Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất khoảng 15 phút đi đường. Chiếc BMW màu đen mới dừng hẳn lại ở một con đường khá vắng. Chiếc xe đỗ xịch trước một khoảng đất trống khá rộng.

Cái lạnh của ban đêm buốt giá khiến Momo khẽ rùng mình khi vừa bước xuống xe. Cái áo khoác mỏng tang này, không giúp cô tránh bớt đi cái rét lạnh ngay lúc này.

Momo nhận thấy hai chiếc BMW màu đen bóng loáng đang đậu ở phía trước. Bên cạnh đó còn có thêm ba chiếc xe màu trắng khác. Xe BMW ấy chắc chắn là của chồng cô. Còn ba chiếc kia, chỉ có thể là của kẻ mà cũng chính là mục đích Taehyung tìm đến đây.

Nhìn số lượng xe với nhau thôi cũng đủ cho Momo biết rằng phe Taehyung ít hơn. Điều đó làm cô thấy lo hơn nữa.

- Thiếu phu nhân, cô cứ đợi ở đây. Để chúng tôi vào đó!!

- Tôi không bỏ mặc Taehyung được! - Đôi mắt to tròn của Momo nhìn vào khoảng không vô định của bãi đất trống trước mặt. Phía sâu bên trong ấy, chắc chắn đang xảy ra một cuộc chiến hỗn loạn. Cô vẫn không rời mắt sang chỗ khác, mà cất giọng hỏi

 - Taehyung tìm ''hắn'' đúng chứ?

- Vâng thưa cô, chính là người cầm đầu của tên phá đám hôm đám cưới của cô! - Trợ lí Park gật đầu nhẹ, anh cũng nhìn theo hướng mà Momo cô đang nhìn.

- Hắn ta đáng sợ lắm sao?!

- Vâng, băng đản của hắn hầu hết là những tên cao thủ! 2 năm trước, thiếu gia đã từng thua dưới tay hắn trong một trận đấu...

Nghe đến đây, Momo bỗng nổi hết cả da gà. Chẳng hiểu có phải vì gió lạnh hay không, nhưng cô đang cảm thấy sợ. Taehyung tài giỏi đến như thế mà còn thua hắn, trong khi cô chẳng có tất sắt nào trong tay mà đòi đến giúp anh.

Nhưng điều đó không đủ làm cho cô nhụt chí. Nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải đưa Taehyung lành lặn trở về. Momo cất giọng, thanh âm trầm dứt khoát ra lệnh:

- Tất cả theo tôi vào trong!

Ngay lập tức, 5 tên cận vệ cùng trợ lí Park răm rắp nghe theo. Trợ lí Park từ trước đến nay luôn rất chuẩn mực, chỉ đăm đăm nghe theo lời của một mình Taehyung và không nghe theo bất kì ai khác, cho dù đó có là vợ chồng Kim lão gia, hoặc có thể nói, Taehyung là người ảnh hưởng tới anh rất lớn.

Nhưng ngay lúc này, anh hoàn toàn phá lệ. Không hề phản ứng trước câu ra lệnh của Momo mà chỉ biết nghe theo. Điều đó cho thấy hiện tại Momo đang đáng sợ đến mức nào.

Cái khu đất u ám dẫn sâu vào trong. Chỉ lờ mờ ánh sáng của những ngọn đèn điện được người ta thắp sáng thâu đêm. Trước mặt Momo cũng như những tên cận vệ khác hiện ra là một công trình đang được xây dựng dở dang. Bên cạnh còn một khu đất trống khá rộng khác. Xung quanh toàn là xi măng cốt thép chất đống.

Nhưng điều thu hút Momo nhất, là những gì đang diễn ra trên bãi đất trống ấy. Cô cùng mấy tên cận vệ nấp vào một bụi cây lớn, hơi rậm rạp.

Rất dễ nhận ra Taehyung vì cái dáng chẳng thể lẫn đi đâu được. Phía sau anh là khoảng hơn chục tên cận vệ. Taehyung cho cả hai tay vào túi quần nghênh mặt nhìn tên đứng đối diện.

