Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự nhà vườn màu trắng.

Hơi lạnh của làn gió mang theo cơn mưa nhỏ thổi bay rèm cửa, rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng tung bay lên, trong căn phòng khách yên lặng không một tiếng động nhảy nhót. Một đoạn nhạc của điện thoại di động từ tầng hai vọng xuống, cố chấp vang lên, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "Cộp" vang lên, có vẻ như bị ném mạnh xuống đất, tiếng nhạc im bặt.
Chung Đại ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, gượng cười xoa xoa mũi. Ba ngày trước Xán Liệt nói là muốn giới thiệu một người cho anh, kết quả là anh chờ hai tiếng trong quán cà phê cũng không thấy mặt mũi Xán Liệt đâu, sau khi trở về, anh liền nghe cô Phác nói là Xán Liệt đóng chặt cửa phòng không chịu ra ngoài, bữa tối cũng không ra ăn. Đêm hôm đó, Xán Liệt bắt đầu bị ốm, viện trưởng Nhiệm vội vàng đến, cô Phác và viện trưởng Nhiệm sau khi trao đổi có vẻ rất lo lắng, hai ngày sau đó cô đều không đến công ty.

"Đại."

Phác Triệu Man đứng ngoài cửa sổ, bóng dáng của bà bị che khuất bởi chiếc rèm cửa đang tung bay, như khói như sương, da thịt như trong suốt, nếp nhăn nhỏ bé nơi khóe mắt như nước mùa thu. Giọng nói của bà nhẹ nhàng, cũng nhẹ như làn sương.

"Vâng, cô Phác." Chung Đại lễ phép, năm bà hai mươi lăm tuổi thì chồng mất, người đàn bà yếu đuối như vậy phải một mình gánh vác cả một tập đoàn khổng lồ, rất nhiều người sau lưng bà nói ra nói vào, nhưng mà bà mạnh mẽ đến hoàn hảo.....

"Xán Liệt dạo này làm sao vậy?"

"......"

"Cháu là bạn thân nhất của nó, từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện nó đều nói cho cháu biết." Phác Triệu Man chăm chú nhìn anh.

"Vâng....." Chung Đại cười gượng. Anh không có điều gì chắc chắn có thể nói cho cô Phác.

"Là người như thế nào như thế nào?"
Chung Đại giật mình ngẩng đầu lên.

"Xán Liệt yêu rồi, phải không?" Phác Triệu Mãn thở dài. Cũng chỉ có tình yêu mới làm Xán Liệt không quan tâm đến học hành chăm chỉ ngày nào cũng đi học, bữa tối đột nhiên thất thần, ngồi trên ghế sofa đột nhiên cười thành tiếng, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa soi gương rất kỹ để xem quần áo đầu tóc có đẹp hay không. "Cháu đã gặp người đó chưa, Đại?"

"Chưa ạ."

"Đã nghe nó nhắc đến chưa?"

Chung Đại do dự một chút: "Vâng."

"Như thế nào?"

"Hình như là một người rất dễ thương." Chung Đại xoa xoa mũi, mỉm cười, "Nghe Xán Liệt nói một số điều về cậu ấy, cậu ấy hình như thật sự rất dễ thương."

"Dễ thương?....."

Phác Triệu Man nhìn ra ngoài cửa sổ đầy mưa bụi.

Xán Liệt là một đứa trẻ ngờ nghệch, lúc nhỏ nó thích một con mèo dễ thương, ngày nào cũng cho nó ăn, chờ nó ngủ xong mới đi ngủ. Sau đó con mèo không biết chạy đi đâu mất, Xán Liệt đã khóc rất lâu, bệnh tim cũng là lúc đó lần đầu tiên xuất hiện, phải nằm viện hơn một tháng.

Cậu bé đó cũng rất dễ thương à?

"Cô Phác, cháu đi lên trên thăm Xán Liệt một chút."

Chung Đại lo lắng đứng dậy, đây là lần đầu tiên bị bệnh sau phẫu thuật của Xán Liệt, anh đáng nhẽ cho rằng sau phẫu thuật thay tim Xán Liệt sẽ không bị bệnh nữa mới phải.

"Được." Phác Triệu Man nhẹ nhàng nói, "Hỏi nó muốn ăn gì, cô đi làm cho nó."

