốn hoàn toàn loại bỏ Hwang Yoo Hee, chỉ có như vậy em mới có thể danh chính ngôn thuận trở về làm em gái của anh!" Soo Yeon cười hì hì ôm lấy Jaehwan, dụi dụi gương mặt nhỏ nhắn vào ngực anh

Jaehwan mỉm cười hạnh phúc đưa tay vuốt tóc cô, một lần nữa cảm nhận cái cảm giác êm ái ấm áp của một gia đình mà cho dù bao năm qua ba mẹ anh có cố gắng bù đắp cũng không tài nào làm được, bây giờ anh chỉ còn có người em gái này mà thôi, chỉ còn có cô mà thôi...

Bỗng nhiên Soo Yeon rời khỏi vòng tay Jaehwan, cô ngước mặt lên nhìn anh, gương mặt có chút bối rối cùng do dự

"Anh hai... anh... và anh Daehwi..."

"Anh đã làm những chuyện mình nên làm rồi, còn lại chỉ còn xem duyên phận giữa họ mà thôi..." Jaehwan thở dài trả lời

Nhìn thấy anh mình như vậy trong lòng Soo Yeon cảm thấy chua xót, cũng có lúc cô mong Daehwi đừng trở về bên Jinyoung... để Daehwi cứ như vậy mà ở bên cạnh anh trai mình, nhưng cô không thể làm khác được... sau mọi chuyện thì thứ còn lại duy nhất chính là tình yêu sâu đậm giữa Jinyoung và Daehwi mà thôi, nếu như ông trời đã định mọi thứ như vậy thì cứ để như vậy đi!

Soo Yeon mỉm cười ôm chặt lấy Jaehwan nũng nịu nói

"Không sao, sau này nếu không ai lấy anh thì em nuôi anh là được, cùng lắm là em ở giá không lấy chồng, mãi mãi làm đứa em gái bé nhỏ của anh!"




Vụ án của Hwang Yoo Hee nhanh chóng được tòa án nhận xử lý, cùng với những chứng cứ mà mọi người thu thập được, phiên tòa chính thức được bắt đầu...

"Cô Hwang, tất cả những bằng chứng này đều chứng minh rằng cô năm lần bảy lượt đều lập mưu hãm hại thân chủ của tôi, hơn nữa còn ngụy tạo chứng cứ giả hòng qua mặt cảnh sát, cô còn gì để nói không?" luật sư của Daehwi cùng Soo Yeon mạnh mẽ chất vấn Hwang Yoo Hee trước tòa

Hwang Yoo Hee vẫn im lặng cúi gằm mặt không nói gì, luật sư của cô ta cũng nhanh chóng đứng dậy phản bác

"Tuy tất cả những chứng cứ này đều chứng minh thân chủ của tôi có tội, nhưng chẳng phải bên các vị còn thiếu nhân chứng cùng những nhân vật có liên quan hay sao? Các vị cần phải biết là cần có đủ chứng cứ cùng nhân chứng chứng minh mới có thể buộc tội thân chủ của chúng tôi! Bằng chứng mà các vị nói đều chỉ là giấy vụn, chứng minh thân chủ tôi có thực hiện giao dịch giữa những người được cho là nhân chứng trong vụ tai nạn của cậu Lee Daehwi và cô Kim Soo Yeon"

Luật sư của Daehwi và Soo Yeon liếc nhìn qua người trợ lý ở phía sau, người đó nhẹ gật đầu rồi cúi chào quan toà, nhanh chóng rời đi, luật sư của Daehwi nhanh chóng mỉm cười

"Thưa quan tòa, rất nhanh thôi nhân chứng sẽ được đưa vào!"

Lúc này Hwang Yoo Hee đang cực kỳ im lặng bỗng có chút biến đổi, cô ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn theo bóng người trợ lý, sau đó chạm phải ánh mắt kiêu ngạo của Daehwi cùng Soo Yeon ở phía đối diện, lại cảm nhận được ánh mắt khinh thường của Guanlin và Jihoon đang nhìn chằm chằm vào mình, tay Hwang Yoo Hee bắt đầu đổ mồ hôi nắm chặt vào nhau, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn luật sư của mình

Không lâu sau lần lượt những nhân chứng được Jaehwan cùng trợ lý đưa vào... trong đó gồm có nhân chứng giả trong vụ tai nạn của Soo Yeon và Daehwi, cùng người thay Hwang Yoo Hee nhận tội trong sự việc của Daehwi, còn có quản lý nhà hàng đã hợp tác với Hwang Yoo Hee gây ra vụ tai nạn đèn chùm giá ngoại cho Daehwi, người đã bí mật bán thuốc độc cho Hwang Yoo Hee ở đảo Jeju, và đám côn đồ cô ta phái đi đuổi giết Daehwi ở Gyeonggi...

Từng người từng người một lên rồi lại xuống bục phát biểu, vạch ra tội lỗi tày trời của Hwang Yoo Hee khiến cả cô ta và luật sư đều xanh mặt

"Mọi chuyện không liên quan đến tôi, là cô ta đã cho cậu ta (John) đến uy hiếp tôi, còn cho tôi một món tiền lớn, bắt tôi phải phối hợp với cô ta làm hư đèn chùm trong phòng, không liên quan đến tôi đâu!" người quản lý nhà hàng kích động nói ra tất cả, ông ta lần lượt chỉ về phía Hwang Yoo Hee và John đang ngồi

"Thật ra... thì đột nhiên cậu ta (John) dẫn theo một đám người đến tìm tôi, bắt tôi phải bán thuốc độc cho cậu ta, còn có... nếu không bán thì cậu ta sẽ giết chết gia đình tôi, tôi sợ quá nên mới bán cho cậu ta, ai ngờ hôm sau cậu ta lại chạy tới bắt tôi im lặng, không được hé răng khi có người đến hỏi... tôi cũng chỉ là muốn bảo vệ mạng sống của mình mà thôi!" người đàn ông nọ chỉ vào John, toàn thân run lập cập nói

Lần lượt các nhân chứng trong vụ tai nạn của Soo Yeon và Daehwi đều bước lên bục

"Cô ta biết chúng tôi hoàn cảnh khó khăn nên cho chúng tôi số tiền lớn, muốn chúng tôi làm nhân chứng giả, chúng tôi cũng chỉ do túng thiếu quá nên mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net