Chương cuối - Viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt Daehwi lướt qua nhìn dòng người ngang dọc, trong lòng thoang thoảng một cảm giác xa lạ... phải rồi... đây là cái cảm giác của Daehwi... cảm giác sau 3 năm quay trở về với thân phận Daehwi, cái tên David đã dần trôi vào quên lãng...

Còn nhớ 3 năm trước khi Jinyoung vừa trúng đạn...



3 năm trước...

Phòng cấp cứu...

"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, máu dự trữ của bệnh viện đã không đủ nữa rồi, mau thông báo người nhà vào thử máu!" y tá từ bên trong phòng cấp cứu chạy ra gấp gáp nói với mọi người

Guanlin ở bên cạnh nghe xong nhanh chóng rút điện thoại gọi cho ba mẹ Jinyoung

Daehwi đứng ở một bên bàn tay siết chặt lại, gương mặt tái mét cố gắng cắn chặt môi, đôi vai nhỏ nhắn gầy gò run rẩy dữ dội, nhìn cậu bất lực nhìn chăm chăm vào phòng cấp cứu, Jaehwan đau lòng muốn bước lên ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kia, nhưng bất chợt Jihoon bước đến ôm chầm lấy cậu

Bàn tay anh lạc lõng giữa không trung, từ từ nắm chặt lại rồi hạ xuống...

Anh không là ai cả! Anh không có quyền ôm lấy cậu, không có quyền che chở cho cậu, trong cuộc sống của cậu anh từ lâu đã định sẵn chỉ là người qua đường, chỉ là người qua đường mà thôi!

Soo Yeon ở phía sau âm thầm nắm lấy bàn tay đang cuộn chặt của anh mà vỗ về, ánh mắt ấm áp nhìn anh

Jihoon ôm chầm lấy Daehwi, tay mềm mại vuốt lên tóc cậu và nói

"Không sao đâu! Jinyoung anh ấy rất yêu cậu, anh ấy sẽ không để cậu lại một mình!"

"Jihoon, mình phải làm sao đây? Mình sợ lắm, mình sợ lắm... nếu anh ấy có mệnh hệ gì thì mình làm sao sống nổi đây?" Daehwi xoay người ôm chặt lấy Jihoon khóc nấc lên

Từ bên ngoài Woojin hốt hoảng dắt tay Ken chạy vào, Ken vừa vào tới nơi liền chạy đến ôm lấy chân Daehwi lắc liên tục

"Daddy, ba đẹp trai đâu rồi? Ba Woojin nói ba đẹp trai bị thương, ba đẹp trai có sao không?" đôi mắt cậu bé đỏ ửng lên vì lo lắng, Daehwi đau lòng ngồi xuống ôm Ken vào lòng

"Ba con sẽ không sao đâu! Chẳng phải ba rất thương Ken hay sao? Ngoan đừng sợ, ba sẽ mạnh khỏe trở ra gặp chúng ta thôi..."

"Ken không sợ, Ken đã trưởng thành rồi, Ken còn phải làm chỗ dựa cho daddy! Con tin ba đẹp trai sẽ giữ lời hứa, ở với con và daddy!" cậu bé đưa tay nâng gương mặt đẫm nước mắt của Daehwi lên chu mỏ nói, đôi tay nhỏ xíu vụng về lau đi nước mắt

Daehwi cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, cậu ôm chặt lấy Ken thủ thỉ

"Daddy xin lỗi con... chỉ cần ba con có thể tỉnh lại, tất cả đều chiều theo ý con, daddy sẽ không bao giờ chia rẽ con và ba nữa..."

Tất cả mọi người cùng nhau đợi một lúc thì ba mẹ Jinyoung cũng xuất hiện, còn có cả ba mẹ Daehwi...

Bà Bae chạy đến nắm lấy tay Huanlin lo lắng hỏi

"Jinyoung nó sao rồi con? Sao lại tới mức này?"