Chúng Đại đi lên tầng hai, anh đi đến cửa phòng của Xán Liệt, anh đưa tay mở cửa, nhưng cửa bị khỏa, anh gõ gõ cửa:

"Xán Liệt, là tôi đây."

"Đi đi!" Trong phòng vọng ra một tiếng thét.

Chung Đại lại gõ cửa, nhẹ nhàng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy" Chuyện buồn nhất định phải chia sẻ với bạn bè mới phải chứ."

"Bảo cậu đi đi! Có nghe thấy không!"

"Xán Liệt, có người đến tìm cậu này." Chung Đại nhíu mày, "Hoặc là cậu không muốn nói chuyện với tôi, muốn nói với cậu ấy?"

Trong phòng đột nhiên im lặng kỳ quái.

"Này, Xán Liệt, cậu ấy nói là bạn học của cậu, nhất định phải vào gặp cậu." Chung Đại dựa người vào tường, xoa mũi cười, "cậu ấy bây giờ đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với cô Phác."

Tiếp tục yên lặng.

Sau đó-----

"......Ai vậy?" Qua một cánh cửa, giọng nói của Phác Xán Liệt nghe có vẻ rất kỳ lạ.

"Hình như là.....Bạch Hiền....gì đó."

Cửa "binh" bị mở ra.

Phác Xán Liệt đầu tóc rối bù, sắc mặt hằm hằm, anh trừng mắt nhìn Chung Đại, giọng bực tức: "Bảo cậu ta đi đi, bảo cậu ta rằng tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu ta!"

"Cậu tự nói với cậu ấy đi," Chung Đại thở dài, "lời nói làm tổn thương người khác như vậy tôi không nói được."

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn anh, bước nhanh ra cầu thang kiểu Pháp, cúi đầu nhìn xuống phòng khách. Phòng khách không có ai cả, chỉ có rèm cửa đang tung bay và bóng hình mẹ anh bên cửa sổ, làm gì có người nào đến thăm!

"Cậu lừa tôi!"

Anh tức giận quay lại hét lên, bởi vì sự lừa dối của Chung Đại, cũng bởi vì trong tim đột nhiên trào lên một sự thất vọng khó chịu đựng.

Chung Đại đi vào phòng ngủ, ngồi trên chiếc giường rộng rãi, nói với Phác Xán Liệt đang đứng ngoài cừa gầm gừ tức giận: "Không phải là không muốn gặp cậu ấy à? Quả nhiên không nhìn thấy cậu ấy, sao lại trông như muốn đánh tôi vậy?"

Phác Xán Liệt hằm hằm đi vào, ném người mình xuống ghế sofa, nghiêng mặt, nhắm mắt lại, một câu cũng không nói.

"Thất tình à?" Chung Đại cười xoa xoa mũi. Chỉ có thất tình mới làm cho cho Xán Liệt chán chường đến như vậy.

"Muốn đánh nhau thì nói thẳng ra đi!" Âm thanh từ trong miệng Phác Xán Liệt kèn kẹt phát ra.

"Thật là thất tình rồi," Chung Đại lắc đầu, "Vì một đứa con trai, kể cả bạn bè cũng định đánh."

"Cậu-----!" Phác Xán Liệt nắm chặt tay lại, "tôi không thất tình! Có nghe thấy không!"

"Được, được, không thất tình, chỉ là vì một cậu con trai mà đau khổ." Chung Đại nhìn thấy sàn nhà thấy chiếc điện thoại di động bị văng pin ra, đưa tay ra nhặt lên, "Đau khổ đến mức giọng nói của cậu ấy cũng không muốn nghe nữa à?"

"Chung, Đại." Phác Xán Liệt tức giận hai mắt đỏ rực, "Cậu như thế đã đủ chưa?"

Chung Đại lắp pin của di động vào, mở máy, sau đó, anh ngạc nhiên nhìn thấy trên màn hình có hơn hai mươi tin nhắn mới và mười mấy cuộc điện thoại nhỡ. Kiểm tra kỹ, những tin nhắn và cuộc gọi đều của một người tên là---"Bạch Hiền".

Anh chăm chú nhìn Phác Xán Liệt:

"Tại sao không trả lời điện thoại của cậu ấy? Cũng có thể là hiểu lầm không biết chừng."

"Không phải."

"Không phải hiểu lầm?"

