Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường núi cô đơn, hai bên đường là những hàng cây xanh mướt, gió thổi qua lá cây, tiếng kêu xào xạc, hơi nóng của buổi chiều dường như đã giảm đi một chút. Màu đỏ của mặt trời chiều muộn ôm trọn cả đất trời, Phác Xán Liệt đứng trong ánh nắng, mái tóc màu hạt dẻ ngang ngạnh, nhưng lại được ánh nắng chiều muộn chiếu thành vẻ dịu dàng.

"Cậu đến đây làm gì?!"

Giọng nói anh hung tợn, trong mắt đầy hỏa khí.

Bạch Hiền ngơ ngác ngồi trên mặt đất,  đầu gối cậu chầm chầm đứng thẳng lên, khuôn mặt rạng rỡ, trong đôi mắt đen láy dường như có sương mù, cậu yên lặng nhìn anh, đôi mắt không nhấp nháy, có chút thất thần, có chút trống rỗng, dường như nghe không hiểu anh nói cái gì.

"Tôi hỏi cậu đến đây làm gì?!"

Phác Xán Liệt hét lên, tức giận nắm chặt bàn tay. Đã nói không muốn gặp cậu, nhưng cậu lại vẫn cứ đến, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn thấy bóng dáng đi bộ của cậu trên con đường núi, lúc đầu anh định không mở cửa cho cậu, kể cả cậu có đợi bao nhiêu lâu trước cửa cũng không cho cậu vào, nhưng mà, cậu lại đột nhiên không đi nữa, như người mất hồn ngồi bên đường, cúi mặt ôm chặt đầu gối không biết có phải đang khóc hay không, anh vẫn không thèm quan tâm, tuy nhiên, Bạch Hiền lại ngồi đó hai giờ liền!

Cậu ta đang giở trò gì đây?!

Phác Xán Liệt nắm chặt vai cậu, kéo cậu dậy, trừng mắt nhìn:

"Này! Nói đi chứ!"

Bị anh cầm vai lắc mạnh, Bạch Hiền dường như dần dần tỉnh lại, cậu lắc đầu, cố gắng để bản thân tỉnh giấc lại khỏi ảo ảnh vừa rồi. Điều đó là không thể, đó là cậu bị ảo giác, trước đây cậu cũng thường nhìn nhầm, cố gắng hết sức chạy theo, nhưng rồi lại phát hiện ra đó là một ảo giác đáng buồn cười!

Còn Phác Xán Liệt đứng trước mặt cậu.......

Mặc dù có chút hung dữ, có chút trẻ con, có chút vụng về, có chút thích bắt nạt câuh, nhưng mà, cậu có thể cảm thấy hơi ấm từ hơi thở của anh, có thể cảm thấy sự quan tâm sâu sắc từ trong ánh mắt của anh, dường như cũng có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim anh.

Lá cây trong làn gió của hoàng hôn xào xạc kêu.

Lại là ảo giác à? Cậu dường như thật sự có thể nghe thấy tiếng trái tim đập, nhịp tim dịu dàng hơn cả làn gió nhẹ trong buổi hoàng hôn.....

"......Anh bị ốm à?" Hít một hơi, ánh mắt cậu không còn thất thần nữa, quan tâm nhìn anh.

"Không."

"Đỡ hơn chút nào chưa? Là cảm cúm?Sốt? Đau bụng? Hay là dạ dày không khỏe?"

"Tôi không bị ốm! Cậu nghe không hiểu à!"

Cậu dường như thật sự nghe không hiểu, cậu đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán anh. Bàn tay cậu rất lạnh, giống hệt như bông tuyết rơi đầu mùa đông, bông tuyết bay vào trong người Phác Xán Liệt, lành lạnh, làm anh giật mình.

"Này, hình như không bị sốt." Bạch Hiền nở nụ cười, nụ cười rất nhẹ, cũng nhẹ như một bông hoa tuyết, "xin lỗi, anh luôn nói là không bị bệnh, cho nên em không tin lắm."

Phác Xán Liệt cau có: "Tôi hỏi cậu đến đây làm gì?!"

"Nhưng mà, hình như anh gầy đi một chút, sắc mặt cũng nhợt nhạt đi một chút, "Cậu chăm chú nhìn anh, nghi ngờ nói,"Hay là có chỗ nào khác không thoải mái?"

