chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn đầu tiên?

Câu nói này của cậu vừa ngượng ngùng vừa tức vừa buồn bực, tiếng trách cứ trong tâm phát ra sau, Phác Xán Liệt vốn đang cầm chặt bàn tay của cậu từ từ, từ từ buông lỏng ra. . . . . .

Hồi tưởng đến vị ngọt vừa hôn, cậu không quen, biểu hiện vụng về, là lần đầu tiên hắn gặp. Chỉ là. . . . . .

Chỉ là luôn luôn chỉ ăn tủy ở trong xương giờ gặm xương mới biết nó ngon như thế nào ở giữa nơi này hắn được hôn cậu đến thỏa mãn.

Xem ra, đến cho đến tận bây giờ vẫn chưa có người nhanh chân đến trước hắn, thưởng thức Biện Bạch Hiền bữa ăn chính ngon nhất này!

Nghĩ tới đây, trong lòng Phác Xán Liệt vô cùng hả hê, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ vô cùng nghiêm túc: "Nếu là nụ hôn đầu, vậy tôi cũng không trừng phạt em nữa không có mệnh lệnh của tôi liền mở mắt ra chuyện tình rồi."

Cái gì? ? ?

Đây là lần đầu tiên Biện Bạch Hiền nhìn thấy có người vô lại như vậy, thậm chí còn không nói lý lẽ? ?

Hắn bảo cậu mở mắt ra là như thế nào? ?

Hắn cho là hắn là ai à? ? ?

A, đúng rồi, hắn là đại ca xã hội đen!

"Còn không mau cám ơn tôi? ?" Phác Xán Liệt ngày càng táo tợn hơn, dùng giọng ra lệnh giận dữ đầy tức giận mắng mỏ Biện Bạch Hiền.

Cái gì gọi là ngậm bồ hòn làm ngọt có khổ không thể nói? Cậu lần này coi như là hoàn toàn đã hiểu rõ.

Hừ!

Trong lòng mặc dù tràn đầy không cam lòng, nhưng không hề biểu hiện ra bên ngoài, chỉ đành phải uất ức mở to mắt mà cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh."

Hận a! ! ! Hận a! ! !

Hai năm trước tuy là lỗi của cậu, nhưng thiếu chút nữa thì cái tên lưu manh này đã cường bạo; hiện nay, cậu có lỗi ở chỗ nào? Làm gì bị hắn cưỡng hôn còn phải nói cám ơn với hắn? ? ?

Giọt nước mắt theo đường nét của khuôn mặt nhỏ nhắn mà ‘ tí tách, tí tách ’ rơi xuống, tâm tình không cam chịu oán trách ngày càng nặng nề.

Phác Xán Liệt nhìn thấy được bộ dạng gặp cảnh khốn cùng của cậu bé này, là tốt rồi buồn cười, hắn luôn là không nhịn được muốn ở hung hăng đem cậu khi dễ đến lúc khóc lớn tiếng.

Giọt nước mắt óng ánh trong suốt như hạt thủy châu rơi trên cái mu bàn tay trắng mịn, ngắm nhìn hồi lâu, hắn thật là muốn thưởng thức hương vị giọt nước ‘ ngọt ’ này.

Nâng cánh tay cậu lên, hắn nhẹ nhàng liếm giọt lệ kia . . . . . .

Là vị ngọt, rồi lại có chút lạnh rung , ngon quá.

Nhếch miệng gợi lên một chút cười nhẹ, vì báo đáp cậu đã ‘ chiêu đãi bữa ăn phong phú ’ này, Phác Xán Liệt quyết định hôm nay tạm thời tha cho cậu một lần!

Đứng lên, hắn bước nhanh đi tới trước cửa thang máy, khuỷu tay rắn chắc tách cửa thang máy ra, còn không đợi Biện Bạch Hiền kịp thời phản ứng, hắn nhẹ nhàng lật người rời khỏi thang máy.

Chuyện này xong rồi sao?

Đột nhiên, nước mắt Biện Bạch Hiền ngừng rơi, nhìn bóng dáng hắn rời đi, có phải món nợ giữa cậu và hắn vì vậy mà cũng được xóa bỏ?

Nôn nóng đứng dậy, câyh chạy tới cửa thang máy, ló đầu ra ngoài, lớn tiếng hỏi: "Phác đại ca, món nợ giữa chúng ta có thể xóa bỏ rồi sao? ?"