"Jinyoung vẫn còn đang cấp cứu, hai bác hãy đi thử máu đi!" Guanlin nói rồi gấp gáp dẫn ba mẹ Jinyoung đi

Về phía Daehwi, khi nhìn thấy ba mẹ của chính mình, cậu nhanh tay đưa Ken cho Woojin trông, còn cậu thì từng bước chậm rãi đi đến trước mặt họ

Trông thấy Daehwi, bà Lee không khỏi xúc động mà lao đến nắm tay cậu

"Dae... Daehwi... là con có phải không? Con là của mẹ có phải không? Mọi người đều nói con không phải nhưng mẹ biết con chính là Daehwi của mẹ mà..."

Ông Lee ở phía sau nhanh chóng bước lên kéo tay bà và nói

"Bà à, tôi đã nói rồi, bà phải bình tĩnh, cậu ấy không phải..."

Ông còn chưa nói hết câu, Daehwi đã đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo đang run rẩy của mẹ mình, đôi mắt ngấn lệ quỳ xuống nhìn bà

"Ba... mẹ... con xin lỗi, là con bất hiếu..."

Cả ông Lee và bà Lee cũng không biết mình nên nói gì và làm gì, có hay không nên trách mắng cậu? Bà Lee cố kìm nén xúc động nuốt nước mắt vào trong, vội vàng đỡ Daehwi dậy

"Con không sao là tốt rồi... ba mẹ không trách con!"

Ngay khi cả nhà ba người Daehwi đang đoàn tụ nhau thì Ken ở phía sau rút tay ra khỏi tay Woojin, vội vã chạy đến bên cạnh níu lấy vạt áo Daehwi, đôi mắt long lanh nhìn cậu đầy nghi hoặc

"Daddy ,đây là ba mẹ của người, vậy họ chính là ông ngoại bà ngoại của con đúng không ạ?"

Daehwi rút tay ra khỏi tay mẹ mình, quay sang ngồi xuống bên cạnh Ken, tay vịn lấy vai cậu bé mà nói

"Ken... qua chào ông bà đi con!"

Cậu bé nghe lời ưng thuận gật đầu đi đến trước mặt ông bà Lee trong sự ngỡ ngàng của họ

"Chào ông bà ngoại, con là Ken tên tiếng Hàn là Lee Jin Woo, con năm nay 4 tuổi rồi ạ!"

Hai ông bà nghe xong liền choáng váng đầu óc, bà Lee run rẩy ngồi xuống nắm lấy tay cậu bé dịu dàng hỏi

"Con là con trai của Daehwi? Là cháu của ta?" cậu bé lễ phép gật đầu

Daehwi lúc này mới vội vàng giải thích với ba mẹ mình

"Ken là con trai của con... và... Jinyoung..."

Ngay lập tức ông Lee và bà Lee liền chấn động, đại não đang tê liệt của họ bây giờ mới bắt đầu làm việc

Ken là con trai của Daehwi và Jinyoung... nói vậy Daehwi đã mang thai con của Jinyoung vào năm mà cậu rơi xuống biển...

Bất chợt mắt Daehwi mở to, bởi vì cậu nhìn thấy ở phía sau ba mẹ mình là gương mặt ngạc nhiên đến tột cùng của ba mẹ Jinyoung vừa đi thử máu xong liền nhanh chóng trở lại, ai ngờ vừa đến nơi thì đúng lúc nghe được những lời này của Daehwi, bà Bae bàng hoàng đi đến nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Ken, đôi mắt rưng rưng nói

"Con là con trai của Jinyoung? Thật sự là cháu nội của ta? Là cháu nội của ta sao?"

Nhìn vẻ mặt kích động của bà Bae, Daehwi không kiềm được nước mắt, cậu cũng ngồi xuống đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai bà, tầm mắt của bà cũng lập tức dời qua người Daehwi, bàn tay nắm chặt cánh tay Ken cũng dần dần buông lỏng, Daehwi đau lòng ôm chầm lấy bà khóc nấc lên

"Con xin lỗi... dì ơi... con xin lỗi.."