"Bạch----Hiền----!"

"Có phải là.....tim....." Cậu hốt hoảng mở to mắt, sợ hãi vì ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, "Có phải là tim có vấn đề không?!"

"Có phải cậu mãi mãi nghe không hiểu lời tôi nói!" Phác Xán Liệt giận dữ hét lên với cậu, "Tôi nói tôi không bị bệnh! Tôi nói là tôi không muốn nghe thấy giọng nói của cậu nữa, đừng có gặp tôi nữa! Cậu hoàn toàn không hiểu à?! Cậu là thằng ngu à?!"

Bạch Hiền ngơ ngác nhìn anh.

Ánh nắng hoàng hôn đỏ rực khắp nơi, con đường núi được bao phủ bởi một màu đỏ rực rỡ của buổi chiều tàn, cây cối hai bên đường trong làn gió nhẹ buổi tối xào xạc kêu, lá cây trong trong ánh nắng dịu dàng hình như say muốn đi ngủ rồi.

Một lúc lầu, đứng trước mặt anh, cậu gật đầu nói:

"Vâng, nghe không hiểu."

Câu trả lời thật là rõ ràng làm Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu, không biết là có cảm tình hay là buồn cười, giống hệt như một quả bóng bị gió thổi đột nhiên bị kim châm vào.

Cậu cười khổ sở nói với anh: "Bởi vì em không định làm theo lời anh nói, cho nên, cứ coi như hoàn toàn nghe không hiểu là xong."

"Cậu!"

"Muốn nói chuyện với anh, muốn lại nhìn thấy anh, muốn ở bên cạnh anh, muốn nhìn thấy anh cười, nhìn thấy anh vui, cho nên những lời nói đó của anh em cứ coi như hoàn toàn không hiểu." Ánh mắt trắng đen rõ ràng giống như dòng suối trong vắt, nụ cười trên môi cậu có một chút run run, tuy nhiên vẫn nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không nhấp nháy.

Phác Xán Liệt nổi cáu.

"Mẹ kiếp, cậu coi mình là cái quái gì mà muốn làm gì thì làm! Tôi nói không muốn gặp cậu là không muốn gặp!"

Cậu yên lặng cười một lúc.

".....À."

Cúi đầu xuống, cậu lấy từ trong túi xách của mình ra một quyển vở da mềm, cầm tay anh lên, đặt quyển vở vào trong lòng bàn tay anh: "đây là vở ghi toàn bộ bài học mấy hôm nay và một số tài liệu ôn tập, nửa tháng nữa là thi rồi, anh phải chú ý ôn tập mới được."

Anh trừng mắt nhìn quyển vở, bàn tay nắm chặt lại, quyển vở dường như đang bị bóp nát."

"Đừng!" Cậu nhảy dựng lên, giống hệt như một con khỉ treo trên tay anh, dùng sức kéo, ôm chặt cánh tay của anh vào lòng, "Năn nỉ anh đấy, đừng như vậy, những nội dung này phải mất cả một buổi tối mới làm xong!Anh nhìn quầng thâm trên mắt em, có phải rất giống con gấu trúc không?Năn nỉ anh, nếu như lại thức thêm một đêm nữa là em sẽ bị bệnh đấy!"

"Cậu là thằng ngốc?!"

"......Hả?"

"Quyển vở có vứt đi cũng không bị nát! Cậu căng thẳng như thế làm gì!"

"......hả.....đúng rôi, ha ha." Cậu xấu hổ cúi đầu, buông tay anh ra.

Khuôn mặt anh không biểu cảm: "Có lẽ nên xé nát nó ra mới phải." Nói rồi, hai tay anh cầm quyển vở lên, chỉ cần dùng sức.......

"Em sẽ về!" Bạch Hiền hét lên, đôi tay giữ chặt tay anh lại, liên tục hét: "Em sẽ lập tức biến mất, anh đừng xé nó!"

Phác Xán Liệt lạnh lùng: "Kể cả tôi xé nát nó, cậu chép lại một lần nữa cũng được mà." Thì ra, cái mà cậu gọi là tốt với anh, cũng có thể cảm thấy thức đêm rất khổ sở.
"Nhưng mà, như vậy anh sẽ phải đọc quyển vở này chậm mất một ngày."