Người đứng trước mặt anh không ai khác, là hắn - Jingu

- Lâu ngày không gặp trông mày ngon nhỉ? Tao cũng muốn đi tìm mày đây! - Cái giọng khàn đặc của Jingu cất lên. Hắn hất mặt về phía Taehyung kiểu thách thức.

Taehyung nhếch môi ma mị. Nụ cười từ khóe miệng cậu hiện ra, khẽ động đậy theo từng lời nói:

- Lắm lời! Chẳng phải mày sai đồng bọn đến phá ngày vui của tao sao?

- Mày thù dai thật đấy! Tao cũng định đi tìm mày để trả thù cho thằng em đáng thương bị mày giết chết đó!

- Tốt!... - Một lời khen đầy ẩn ý dành cho đối phương, Taehyung từ từ tiến về trước. Đôi môi vẫn còn ma mị bởi nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc. 

- .... Vậy thì, giải quyết sớm đi!

Câu nói vừa dứt. Một toán người bên phía Jingu lao đến. Nhanh chóng tạo ra một cuộc ẩu đả lớn gây kinh thiên động địa. Mấy tiếng súng cứ vang lên từng hồi. Chủ yếu là chĩa lên trời để làm lung lay tinh thần của đối phương.

Momo run lên. Cô đang nhíu mày, cố gắng dõi theo từng hành động của Taehyung

Nhưng... phe Taehyung chồng cô vẫn yếu thế hơn rõ ràng.

Cô đưa tay nắm chặt cái lá trong bụi cây nơi cô đang đứng. Đến khi nó nát ra từng mảnh nhỏ, cô mới buông thả để nó bay theo gió.

- Thiếu phu nhân, để chúng tôi xông ra! - Giọng nói trợ lí Park cất lên. Đánh thức Momo đang trong cơn rối bời. Anh đang nhận thấy sự hồi hộp từ Momo, điều đó khiến anh hối thúc cô cho họ tiếp sức với Taehyung.

- Không... không được!! - Momo giật mình, nhưng vẫn tiếp tục quan sát Taehyung. Đôi mắt không rời khỏi anh nửa phút.

- Nhưng thưa cô, chúng ta đang....

- Anh không thấy Taehyung đang đánh nhau với Jingu sao? Nếu chúng ta xông ra, chắc chắn hắn sẽ làm liều!! Tôi không cho phép anh làm như thế...!!! - Momo gằng giọng. Cô lại chau mày nhìn về hướng Taehyung. Dường như cô đang nghĩ kế.

Trợ lí Park như muốn bật ngửa ra. Đây là cô gái mà lần đầu tiên anh gặp, trông cô rất rụt rè, nhút nhát lại nhỏ con. Cứ ngỡ sẽ chẳng làm được trò trống gì. Vậy mà không ngờ, lúc này Momo đang đứng đây và thông minh nhiều hơn anh tưởng. Điều dễ dàng như thế nhưng có thể khiến Taehyung mất mạng, vậy mà anh không để ý gì cả.

- Nghe tôi này, chúng ta sẽ đi đường vòng! - Bất chợt Momo lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của trợ lí Park. Cô nheo mắt nhìn các cận vệ sau lưng mình kiểu ''chắc chắn sẽ làm được!'' - Chúng ta sẽ đột kích từ phía sau lưng của phe Jingu!

Nói xong cô chỉ về hướng tòa nhà đang xây dở để minh chứng. Quả thật tòa nhà ấy ở phía sau phe của đối thủ. Nếu xông ra từ trong tòa nhà ấy, phe Jingusẽ không biết được.

Đám cận vệ ậm ừ đồng ý, sau đó tất cả nở nụ cười trên môi. Họ chẳng cần quan tâm Momo chưa từng có kinh nghiệm gì trong đánh đấm cả, hoặc là không hiểu một chút gì về tổ chức Mafia. Nhưng họ vẫn nghe theo cô, không phải vì cô là vợ của Taehyung, mà là vì họ hoàn toàn tin tưởng Momo mà không hề mảy may hay nghi ngờ.