"......Ừ."

Hơi lạnh của cơn mưa bên ngoài tràn vào trong phòng, trên ghế sofa, Phác Xán Liệt mặt không biểu cảm, chiếc khuyên kim cương trên mũi anh tối tối, cả người dương như bị nhốt trong bóng hình của chính mình. Trong lòng anh như lửa đốt, ngón tay anh nắm chặt, khuôn mặt lạnh lùng.

......

Anh trơ trọi đứng đó.

Ánh nắng làm cho bóng hình anh trải dài trên mặt đất.

Anh lạnh lùng nhìn cậu.

"Nếu như cậu đi với nó, thì đừng có nhìn mặt tôi nữa."

Giọng nói của anh lạnh hơn lưỡi dao.

Nhưng mà-----

Cậu vẫn đi cùng thằng đó.....

......

Không phải hiểu lầm, cũng không cần phải giải thích. Trước mặt anh, cậu lại bước đi cùng người con trai khác, thậm chí cũng không quay mặt lại để nhìn anh.

Khuôn mặt Phác Xán Liệt nhợt nhạt.
Anh hít một hơi dài, được, cậu đã chọn đi với thằng đó, thì đừng có nói chuyện với tôi nữa, tại sao lại còn gọi điện thoại đến!

Ngay lúc đó,tiếng nhac của di động vang lên!

Chung Đại cúi đầu nhìn, không nhịn được cười, tên người gọi hiện lên vẫn là "Bạch Hiền."

"Tắt máy đi!"

Phác Xán Liệt vung tay định giật lại chiếc điện thoại!

*** ***

Trong ký túc, Bạch Hiền im lặng chờ đợi tiếng chuông điện thoại.

Anh ấy vẫn tức giận à?

Không trả lời tin nhắn của cậu, không trả lời điện thoại, có lẽ anh ấy thật sự tức giận rồi. Hôm đó bị Trịnh Hạo Dương kéo ra khỏi lớp học, cậu nhìn thấy vẻ mặt tức giận xen lẫn thất vọng của Phác Xám Liệt.

Tiếng chuông chờ điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.

Đây là cuộc gọi thứ ba mươi, bốn mươi trong ba ngày của cậu. Cậu biết rằng Phác Xán Liệt sẽ không nghe mày,nhưng mà, cậu vẫn muốn gọi cho anh, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông chờ cũng được, nghe thấy anh tắt mày, cũng giống hệt như đang ở bên cạnh anh.........

"Alo."

Trong điện thoại đột nhiên phát một giọng con trai dễ nghe.

"......" Bạch Hiền đã quen với việc điện thoại bị ngắt, đột ngột có người trả lời, trong giây lát cậu không nghĩ ra phải nói gì, ngơ ngác bên đầu dây.

"Xin chào, có phải Bạch Hiền không?" Giọng nói bên đầu dây dịu dàng nhẫn nại, "Tôi là bạn của Xán Liệt."

Giống như một tiếng sét ngang tai! Cậu như bị ù tai! Giọng nói đó.....giọng nói đó.....cậu cố gắng nghe rõ ràng giọng nói đó, ngơ ngác trả lời:"Vâng, chào anh, tôi là Bạch Hiền."

"Cậu tìm Xán Liệt có chuyện gì không?"

"Anh ấy....anh ấy ba ngày rồi không đi học, tôi muốn biết...." Bạch Hiền nói giọng có chút hoảng loạn, bởi vì, không biết có phải do điện thoại không thể hiện giọng nói chính xác hay không làm cho cậu cảm giác giọng nói trong điện thoại quá đỗi quen thuộc. Thật sự rất quen thuộc......quen thuộc như hơi thở của cậu, quen thuộc đến mức có nằm mơ cậu cũng không thể quên được.....

"Xán Liệt bị ốm, cho nên không đi được. "Trong giọng nói có tiếng cười, giống như ánh nắng đầu mùa hè chiếu qua vòm lá thơm ngát, nhẹ nhàng chiếu xuống đất. "Tôi thay Diêu cảm ơn sự quan tâm của cậu."

"......."

"A lô?"

"......."

"Bạch Hiền, vẫn nghe máy chứ." Một câu hỏi quan tâm.