Giọt nước mắt đang đọng trong khóe mắt bà cũng từ từ rơi xuống, bà vòng tay qua ôm lấy Daehwi, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu an ủi, khung cảnh này khiến người xung quanh nhìn thấy cũng phải đau lòng... Jihoon ôm chầm lấy Guanlin khóc nức nở, Jaehwan cùng Soo Yeon và Woojin cũng chỉ biết im lặng đứng nhìn

Là ông trời trêu đùa họ!

Sau khi y tá bên ngoài cấp tốc đưa máu vào cho bác sĩ thì ngay lập tức Daniel và Seong Woo cũng xuất hiện trong bệnh viện... nhưng là hai người họ hối hả chạy theo đám y tá cùng bác sĩ lướt ngang qua phòng cấp cứu của Jinyoung... thoáng nhìn qua cũng khiến đám người Daehwi ngỡ ngàng... người nằm trên băng ca đó không ai khác mà là Hwang Yoo Hee, toàn thân cô ta đầy máu đến đáng sợ

Nhìn vẻ mặt tái mét của Seong Woo lướt qua, Daehwi đau lòng vội vã chạy theo, mọi người ở đó định ngăn cậu lại nhưng Jaehwan ngay lập tức lên tiếng

"Hãy để cho Daehwi đi, ân oán giữa cậu ấy và Hwang Yoo Hee chúng ta không ai có thể xen vào!"

Jihoon ở lại nghe theo lời ba mẹ Daehwi cũng vội vàng kể rõ đầu đuôi những việc đã xảy ra cho họ nghe...

Hwang Yoo Hee được các bác sĩ gấp gáp đưa vào phòng cấp cứu, Seong Woo ở bên ngoài khóc đến khó thở, còn Daniel cũng chỉ biết ôm lấy cậu mà vỗ về, bỗng nhiên anh lại thấy hối hận chuyện khi đó...

Lần đó Seong Woo bị tai nạn được đưa vào bệnh viện, sau khi cứu chữa các bác sĩ thông báo rằng cậu rất có thể sẽ trở thành người thực vật, anh còn nhớ khi đó bản thân mình đã đau khổ như thế nào, hơn nữa lại còn biết rằng chính Hwang Yoo Hee là kẻ gây ra tất cả, và rồi anh nhận được một tin nhắn vô cùng khó hiểu từ Jinyoung

"Tôi sẽ đưa đến cho anh thủ phạm hại Seong Woo bị tai nạn..."

Ngay sau đó thì Jinyoung đã cùng Hwang Yoo Hee đến đây, điều đó khiến anh càng chắc chắn rằng Hwang Yoo Hee chính là nguyên nhân gây ra tai nạn của Seong Woo chứ không còn mơ hồ như lời nói anh nghe được từ miệng cậu lúc nói với Daehwi...

Và đôi khi chỉ còn một mình anh vào trong bệnh viện, anh cũng đã nổi nóng muốn chạy đi tìm Hwang Yoo Hee tính sổ, nhưng ngay lúc đó Jinyoung và Guanlin đã bước vào... Jinyoung đã kết hết tường tận những chuyện xảy ra tối hôm đó mà mình đã vô tình nhìn thấy cho anh, và rồi cả ba người anh, Jinyoung và Guanlin bắt đầu lên kế hoạch, chỉ là... không ngờ chuyện đó đã kích thích Seong Woo nằm ở bên cạnh tỉnh lại và dĩ nhiên là tin tức cậu tỉnh lại cũng nhanh chóng được phong tỏa, kể cả với Daehwi, cả ba người cùng cố gắng thuyết phục Seong Woo ra làm chứng và kết quả đã được như mong muốn...

Nhưng anh không ngờ điều đó lại mang đến cho cậu nỗi đau không thể xóa nhòa của ngày hôm nay...

Daehwi cũng nhanh chóng tìm đến nơi, cậu ngồi xuống bên cạnh Seong Woo, đưa tay đặt lên vai cậu ấy và nói

"Seong Woo... cậu hãy bình tĩnh, Hwang Yoo Hee sẽ không sao đâu!"