- Được rồi! Tất cả đi theo trợ lí Park!

- Còn cô, thiếu phu nhân...

- Tôi sẽ đánh lạc hướng họ cho các anh có thời gian... - Nói đoạn Momo quay lại hướng có Taehyung đang gồng sức lên để chống trả những cú đấm của Jingu. Cô lại thấy xót.

 - ... Nhanh lên đi!! Taehyung sẽ không cầm cự nổi nữa đâu!!!

Đám cận vệ hấp tấp bước đi theo lệnh của Momo. Nhưng sau đó trợ lí Park khựng lại, anh có hơi chừng chừ, nhưng rồi cũng rút khẩu súng luôn giắt bên hông mình đưa cho cô.

Momo hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh tay đón lấy. Cô có biết bắn súng đâu mà đưa cho cô chứ?!

- Không cần thiếu phu nhân phải bắn. Chỉ cần cầm để tự vệ thôi!

- Bảo vệ chồng tôi nhé!! - Nở nụ cười hiền dịu giữa màn đêm buốt giá. Tất cả góp phần cho tinh thần của năm tên cận vệ thêm hưng phấn.

Khẽ gật đầu một cái thật nhẹ. Momo nắm thật chặt khẩu súng.

Cô từ từ bước ra khỏi bụi cây. Thản nhiên đến lạ kì. Trong khi hoàn cảnh ở đây đang rối mù hết cả lên.

Là cô đang cố tình gây sự chú ý...!!

Đúng như dự đoán của cô. Toàn bộ phe của Jingu đều dừng tay để nhìn cô.

''Truyện kể rằng: Giữa một chốn hỗn loạn nào đó, đột nhiên một đứa con gái xinh đẹp như thiên thần xuất hiện. Cô tỏa sáng y hệt một thần thánh nào đó trong truyền thuyết. Gương mặt thanh tú cùng mái tóc dài màu nâu sáng, cô trong chiếc váy màu hồng phớt và cái áo khoác mỏng tang đầy khiêu gợi. Tất cả như ngưng đọng. Và... chiến tranh kết thúc!''

- Đồ ngốc!!! Đừng qua đây!! - Taehyung hét lên. Vừa đánh đòn trả Jingu, anh vừa phải để mắt đến cô vợ rắc rối của mình. " Momo, em muốn làm gì hả???''

Bỏ ngoài tai tiếng hét của Taehyung. Momo vẫn bước đi. Năm tên cận vệ lúc nãy đang nhanh chóng tấn công từ phía sau như kế hoạch của Momo khiến phe Jingu trở nên hoảng loạn, chạy đôn chạy đáo tìm chỗ trốn.

- Vợ mày sao? Càng tốt...!! - Jingu nhếch môi cười nhạt. ''Chẳng lẽ anh lại thua Taehyung hay sao? Thua một tên trẻ con vắt mũi chưa sạch!!!"

Nhanh chóng rút súng ra, nhưng Jingu không nhắm vào Taehyung mà lại chuyển nòi súng về phía Momo, lên đạn.

Momo khựng lại. Bước chân nặng trịch. Đôi mắt mở căng to hết cỡ. Cái ánh đèn mờ ảo này không làm cho cô lóa mắt chứ?! Là súng sao...?

Taehyung không kịp phản ứng gì cả. Khoảng cách giữa anh và Momo khá xa, khiến anh không thể kéo Momo ra phía sau lưng mình che chở như mọi lần được nữa. Anh hoàn toàn bất lực, súng của anh đã hết đạn từ lâu. Anh cau mày tức giận, đôi mắt  quan sát từng cử chỉ của Jingu nhằm đề phòng.

Ngón tay Jingu đã đặt lên còi súng, sẵn sàng bắn chết Momo bất cứ lúc nào. Anh nhếch môi. ''Anh không thể nào thua thằng nhóc Taehyung được!!!''