Cậu gắng sức lắc đầu, không, không thể như thế được, nhất định là điện thoại có vấn đề nên cậu mới nghe lầm. Cậu không thể nghe thấy giọng nói của Nhân, đây là một việc hoàn toàn không thể xảy ra!

Cậu hít thở sâu, nói:".....vâng, tôi đang....xin lỗi, có thể hỏi một câu được không?"

"Được."

"Có thể cho tôi biết địa chỉ của Phác Xán Liệt không? Tôi....." thực ra là Phác Xán Liệt bị bệnh, không biết có nặng không, lúc nào có thể đi học lại được, anh không muốn trả lời điện thoại của cậu, cho nên, cậu chỉ còn cách này thôi.

Giọng nói mỉm cười: "Được, tôi cho cậu biết. "Anh nói cho cậu địa chỉ chi tiết, sau đó nói, "nhưng mà-----

"Sao vậy?"

"Cậu không định bây giờ sẽ đến chứ."

"Tôi....." Bạch Hiền cắn chặt môi, cậu định nói chuyện xong điện thoại sẽ đi.

"Ngoài trời đang mưa, đợi mưa dứt hay đến nhé, nếu không bị ngấm nước mưa có thể bị cảm lạnh. Đợi mưa dứt cậu hãy đến, tôi cũng đi khuyên Xán Liệt một chút, để cậu ta bớt tức giận đi. Được không?"

"....Cảm ơn anh."
"Không có gì." Trong giọng nói có nụ cười dịu dàng, "đúng rồi, Xán Liệt hơi ngượng, có hiểu lầm gì thì phiền cậu nói chuyện với cậu ta. Cậu ta rất thích cậu, nhắc đến cậu với tôi, nói là cậu là một người rất dễ thương....."

Vẫn chưa nói xong, trong điện thoại vang lên một tiếng hét ghê người----

"Im miệng lại!!"

Tiếng nói rất to, tai của Bạch Hiền ù lên. Cậu không cần nghĩ cũng biết, người nổi giận đó chính là Phác Xán Liệt.

Âm thanh giành giật diễn ra một hồi, cậu cắn môi chờ đợi, đến khi nghe thấy hình như có người đã giành được điện thoại.

"Là anh à? Em là Bạch Hiền!"

Cậu lo lắng nói, hy vọng Phác Xán Liệt sẽ không nhanh chóng tắt máy.

Một tiếng chửi thề vang lên.

"Anh bị ốm à? Đã đỡ chút nào chưa?"

"Mẹ kiếp!"

Có thể mắng người và đánh nhau,như thế bệnh tình có lẽ đỡ hơn nhiều rồi. Bạch Hiền nhẹ giọng, sau đó, cậu dịu dàng: "Xin lỗi, hôm đó em thực ra không muốn đi với anh ta."

"Im miệng! Tôi đã nói là tôi mãi mãi không muốn nghe giọng nói của cậu nữa!"

"Nhưng mà anh đã nghe thấy rồi còn gì."

"Cậu----!"

Cậu cố gắng mỉm cười nói, "anh vẫn còn giận à?"

"....."

"Phải làm thế nào thì mới hết giận đây?" Cậu có thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh vui, chỉ cần cậu có thể ở bên cạnh anh.

"....Muốn chết à! Tôi nói rồi, tôi không bao giờ muốn nghe giọng nói của cậu nữa!" Nói xong, một tiếng đập, giống như tiếng điện thoại bị ném vỡ vang lên, sau đó là tiếng"bíp bíp"vang lên.
Bạch Hiền nhìn điện thoại ngơ ngác.

*** ***

Ngày hôm sau, mưa đã ngừng.

Mùa hè là như vậy, mỗi lần sau khi có một trận mưa, là thời tiết lại trở nên nóng hơn. Mặt trời trên không trung chiếu ánh nắng gay gắt xuống, cây cối dường như cũng đang phát sáng theo, trong làn cây văng vẳng lên tiếng ve kêu, con đường hai bên là biệt thự hoa đang nở rực rỡ.

Buổi chiều, làn gió thổi đén dường như mang theo hơi nóng. Đường núi được làm rộng rãi, nhưng người đi bộ rất thưa thớt, xe cộ cũng không nhiều.
Chỉ có một mình Bạch Hiền bước đi.