Seong Woo nghe thấy giọng Daehwi đã lập tức quay sang nhìn cậu, những tưởng cậu ấy sẽ đánh cậu mắng cậu... nhưng cuối cùng lại đưa tay nắm chặt lấy tay cậu và nói

"Daehwi... cảm ơn cậu!"

Daehwi ôm lấy Seong Woo, bắt đầu cùng cậu ấy khóc nức nở

"Seong Woo, mình xin lỗi, đều là do mình, đều là lỗi của mình... là mình hại cậu và chị cậu ra nông nỗi này, cậu cứ mắng chửi mình đi, cậu đừng cố chịu đựng một mình như vậy!"

"Không Daehwi, mình không trách cậu... đều là do chị mình có lỗi, mình biết đây chính là quả báo!"

Bác sĩ từ bên trong phòng cấp cứu của Hwang Yoo Hee vội vàng ra thông báo với Seong Woo

"Bác sĩ, chị tôi sao rồi?" Seong Woo khóc đến đỏ mắt, đứng dậy níu lấy tay bác sĩ

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức! Người nhà hãy vào gặp bệnh nhân lần cuối đi..."

Seong Woo chỉ cảm thấy không gian xung quanh mình như sụp đổ, chân cậu run rẩy đứng không vững ngã khuỵu, Daniel và Daehwi ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy cậu, nhẹ nhàng đưa cậu vào phòng gặp Hwang Yoo Hee lần cuối

Hwang Yoo Hee thoi thóp nằm trên giường bệnh, gương mặt xinh đẹp ngày nào giờ xanh xao nhợt nhạt đến đáng sợ, Seong Woo vội vàng lao đến nắm lấy tay cô khóc nức nở

"Chị à, là em... em là Seong Woo đây! Chị à, chị đừng bỏ em mà... đừng bỏ em mà..."

Từ khóe mắt Hwang Yoo Hee âm thầm rơi xuống một giọt lệ, bàn tay yếu ớt của cô vội nắm lấy tay Seong Woo, từ sau mask thở oxi thì thào

"Em đừng khóc... chị... chị hiện giờ cảm thấy rất vui... rất nhẹ nhõm... ngoan~ chị không trách em... em đã làm rất tốt!"

Nói rồi cô đưa tay nắm lấy tay Daniel đặt lên tay Seong Woo, ánh mắt tin tưởng mà nhìn anh

"Anh hãy chăm sóc Seong Woo cho tốt... nhớ kĩ... không được ăn hiếp nó, nếu không tôi làm ma... cũng không tha cho anh!"

"Tôi hứa với cô!" Daniel dứt khoát trả lời

Hwang Yoo Hee thoang thỏang nhìn thấy Daehwi đang đứng ở phía sau mới cười nhẹ gọi cậu

"Thật không ngờ... cậu... cũng đến thăm tôi..."

Seong Woo và Daniel nghe vậy lập tức né sang cho Daehwi đến gần... Daehwi trong thâm tâm cũng có chút thương xót, cậu không nắm lấy tay cô ta như Seong Woo, lời nói không nặng không nhẹ

"Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt vào, sức khỏe cô đang rất yếu..."

"Tôi làm sao không biết bản thân mình ra sao, tôi biết mình sắp chết rồi... nhưng mà tôi vẫn không hối hận... vì đã từng tranh giành với cậu..."

"Tôi biết!"

"Nhưng điều duy nhất tôi hối hận chính là... thủ đoạn tranh giành của tôi quá độc ác... khi đó... nếu tôi đồng ý làm bạn với cậu... cho dù tôi có thua... cũng không thua thảm hại như hôm nay..."

"Hiện giờ cô còn nói những điều này làm gì? Có ý nghĩa sao? Cô tốt nhất là nên bảo toàn mạng sống của mình, vì tôi và cô đã không ai nợ ai nữa rồi! Người mà cô nợ nhiều nhất chính là Seong Woo, em trai của mình..."