''Đoàng!!!''

...

...

...

Âm thanh rùng rợn cất lên vang cả đất trời. Một màu tang thương, chết chóc bao vây cả không gian. Tất cả đều im lặng, chỉ còn tiếng thở hỗn hển khó chịu của ai đó đang khụy xuống dưới nền đất lạnh.

Thể xác ấy, cùng đôi mắt hướng về phía con người mà họ yêu say đắm. Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Dòng máu đỏ túa ra. Liên tục và không có dấu hiệu cho thấy nó sẽ ngừng lại, khiến cho cả một vùng đất dưới chân con người ấy đỏ theo.

Bàn tay muốn chạm đến người họ yêu một lần. Nhưng khoảng cách của họ đã quá xa. Tình cảm mà họ dành cho nhau cũng vậy. Chỉ thấy những cãi vã và... nước mắt....!!!!!

"Đoằng!!!"...

Sau tiếng hét đau đớn ấy, một tiếng súng nữa cũng vang lên. Viên đạn được bắn ra, hướng đến người mang cái tên ''Jingu''.

Là... là ai đã bắn?

Taehyung...? Không thể nào!! Anh ấy không có súng trong tay.

... Vậy thì là ai?!

Jingu ngước mặt nhìn theo hướng viên đạn đã nhắm đến mình.

Đứa con gái nhỏ bé trong chiếc váy màu hồng phớt đang cầm chặt khẩu súng bằng hai tay. Nòng súng vẫn còn chĩa về phía Jingu, sẵn sàng cho anh ''ăn'' thêm viên đạn thứ hai.

Nhưng... viên đạn thứ nhất chỉ bắn sượt ngang qua tay Tử Thông khiến nó rướm máu. Ông trời không giúp cô...!!

- Về...!!!

Jingu cùng đồng bọn kéo về. Để mặc cho những con người đang mê man trong đau đớn ở lại.

Momo vứt khẩu súng trên tay xuống đất. Cô chạy đến bên con người đã vì cô mà ''hưởng'' trọn viên đạn ấy. Momo khụy xuống, ôm lấy Taehyung vào lòng, hai hàng nước mắt như sương đêm lăn dài trên đôi gò má hồng hào.

- Gọi cấp cứu mau lên!!! Ai đó gọi cấp cứu giùm đi!!! Nhanh lên...!!!

- Đừng khóc...! Em... làm tốt lắm! - Cái giọng lạnh lẽo đáng ghét nay không còn nữa. Thay vào đó là cái khuôn giọng yếu ớt, chỉ thều thào chữ được chữ mất. Momo khó khăn lắm mới nghe được trọn câu.

Taehyung đưa mắt nhìn vợ mình thật lâu, như để cố gắng ghi lại hình ảnh Momo trong đầu mình. Trông anh bây giờ thật hiền. Anh vẫn đẹp, vẫn thu hút người khác. Chỉ có điều, gương mặt anh nhạt đi, trắng bệch. Và... thân thể lại lạnh toát...

- Momo...

- Đừng nói nữa! Em xin anh, máu ra nhiều lắm rồi!! - Momo lắc đầu nguậy nguậy. Nước mắt cũng văng ra theo những cái lắc đầu của cô.

Taehyung nở nụ cười hiền. Bàn tay anh muốn lau đi những giọt nước mắt đó, và muốn chạm vào gương mặt như thiên sứ của Momo. Bàn tay đưa lên một cách chậm chạp, nhưng Taehyung vẫn cố. Viên đạn trong người anh, nó khiến anh đau nhói.

- Xin lỗi... nhưng... anh yêu em. Là... thật đấy...!!

Cuối cùng câu nói trong lòng anh ấp ủ bao lâu nay cũng thốt ra. Thốt ra ở cái giây phút anh đang chông chênh giữa sự sống và cái chết.

Ông trời thật chẳng công bằng, khiến cuộc đời cả hai thật trớ trêu...