"....."

"Hôm nay em về đây, ngày mai sẽ đến thăm anh, ngày kia cũng sẽ đến thăm anh, ở trường không biết chừng cũng có thể gặp anh. Nhưng mà, nếu như tối nay anh có thể đọc quyển vở này có lẽ sẽ nhớ thêm được một số kiến thức." Nụ cười cậu dễ thương, đôi mắt cong cong, "hơn nữa, buổi tối em cũng sẽ có thời gian chuẩn bị thêm một số tài liệu ôn tập mới."

Trong buổi hoàng hôn.

Con đường núi chỉ có anh và cậu.

Anh trừng mắt nhìn cậu, dáng người cao lớn có chút gượng gạo. Không biết tại sao, khi anh đối diện với cậu hình như rất nhiều lúc là trừng mắt nhìn cậu, ngoài điều đó ra, anh ngốc nghếch không nghĩ ra còn biểu cảm nào khác cho phù hợp.

Bàn tay nhỏ bé của cậu nắm chặt đôi tay to lớn của anh.

Đôi tay anh có chút nóng bỏng.

Bàn tay cậu lạnh lẽo như làn mưa tối hôm qua.

Bạch Hiền buông tay anh, xấu hổ vuốt vuốt tóc, ho lên một tiếng, nói với anh: "Thế.....em đi về đây, anh nhất định phải xem quyển vở này đấy nhé!" Nói xong, cậu đeo túi xách lên, quay người chuẩn bị bước đi.

Anh trừng mắt nhìn bóng dáng của cậu, mắt nhìn cậu càng đi càng xa.

"Này! Đứng lại!"

Phác Xán Liệt hét lên, tỏ vẻ bực bội.

Lần này cậu rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng lại, quay người nhìn anh:

"Sao vậy."

"Cậu------"

"....." Cậu chăm chú nhìn anh.

"Cậu đến chỉ vì quyển vở này?!"

"Hả, không phải."

"Thế thì tại sao?"

"Em còn muốn biết bệnh tình của anh thế nào rồi."

"Đã nói với cậu là tôi không có bệnh!!"

"....À." Giống như người say luôn nói rằng mình không say, người điên nói rằng mình không điên, Bạch Hiền thậm thụt nghĩ.

"Còn gì nữa không?!" Phác Xán Liệt hung dữ nhìn cậu.

"Còn gì nữa?...." Cậu vuốt vuốt tóc, nghĩ giây lát, sau đó khuôn mặt đỏ lên một chút, "Còn nữa là...mấy ngày rồi không nhìn thấy anh, em....."

"Còn gì nữa?!" Anh ngắt lời cậu, tiếp tục chất vấn.

Cậu trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn anh: ".....hết rồi."
"Muốn chết à! Còn gì nữa?!"

".....Cái đó......còn gì nữa đây?"

"Nghĩ đi!"

"....." Khổ sở nghĩ.....

"Nói đi!"

Cậu khổ sở vuốt vuốt tóc: "Còn gì nữa, anh nói cho em biết được không? "Thật sự không nghĩ ra còn gì nữa. Trộm nhìn anh, wow, dáng vẻ anh thật đáng sợ, ánh mắt hình như đang phun lửa, hình như tức giận đến mức ngay sau đó sẽ định đánh cho cậu một trận.

"Bạch----Hiền----!

Lại nữa rồi, mỗi khi anh nổi điển là cả tên cả họ của cậu đều lôi ra, cậu lùi lại một bước.

"Ha ha, xin lỗi, em lúc này đầu óc có chút trục trặc.....năn nỉ....anh nhắc nhở cho em biết được không? Một chút chút là được....."

Bạch Hiền cười, trước ánh mắt đáng sợ của anh cậu lại lùi lại một bước. Phác Xán Liệt hít sâu, muốn kiềm chế cơn giận, nhưng mà khi anh mở miệng ra lại là tiếng hét----

"Nó là ai?!"

"Ai?"

"Thằng đó là----ai----?!" Thật sự muốn giết chết cậu ta, giết chết cậu ta!