Xe buýt đi đến chân núi là dừng lại, nghe nói những người sống trong những khu biệt thự này đều có xe ô tô riêng. Trên con đường này đi bộ đã bốn mươi phút, lưng cậu ướt đẫm mồ hôi. Có lẽ sắp đến nơi rồi, giọng nói trong điện thoại nói cho cậu biết, Phác Xán Liệt sống ở biệt thự màu trắng đằng xa.

Cậu đã có thể nhìn thấy tòa nhà màu trắng rồi. Dưới ánh nắng và bên những hàng cây, tòa nhà hiện lên trông rất sang trọng và cao quý.

Lau mồ hôi trên trán, cậu tiếp tục đi lên trên núi, đưa tay che ánh nắng chói chang đang chiếu vào mặt, hít thở không khí trong lành trên núi. Đi vòng qua con đường núi, phía trước mặt có một chiếc xe đua màu trắng. Bóng cây và ánh nắng chiếu lên chiếc xe, màu trắng lịch sự chứ không phải phô trương. Tốc độ xe đi không phải rất nhanh, chiếc xe bình thản đi đến.
Chiếc BMW màu trắng đi đến bên cạnh Bạch Hiền.

Một tiếng nhạc từ trong xe vang ra, âm thanh đẹp đẽ mềm mại, theo gió bay ngang qua tai cậu.

Cậu đột nhiên kinh hồn----

Bài hát đó......

Là bài hát mà Nhân từ cấp hai đã rất thích nghe, mỗi khi nghe làm bài tập hoặc trước khi ngủ, anh đều thích bật lên.

Chiếc xe BMW màu trắng chầm chậm đi qua người cậu.

Cậu kinh hãi quay đầu nhìn---

Trong xe, dường như có một bóng dáng quen thuộc, làn môi chứa nụ cười dịu dàng, mái tóc sạch sẽ, chiếc mũi thẳng, đường nét thanh lịch.....

Ánh nắng gay gắt.......!

Tiếng ve ríu rít kêu, hơi nóng từ mặt đất bốc lên có thể khiến người ta ngất lịm, trước mặt cậu một trận đen, một trận đỏ, trong đầu dường như muốn nổ tung ra!

Chiếc xe BMW màu trắng chạy qua.
BMW màu trắng chạy qua Bạch Hiền đang rất mệt mỏi.

Khi cậu đã cố gắng áp chế được sự mệt mỏi vì chóng mặt, muốn nhìn lại rõ ràng xem người trong xe rốt cuộc là ai-----

Cuối con đường núi chỉ còn lại lưu lại một chút bóng dáng màu trắng.

Gió, thổi qua vòm cây, trời đất yên tĩnh chỉ còn lại một mình cậu chạy rất nhanh.

Cậu muốn đuổi theo.

Nhưng mà, cậu chỉ có thể đứng nhìn như một pho tượng gỗ.

Cậu muốn gọi to cái tên đó.

Nhưng mà, tiếng nói trong cổ họng cậu "kha kha" dường như vang lên chỉ một giây sau là sẽ ho ra máu.

BMW màu trắng hoàn toàn biến mất.
Cậu nhắm mắt lại, đôi chân mỏi nhừ, đột nhiên chút sức lực cuối cùng cũng bị lấy đi mất, cậu ngồi xuống đất, gục mặt xuống gối.

Con đường núi yên lặng.

Vắng vẻ không một bóng người, cây lá nhè nhẹ lay động, ve sầu vẫn kêu râm ran, ánh nắng nhức mắt mà chóng mặt.

Đôi vai của Bạch Hiền chầm chậm vươn lên.

Trên núi,bóng dáng nhỏ bé của cậu giống như một đứa trẻ bị lạc đường.

Ánh nắng đang dần dần tắt.

Con đường núi dần dần được phủ một màu đỏ của chiều muộn.

Xe cộ trên đường có vẻ đông đúc hơn, còn cậu vẫn cô độc ven đường. Mỗi một chiếc xe đi qua người cậu đều phải ấn còi, còn cậu dường như không nghe thấy, trong thế giới của cậu dường như không còn bất cứ âm thanh nào.

Không biết đi qua bao nhiêu người.

Khi mặt trời dường như hoàn toàn lặn xuống sau núi.

Một giọng nói tức giận vang lên trước mặt cậu----

"Tại sao cậu lại ở đây!"  

------End Chương 15------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net