Dường như bao nhiêu sức lực còn sót lại Taehyung anh đều đem dồn vào ba cái từ định mệnh ấy. Để nó được rõ ràng và dễ nghe hơn. Nhưng chỉ được có thế.

Bàn tay anh còn chưa chạm được vào gương mặt của Momo. Nó đã rơi xuống, rơi xuống một cách tự do.

Máu vẫn không ngừng chảy...

Đôi mắt  bây giờ nhắm nghiền. Đầu Taehyung gục vào người Momo. Cơ thể càng lúc càng lạnh thêm. Thân nhiệt anh bây giờ giảm hẳn xuống rõ rệt.

- Taehyung... nhìn em đi! Mở mắt nhìn em đi, nhanh lên!! - Momo cười nhạt, nụ cười gắng gượng sau bao nhiêu nước mắt cũng không thể nào tươi hơn được nữa. Cô lay lay người anh. Nước mắt cứ rơi lã chã xuống mặt Taehyung, nhưng... anh vẫn nằm đó, im lặng đến đáng sợ.

 - Em xin lỗi! Taehyung...

....

Gót giày liên tục nện xuống sàn nhà đi qua đi lại. Gây nên cái âm thanh khó nghe vô cùng. Chốc chốc lại có các cô y tá khoác chiếc áo blue trắng từ trong căn phòng ấy chạy ra chạy vào hối hả.

Kim lão gia khoác tay ra phía sau, đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Đứa con trai độc nhất của ông đang nằm trong ấy với tình trạng nguy kịch, khiến ông không thể giữ được bình tĩnh.

Momo ngồi bần thần ở chiếc ghế chờ đợi. Đôi mắt to tròn vẫn còn đọng chút nước mắt nhìn chăm chăm vào trong không khí. Từ lúc đưa Taehyung vào đây tới giờ, cô không hề hé môi nửa lời, mặc dù Kim lão gia liên tục hỏi cô nguyên nhân vì sao Taehyung lại ra nông nổi như thế.

Gương mặt thiên sứ chốc chốc nhìn về phía cánh cửa ở phòng cấp cứu. Rồi lại trở về với cái ''trạng thái'' đóng băng hoàn toàn.

- Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì hả??? Tại sao lại xảy ra cớ sự này!!! - Kim lão gia quát lên oang oang. Mặc kệ đây có là bệnh viện hay nhà thờ, ông cũng không màng đến việc phải giữ yên lặng.

Nhưng đứa con dâu đang ngồi trước mặt ông vẫn im lặng. Không gian trước mặt đã bị Kim lão gia che khuất, cô lặng lẽ cúi mặt nhìn trân trân xuống sàn nhà.

Momo không muốn trả lời bất cứ câu gì trong lúc này cả. Là cô đang chờ. Chờ Taehyung tỉnh dậy sẽ cùng cô ăn cơm, cùng cô đi học. Sẽ cùng nhau làm bất cứ thứ gì trên đời, miễn là... Taehyung anh sẽ ở bên cô.

- Lão gia, tôi nghĩ ông đã mệt lắm rồi! Tôi đưa ông về nhé! - Trợ lí Park bước đến gần. Cung kính cuối đầu trước con người đầy quyền lực ấy rồi nở nụ cười thật nhẹ để trấn an. Vì anh biết, để Kim lão gia ở đây lâu, thể nào cũng có chuyện lớn. 

- Tôi nghĩ thiếu gia sẽ không sao đâu. Cậu ấy vốn mạnh mẽ mà!

Kim lão gia đánh mắt sang cánh cửa ấy lần nữa, rồi gật đầu đồng ý. Sau đó bước chân đi thẳng, theo sau ông vẫn là các cận vệ.

Trợ lí Park chờ cho Kim lão gia đi khuất. Anh đứng cạnh Momo. Cất giọng hỏi:

- Thiếu phu nhân, cô không ăn gì sao?

- Không...