"À, anh nói Hạo Dương phải không?"

"......"Hạo Dương....gọi thật thân mật, trái tim Phác Xán Liệt đột nhiên như co thắt lại.

Cậu cẩn thận thăm dò anh, nhẹ nhàng nói: "Anh ghen à?" Sắc mặt anh có vẻ không thoải mái.

"Mẹ kiếp! Ai ghen chứ!"

"Ha ha, em nghĩ là anh sẽ không ngốc như vậy chứ."

Phác Xán Liệt trừng mắt, anh hít thở sâu, nắm chặt tay, quyển vở trong tay đang kêu "sột soat" , nếu như đó là cổ của cậu thì đã bị đứt cả chục lần rồi!
Bạch Hiền mỉm cười: "Trịnh Hạo Dương là hàng xóm của em, em và anh ấy từ nhỏ đã quen biết nhau, hơn nữa luôn luôn là bạn học, cho nên có vẻ thân thuộc, chỉ vậy thôi."

"Nó thích cậu." Ánh mắt thằng đó nhìn cậu, hình như sẽ nuốt mất cậu, khát vọng chiếm hữu mạnh mẽ đó hình như trong bán kính năm mươi mét đều có thể cảm nhận thấy.

"....Vâng."

"Cậu biết?" Phác Xán Liệt trợn mắt.

"Vâng."

"Thế cậu------" Thế cậu còn để cho nó tiếp cận, thế còn để nó dùng ánh mắt đó nhìn cậu, thế cậu còn để cho nó nắm tay cậu bước đi trước mặt tôi! Phác Xán Liệt có vẻ đau đớn.

"Cho nên, nếu như em thích anh ta, em sẽ không đến Thánh Du, cho nên, nếu như mười mấy năm không thể thích anh ta, thể thì sẽ không thể đột nhiên thay đổi, cho nên, nếu như bởi vì anh ta mà tức giận, thì anh là một thằng ngốc."

Giọng nói cậu rất nhẹ, nụ cười cũng rất nhẹ, ánh mắt nhìn anh, hình như anh thật sự là thằng ngốc số một thiên hạ.

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn cậu.

Bạch Hiền an ủi: "Còn giận à?"

Phác Xán Liệt tiếp tục trừng mắt nhìn cậu.

Bạch Hiền vuốt vuốt tóc, cũng trừng mắt nhìn anh: "Thế thì anh tiếp tục giận đi, em về đây." Quay người, cậu đeo túi xách lên vẫy vẫy tay, cười nói, "Bye bye, nhớ buổi tối xem quyển vở nhé."

Ánh nắng chiều muộn như say.

Bạch Hiền đã đi xa rồi.

Phác Xán Liệt cúi đầu xuống, mở quyển vở đã nhàu nát ra, nét chữ trong đó rất đẹp, mỗi nét chữ đều viết rất cẩn thận, hình như người viết sợ người đọc nhìn không rõ ràng.

Quyển vở lật đến trang cuối.

Giữa trang có một hàng chữ----

"Nhất định phải nghiêm túc xem nhé, nếu không thi không đỗ sẽ rất ngốc rất ngốc, em sẽ cười anh đấy!"

Đáng ghét! Muốn chết à! Phác Xán Liệt "bốp" đóng quyển vở lại, tức giận ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng dáng mặc áo trắng của Bạch Hiền dần dần mất hút dưới con đường. Bầu trời đầy ánh nắng đỏ rực, bóng dáng của cậu đột nhiên trong suốt, trong suốt như ở phía sau có một đôi cánh của thiên sứ.

Buổi sáng.

Cửa lớp học bị một bàn chân đá vào!

Tiếng động manh làn cho các sinh viên lớp 2 Kinh Tế Ngoại Thương đều ngẩng đầu nhìn ra phía cửa lớp. Hừ, thực ra không cần nhìn, nhắm mắt lại cũng biết là kẻ đó chính là Phác Xán Liệt.

Cánh cửa lật qua lật lại, vang lên tiếng "cách cách cách" đáng thương. Nhưng mà đôi tai Phác Xán Liệt làm sao có thể nghe thấy, anh đang đeo hearphone nghe nhạc, tìm đến chỗ ngồi phía cuối lớp.