Nói rồi Daehwi xoay người toan rời đi nhưng không ngờ tay lại bị Hwang Yoo Hee giữ lấy

"Jinyoung... anh ấy sao rồi?"

Bầu không khí trở nên im lặng dị thường, Hwang Yoo Hee thấy Daehwi im lặng như vậy trong lòng càng hốt hoảng

"Jinyoung anh ấy sao rồi? Cậu nói đi!"

"Jinyoung vẫn đang cấp cứu, đạn nằm ở gần tim... khó mà lấy ra được!" Daehwi giọng run rẩy vang lên

Hwang Yoo Hee nghe xong tay dường như không còn sức lực mà buông thõng xuống, nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt nhợt nhạt kia

"Kết quả là tôi... là tôi sai... là tôi hại anh ấy..."

"Chị à, chị đừng tự trách mình nữa, Bae Jinyoung sẽ không sao đâu!" Seong Woo ở bên cạnh vội vàng nắm lấy tay Yoo Hee

"Seong Woo à, đã hết rồi... mọi thứ đã hết rồi... từ khi ông trời định sẵn chị sẽ yêu Jinyoung thì cuộc đời chị đã không còn lối thoát nữa, luôn luôn chỉ xoay quanh anh ấy..."

Hwang Yoo Hee càng nói càng kích động, máu bắt đầu trào ra từ miệng, cả ba người Seong Woo, Daehwi và Daniel đều hốt hoảng gọi bác sĩ, thế nhưng Hwang Yoo Hee vẫn cố chấp níu lấy tay cậu nói câu cuối cùng

"Daehwi... xin cậu... xin cậu đừng bỏ rơi anh ấy... đều do lỗi của tôi... tôi xin lỗi..."

Dứt câu, từ trên gương mặt Daehwi rơi xuống một giọt nước mắt, giọt nước mắt đầu tiên và cũng là cuối cùng của cậu dành cho Hwang Yoo Hee, mắt Hwang Yoo Hee cũng từ từ khép lại, trên môi cũng thoáng một nụ cười... vì cô nhìn thấy giọt nước mắt của Daehwi, giọt nước mắt đầu tiên vì cô, tuy cô biết cô không xứng với giọt nước mắt đó, nhưng ít ra cô cũng ra đi rất nhẹ nhõm...

Seong Woo chỉ còn biết khóc rống lên trong đau đớn, cậu không thể trách ai bởi vì ngay cả chị cậu cũng không dám trách ai... vì đây là cái giá mà chị cậu phải trả, đây là kết cục mà chị cậu chọn cho chính bản thân mình...

Cũng chính giọt nước mắt này của Daehwi đã khép lại tất cả những ân oán tình thù luôn xoay quanh và cuốn lấy họ trong bao năm qua... cậu cuối cùng cũng đã tha thứ cho Hwang Yoo Hee, bởi vì khi mất cô ta cũng đã biết học cách buông tay...



2 năm sau...

Jinyoung được bác sĩ cứu chữa thành công nhưng mà anh vẫn không có tí chuyển sắc nào, không hồi phục cũng không tỉnh lại, bác sĩ không nói trước được gì cũng chỉ có thể chuẩn đoán anh có khả năng thành người thực vật mà thôi