- Nếu cứ như thế này, cô sẽ không đủ sức để chờ cho đến khi thiếu gia tỉnh lại đâu...!

- Mặc kệ tôi!! - Momo lắc đầu vài cái tỏ ý phản đối. Cô hơi cuối người, dùng hai tay ôm đầu nhằm che đi mấy giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống. Nước mắt mặn đắng, như xát muối vào tim, nó khiến cô đau rát.

- Có lẽ... tôi đã tính nước cờ sai rồi nên mới ra nông nỗi này. Tại tôi cả, tính đến nước nào thì người thiệt mạng cũng là Taehyung!!!

- Là do thiếu gia đỡ đạn cho cô mà. Lỗi đâu phải tại cô!

Ừ thì Taehyung đỡ đạn cho cô. Nhưng nếu cô không một mực đòi đến đó, có lẽ đã không xảy ra cớ sự như thế này.

Momo không nói gì nữa. Cô bước đến gần cánh cửa ấy. Các bác sĩ đang phẫu thuật cho chồng cô. Tự nhủ rằng, rồi Taehyung sẽ không sao cả.

Móc trong túi áo khoác ra chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng, Momo mở nó ra. Chiếc nhẫn bây giờ không còn sáng chói như lúc ban đầu nữa, mà chỉ là một màu trắng đục vây quanh.

Là do ánh đèn ở bệnh viện làm nó trở nên u ám như thế...?

Hay do sự sống của Taehyung đang dần vụt tắt đi...?

"Taehyung... anh nhất định phải sống! Nhất định anh phải đeo chiếc nhẫn này vào tay em!!"

Bất ngờ từ ngay cánh cửa ấy. Hai cô y tá hối hả bước ra. Momo cô chỉ kịp nghe loáng thoáng:

- Nhóm máu nào thế?

- Nhóm máu A!

- Gì cơ?? Nhóm A ở bệnh viện mình hết từ hôm qua rồi mà!!

Sau đó thì Momo không còn nghe thấy gì nữa. Trái đất như quay cuồng xung quanh cô. Thế giới trước mắt cũng lóa đi. Cô khụy xuống, ngất ngay bên cánh cửa phòng cấp cứu.

...

Mùi ete xộc vào mũi khiến Momo cảm thấy khó chịu. Từ từ hé mắt quan sát mọi thứ xung quanh, đập vào mắt cô là thứ ánh sáng màu trắng hết cả căn phòng. Gượng cả thân người đau nhói ngồi dậy. Cô mới sựt nhớ. Cô đang ở bệnh viện với Taehyung mà. Sao cô lại ở đây?!

- Thiếu phu nhân nghỉ thêm đi! Cô còn yếu lắm!

Giọng nói và hình ảnh của trợ lí Park từ cửa phòng bước vào. Trên tay xách chiếc giỏ trái cây lớn rồi đem đặt chúng lên bàn ngăn ngắn.

- Tôi ngất đi bao lâu rồi!

- Thưa cô, gần 1 ngày!

- 1 ngày rồi sao? - Momo cúi mặt nhắc lại câu nói vừa rồi. Cố gắng hồi tưởng lại những gì đang xảy đến với mình. Chợt cô nhớ ra.

 - Phải rồi, Taehyung!! Taehyung anh ấy sao rồi??!!

- Ca phẫu thuật thành công, nhưng...

- Nhưng sao??? - Hơi chồm người về phía trợ lí Park, Taehyung cô nắm lấy tay áo giật giật. Hối thúc anh.

- Thiếu gia vẫn chưa tỉnh lại...!

Cứ ngỡ rằng cô sẽ bần thần ra, hoặc ngất đi một lần nữa. Nhưng Momo cô lại phản ứng khá mạnh mẽ. Cô nhanh chóng bước xuống giường, mặc dù có hơi choáng váng một chút. Momo đưa tay mạnh bạo rút ngay ống tiêm đang truyền dịch nước biển trong người mình. Hấp tấp chạy ra ngoài, mặc kệ trợ lí Park có đang ngăn cản cô.