Lại nói, Phác Xán Liệt thường về sau đó, không hề có một người nào gọi hắn quá một câu ‘ Phác Đế, Phác đại ca ’, chỉ cần có người lỡ miệng nói lên, thì chắc chắn sẽ chịu một trận đánh tơi bời.

Hôm nay, Biện Bạch Hiền hai lần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, chỉ là thôi, ai bảo hôm nay tâm tình của hắn tốt? ?

Cười tà tứ, bước chân của hắn đi về phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người, dùng từ ngữ hài hước hồi đáp: "Dĩ nhiên là không thể, chờ lúc nào tôi hôn cậu có cảm giác rồi, thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu!"

Bên trong phòng giám đốc

Trong phòng giám đốc rộng lớn mà yên tĩnh như thế, Kim Chung Nhân thảnh thơi ngồi ở ghế làm việc. vừa xoay bút, vừa lại thản nhiên lộ ra nụ cười xấu xa: "Xán Liệt, anh vừa mới làm gì với cậu bé kia trong thang máy? Thú nhận sự thật đi!"

Nói xong, anh ta như thẩm vấn tội phạm ngồi trên sô pha mà chất vấn .

"Hừ?" Khóe miệng xẹt qua một độ cong, hai tròng mắt hắn chợt lóe, đứng dậy dùng sức đá vào Kim Chung Nhân đang ngồi trên ghế.

Bàn làm việc bị trượt ra phía sau, làm cho Kim Chung Nhân không kìm được đổ mồ hôi lạnh:"Ngất, thiếu chút nữa anh đá tôi thành như vậy, anh muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"

Kim Chung Nhân đang muốn quay lưng ngồi xuống, Phác Xán Liệt lại xuyên qua đũng quần của hắn đá thẳng vào ghế, nếu không tránh kịp lúc chỉ sợ Kim Chung Nhân chảy máu ngay lập tức!

"Cậu nói nhiều như vậy, sinh ra đời sau cũng chỉ là tai họa, tôi nhổ cỏ tận gốc mà thôi." Phác Xán Liệt không nhanh không chậm nói xong, làm ra bộ dáng lưu manh ngẩng đầu bắt chéo chân trên mặt bàn làm việc.

Nếu bộ dạng hai người lúc này bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ hình tượng tạo nên trong công ty bị hủy hoại trong chốc lát!

"Nói một chút, nói một chút đi, rốt cuộc có phải các người có dính líu với nhau không?"

Trong đôi tròng mắt thâm thúy ánh lên hình ông tám Kim Chung Nhân, hắn vặn mày, lạnh lùng nói: "Nói chuyện phiếm!"

"Anh nói chuyện phiếm???" Sói xám một ngày không ăn mặn có thể nói chuyện phiếm với thỏ trắng trong thang máy? Hắn - Kim Chung Nhân thật không tin, một chút cũng không tin, có đánh chết hắn cũng không tin. Ánh mắt xoay tròn, hắn cười cười: "Tôi thấy... là vừa "làm vận động” vừa nói chuyện phiếm phải không??"

"Chung Nhân!" trong nháy mắt, sắc mặt Phác Xán Liệt trở nên vô cùng u ám, đứng thẳng dậy vỗ xuống mặt bàn, cầm lấy một con dao nhỏ trong ống đựng bút chặn lại, lạnh lùng nói: "Nếu cậu còn nói bậy, coi chừng tôi cắt lưỡi cậu!"

Động tác Kim Chung Nhân nhanh nhẹn, dùng ngón trỏ với ngón giữa kẹp lấy dao nhỏ đang bay tới: "Hừ!" Dùng sức hừ một tiếng, trút hết bất mãn trong lòng, nhưng cũng không thu được ý nghĩ trong lòng mình.

Ai ngờ...

"Cốc, cốc cốc" Tiếng gõ cửa phòng làm việc bất ngờ vang lên, Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt vội vàng lấy lại bộ dạng uy nghiêm, thận trọng, có chừng mực ngồi trên sô pha.

"Vào đi." Kim Chung Nhân lên tiếng, cửa phòng làm việc từ từ mở ra, một người đàm ông kính cẩn lễ phép nhìn về Phác Xán Liệt gật đầu: "Chủ tịch" Thuận tiện nhìn về phía Kim Chung Nhân: "Giám đốc Kim, bên ngoài có cậu trai giữ thang máy tìm ngài."




=================================================

- Sau 1 thời gian dài thì mình đã trở lại rồi đây. Mọi người còn nhớ mình không??😁 Mình xin lỗi vì đã để mọi người chờ nha. Xin lỗi mọi người nhiều 🙍🙍🙍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net