"Jinyoung, có phải anh đã quá mệt rồi không? Em cũng đã mệt rồi, từ 6 năm trước đây khi bắt đầu kế hoạch của mình, em đã rất mệt mỏi... em cũng từng muốn nghỉ ngơi, cũng từng muốn có một giấc ngủ thật dài không tỉnh lại, nhưng em biết mình còn có Ken, còn phải gặp lại anh, còn phải trả thù anh... còn phải hỏi anh rốt cuộc có yêu em hay không? Anh chẳng phải nói anh yêu em, cần em sao? Tại sao anh mãi cũng không chịu tỉnh lại vậy? Anh biết không? Ken đã lớn rồi đó, còn rất ngoan, học cũng rất giỏi, có nhiều bạn bè, được nhiều bạn gái yêu thích, lớn lên rất đẹp trai... giống như anh vậy! Daniel và Seong Woo thì đang lên kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới, Guanlin và Jihoon cũng chuẩn bị tổ chức đám cưới rồi, Soo Yeon hiện giờ quản lý POBos rất tốt, còn đang hẹn hò với anh chàng luật sư đã giúp em kiện năm đó, Woojin thì đang tận lực theo đuổi tình yêu của cậu ấy, anh có biết là ai không? Là Jaehwan đó! Nhưng Jaehwan cứ trốn cậu ấy như gặp phải quỷ vậy... còn chúng ta... chúng ta rõ ràng trong tất cả mọi người là đến với nhau trước, nhưng kết cục lại trở thành sau cùng... sau đến nỗi em cũng không biết khi nào chúng ta mới có kết quả nữa, anh nằm lâu như vậy liệu khi tỉnh lại có còn yêu em không? Em thì vẫn rất yêu anh, tình yêu của em dành cho anh chưa bao giờ vơi đi cả!"

Daehwi ngồi ở một bên giường vừa đấm bóp cho Jinyoung vừa lặng lẽ tâm sự với anh, từ khi anh trở thành người thực vật, dù cho bận đến tối tăm mặt mày cậu cũng ráng chạy đến đây đấm bóp lau người cho anh, tâm sự với anh, nhưng còn anh vẫn mảy may không có chút dấu hiệu nào... tháng sau là vào đông rồi, chẳng lẽ năm nay cậu lại phải trải qua mùa đông lạnh lẽo này một mình nữa sao?

Và rồi ngày lễ Giáng Sinh cuối cùng cũng đến, ngoài đường tuyết rơi trắng xóa, mọi người vui vẻ hân hoan cùng nhau đi chơi, cùng nhau đón một đêm Noel thật hạnh phúc... còn cậu... lúc này đây cậu đang phải bù đầu bù cổ xử lý công việc của công ty MK đó chính là công ty hợp nhất của hai tập đoàn hàng đầu Hàn Quốc EK và E&M...

Đầu Daehwi đang sắp đau đến nổ tung thì điện thoại của cậu lại bắt đầu reo inh ỏi, cậu bực dọc bắt máy lên, nhưng khi nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện xong Daehwi đã vội vàng cúp máy, lấy xe lao ngay đến bệnh viện

"Bác sĩ, Jinyoung sao rồi?" cậu lo lắng chạy vào bệnh viện thở hổn hển mà níu lấy tay bác sĩ

"Cậu ấy đã không sao rồi! Chỉ là, đột nhiên bệnh nhân xuất hiện tình trạng xuất huyết nhẹ, máu mũi chảy ra hơi nhiều, cũng may là y tá có mặt ở đó"

Daehwi vừa nghe xong liền chạy vội vào phòng Jinyoung, bác sĩ nhìn theo bóng cậu cũng chỉ biết lắc đầu

"Tôi còn chưa nói xong mà... thật ra thì bệnh nhân..."

Daehwi lao vào phòng bệnh của Jinyoung bằng tốc độ nhanh nhất, trong lòng cậu ngập tràn nỗi sợ hãi, có ai hiểu được cậu đã sợ hãi như thế nào khi nhận được tin anh xuất huyết? Cậu sợ hãi phải mất đi anh, đời này với cậu coi như thứ gì cũng được như ý, chỉ còn anh... anh chính là ước nguyện cuối cùng của cậu!