- Khốn...!! Chưa tỉnh lại mà dám nói là thành công!! Tôi sẽ phá nát cái bệnh viện này cho xem!! - Momo rít lên. Mức độ đáng sợ trong con người cô ngày càng gia tăng. Trái ngược hoàn toàn với cái gương mặt hết sức thánh thiện của một thiên sứ.

Điều đó lại càng khiến trợ lí Park khiếp sợ hơn. Trông cô chẳng khác gì Taehyung cho mấy. Cuối cùng phải bất lực trước sự vùng vẫy của Momo, anh đành trấn an:

- Thiếu phu nhân bình tĩnh lại. Tôi sẽ đưa cô sang phòng thiếu gia!

Từ cái ô kính nhỏ xíu trên cánh cửa của phòng hồi sức, Momo phải nhón chân lên mới nhìn rõ được toàn bộ bên trong căn phòng.

Cô hạ người. Đôi bàn tay rung rẩy nắm chặt lấy vạt áo của chính mình, cô nhỏ nhẹ cất tiếng mà không hề nhìn thẳng vào mắt của trợ lí Park, dường như cô đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình được phần nào thì hay phần đó.

- Anh về đi. Tôi muốn vào trong với Taehyung!

Tên cận vệ cung kính cuối đầu chào rồi bước đi.

Momo nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước vừa mới rơi xuống để trông mặt mình tươi tỉnh hơn. Cô mở nhẹ cánh cửa, bước vào rồi đóng nó lại. Trước mắt cô hiện ra Taehyung. Anh nằm đó, im thin thín không một tiếng động. Chỉ có âm thanh của máy đo nhịp tim.

Cô từ từ bước đến gần. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn anh không rời. Taehyung đã hồng hào hơn nhiều. Sắc mặt tươi tỉnh hơn hẳn. Nhưng... sao anh không mở mắt nhìn cô. Cô đang đến với anh đây mà.

- Taehyung, tỉnh lại đi...! Anh phải mau tỉnh dậy, có biết không?

Mỗi câu nói buông ra, là một giọt nước mắt rơi xuống. Người ta chỉ thấy trông căn phòng này, chỉ là một cô gái ngồi độc thoại một mình, nhưng vẫn nở nụ cười trên môi.

- Cô... là ai vậy?

Momo giật mình, vụng về lau mấy giọt nước vương trên mắt rồi quay lại. Ông bác sĩ già cất giọng với cái âm thanh khàn khàn. Ông khẽ ho khan, đẩy nhẹ gọng kính nhìn Momo.

- Tôi là... vợ của anh ấy!

Ông bác sĩ khẽ à lên một tiếng như đã hiểu ra vấn đề. Ông bước đến gần Taehyung, xem xét gì đó rồi hí hoáy ghi vào cuốn sổ trên tay. Sau đó quay về phía Momo, nheo mắt nhìn cô:

- Chắc cô biết tình trạng hiện giờ của chồng cô chứ?

- Tôi biết! - Momo cúi mặt, giọng nói lánh lót mọi ngày bây giờ hạ trầm xuống. Đôi mắt to tròn vốn có sau rèm mi dài bỗng đỏ hoe đi. Cô chạy đến gần ông bác sĩ già ấy, nắm tay ông lắc lắc mạnh. 

- Ông phải cứu chồng tôi!! Anh ấy không thể như thế này mãi được, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhưng...

- Bình tĩnh lại nào! - Cắt ngang câu nói của Momo, ông bác sĩ đẩy lại gọng kính. Nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ để trấn an. Giọng nói khàn khàn lại cất lên

 - Tôi đã làm xong nhiệm vụ là phẫu thuật cho anh ấy, còn việc tỉnh lại, là phải do bản thân anh ấy thôi!

Momo không nói thêm gì nữa. Cô chỉ lẳng lặng ngước nhìn Taehyung, mặc cho ông bác sĩ lớn tuổi đang dần bước ra khỏi căn phòng.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net