"Bộp----!"

Quyển vở vứt xuống trước mặt Bạch Hiền, làm cậu giật mình. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Phác Xán Liệt, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ: "A, anh đến rồi, em nghĩ là mấy hôm nữa anh mới đến."

Phác Xán Liệt không lộ biểu cảm ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cậu: "Ở nhà rất chán."

"Quyển vở đã xem xong chưa?"

"Chưa."

".....Chưa?" Cậu mở to miệng, "Tại sao lại không xem?"

"Vớ vẩn, cậu bảo tôi xem thì tôi phải xem à," Anh trừng mắt nhìn cậu, "Tôi cứ không xem đấy!"

"Sẽ thi trượt đó, anh đã thi trượt ba môn rồi....." Cậu than thở, để thêm một môn thi trượt nữa thì sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp đâu.

"Tôi không quan tâm."

"Nhưng mà....."

"Ai quan tâm thì tự nghĩ cách đi." Phác Xán Liệt gục mặt xuống bàn bắt đầu ngủ.

Con lợn~~~~~~

Đồ ngốc~~~~~~

Dở hơi~~~~~~

Bạch Hiền tức không thể lấy chân đá vào anh ta, tức chết đi được, hắn biết điểm yếu của cậu? Đúng rồi, cậu rất quan tâm, cậu không muốn anh thi trượt sau đó bị người khác cười, nhưng mà dáng vẻ nhởn nhơ đó của anh thật đáng ghét!

"Này,đừng ngủ nữa!" Cậu dùng sức đẩy mạnh người anh.

"Muốn chết à!"

"Anh không thể thi trượt," Cậu trộm nhìn anh, như thế muốn ngủ thì đừng đi học nữa. "Từ hôm nay anh phải bắt đầu ôn bài, phải chăm chú nghe giảng!"

"Cậu thật lắm chuyện!" Phác Xán Liệt tức giận ngẩng đầu lên, cậu đến trường là cậu phải vui chứ, thật lắm điều.

"Em rất lắm chuyện," Cậu buồn bã, "Anh mà thật sự thi trượt thì làm thế nào..."

"Thế thì có làm sao, vẫn lấy được bằng tốt nghiệp, vẫn vào được công ty nhà tôi. "Anh lạnh lùng, chẳng có khác biệt nào cả.

"Không được!"

".......?"

"Như thế anh sẽ bị chê cười, sẽ bị người ta nói là vì mẹ mà được vào công ty, người ta sẽ cười sau lưng anh."

"Tôi không quan tâm." Anh lạnh lùng. Cậu nhầm rồi, không có ai dám cười anh, ít nhất là trước mặt anh tất cả mọi người đều rất tôn kính anh, thế giới này đã yên định như vậy rồi.

"Em quan tâm!" Bạch Hiền cắn chặt môi, nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh phải là người xuất sắc nhất." Từ nhỏ đến lớn, anh luôn giỏi giang làm cho mọi người phải ngưỡng mộ.

Phác Xán Liệt lười biếng nhìn cậu: "Tùy cậu, ai quan tâm thì đi mà cố gắng." Nói rồi, anh lại gục mặt xuống bàn để ngủ.

"Này~~~~" Cậu tiếp tục dùng sức đẩy anh, "đừng ngủ nữa, kể cả em có cố gắng hơn nữa, một con lợn cũng không thể thi đỗ được.

"Cốp----!"

Một cái gõ mạnh vào trán cậu!

Phác Xán Liệt sắc mặt đầy vể u ám: "Gần đây càng ngày càng khoa trương rồi đấy." Mẹ kiếp, thật là đã xơi tái anh rồi đúng không!

"Đâu có...." Cậu đau đớn xoa trán, uất ức nói. "Em sẽ cố gắng giúp anh thi đỗ, nhưng mà anh cũng phải đóng góp một phần chứ, sao lại như vậy...."

"Muốn chết!" Anh giơ tay lên uy hiếp.

"Ha ha," Cậu nắm chặt cánh tay anh, nở một nụ cười dễ thương, "năn nỉ anh đấy, hợp tác một chút đi, không vất vả lắm đâu, rất dễ thi đỗ mà."

"Có lợi gì không?"

"Hả?"

------End chương 16------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net