Nhìn Jinyoung đang nằm yên trên giường say giấc nồng, cơ thể Daehwi bỗng nhẹ nhõm, cả người cậu vô lực ngồi xuống ghế bên cạnh giường anh, đôi tay nhỏ nhắn lạnh lẽo nắm chặt lấy tay anh, gương mặt đỏ ửng lên vì xúc động

"Bae Jinyoung, anh đúng là đồ vô tâm! Anh là đồ không có lương tâm! Hành hạ em như vậy anh vui lắm sao? Sao tự nhiên khi không lại xuất huyết? Anh có biết em lo sợ thế nào không? Em không cần gì cả, chỉ cần có thể duy trì hơi thở của anh là em đã mãn nguyện rồi! Em không ép anh phải tỉnh lại, nhưng tại sao đã hơn 2 năm rồi, hiện giờ anh lại xuất hiện tình trạng xuất huyết chứ?"

Nước mắt theo câu nói của Daehwi lăn dài trên gò má gầy guộc của cậu...

"Bae Jinyoung anh là đồ đáng ghét! Em chán ghét anh! Tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Em mệt mỏi lắm rồi, tất cả tuổi thanh xuân của em đều dành hết cho anh, như vậy anh vẫn chưa vừa lòng hay sao? Anh còn muốn em đợi bao lâu nữa? Anh nếu còn không chịu tỉnh lại... em hiện giờ sẽ ngay lập tức đi tìm người ba khác cho Ken!"

Daehwi vừa nói dứt câu thì tay Jinyoung ngay lập tức cử động, cậu hoảng hốt nhận ra, vội vàng ngồi bật dậy thì trông thấy mí mắt anh hơi giật giật

Jinyoung có phản ứng rồi... anh ấy có phản ứng rồi!

Daehwi mừng đến khóc lớn vội vàng nắm lấy tay anh lay lay

"Jinyoung... jinyoung... anh tỉnh rồi sao? Em... em là Daehwi đây..." 

Mắt cậu nhìn thấy mí mắt anh vẫn đang giật liên tục, nhưng anh lại không tỉnh lại, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ, vội vàng buông tay anh ra ấn nút gọi bác sĩ, bỗng nhiên bàn tay của cậu bị anh siết chặt, một lực đạo vô cùng quen thuộc và mạnh mẽ... trong lòng Daehwi vỡ òa cảm giác hạnh phúc, cậu vội ngồi xuống bên cạnh anh, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh

"Jinyoung... anh mở mắt ra đi... Jinyoung... anh mở mắt ra nhìn em đi... Jinyoung..."

Môi Jinyoung bắt đầu mấp mấy, mắt cũng từ từ dao động rồi chậm rãi mở ra

Lúc này bác sĩ từ bên ngoài vào tách Jinyoung và Daehwi ra, cậu đứng bên ngoài phòng lo lắng đi qua đi lại không thôi, cuối cùng bác sĩ cũng từ phòng bệnh trở ra, cậu vừa thấy bác sĩ liền như hổ vồ mồi mà xông đến bám lấy bác sĩ hỏi liên tục

"Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Có phải tỉnh lại rồi không? Có nguy hiểm gì hay không? Có hay không sẽ để lại di chứng? Bác sĩ, ông nói đi! Mau nói cho tôi biết!"

Vị bác sĩ nọ bị cậu lắc đến hoa mắt chóng mặt, vội đẩy cậu ra rồi nói

"Bệnh nhân trước mắt đã tỉnh lại rồi, nguy hiểm thì không có nhưng còn di chứng thì phải đợi chúng tôi đưa bệnh nhân đi kiểm tra đã"

"Vậy sao lúc nãy bác sĩ nói với tôi anh ấy bị xuất huyết?"

"Cái đó tôi còn chưa nói hết cậu đã chạy đi rồi! Bệnh nhân tuy xuất huyết nhưng không sao, chỉ là do cơ thể nằm lâu quá mà thôi! Lúc nãy tôi còn định nói với cậu là bệnh nhân có dấu hiệu hồi phục, có thể sẽ tỉnh lại nhưng cậu lại chạy đi mất!"

Daehwi nghe xong liền ngượng ngùng cúi đầu xin lỗi bác sĩ liên tục, y tá từ trong phòng bệnh của Jinyoung bỗng nhiên vội vã chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Daehwi đã vội vàng tóm lấy cậu như trông thấy vật lạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net