chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe nhân viên nói lại, mắt Kim Chung Nhân chuyển một cái, suy nghĩ xem ai tới tìm mình.

Như hoàn toàn quên mất uy nghiêm của bản than, hắn dùng sức vỗ xuống mặt bàn đùa cợt giống một thanh niên mới lớn: “Ha ha, cậu không cần nói, tôi đi hỏi cậu ấy!” Nói xong hắn hứng khởi đi ra khỏi phòng làm việc.

Cau mày nhưng Phác Xán Liệt cũng không ngăn cản Kim Chung Nhân rời đi mà chỉ tò mò vì sao đột nhiên Biện Bạch Hiền lại tới đây.

Chậm rãi đứng dậy đi đến cửa sổ lá sách nằm giữa căn phòng và phòng bên cạnh, hắn đưa tay nhấc lên 1 khe hở nhìn Biện Bạch Hiền đang ngồi ở trong phòng.

Bây giờ hắn và Biện Bạch Hiền chỉ cách nhau 1 bức tường mà thôi…….

Ngồi ở ghế sô pha bên ngoài phòng, Biện Bạch Hiền an tĩnh đợi gặp giám đốc.

Chỉ một lát sau Kim Chung Nhân liền đi đến.

“Biện thiếu,xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì?” hắn thu lại vẻ sáng chói như ánh mặt trời trong quá khứ, dùng một bộ dạng thành thục lão luyện hỏi thăm ý định của cậu.

Chậm rãi ngẩn đầu lên, chăm chú nhìn….

Người đàn ông đẹp trai trước mắt này dường như đã từng gặp qua ở nơi nào rồi???

Giật mình…..

Anh ta không phải là người ở cùng Phác Xán Liệt trong thang máy vừa rồi, hơn nữa còn từng gào to đó là người đàn ông của mình??

Ồ, khó trách hắn lúc đó lại hỏi mình ở bộ phận nào, hóa ra anh ta là giám đốc, không phải là ở bộ phận PR.

Ách, không đúng! Đợi 1 chút…..

Anh ta hình như có quan hệ không tệ với Phác Xán Liệt? Chẳng lẽ…….

Vội vàng đứng lên, cậu run rẩy hỏi: “Xin hỏi ngài có phải là bạn của Phác Xán Liệt?

…………………

…………………

Mình còn đang tự hỏi cậu ấy tìm mình có chuyện gì, chẳng lẽ vì chuyện này??

Chẳng nhẽ vừa rồi ở trong thang máy Xán Liệt làm cho cậu bé này hứng thú, cậu ấy yêu Xán Liệt rồi hả? Bây giờ tìm đến mình muốn mình giúp thổ lộ hay sao?

Cái loại chuyện tình duyên này phải ít đụng tới mới tốt!

Dù sao Kim Chung Nhân cũng không rõ cậu và Phác Xán Liệt rốt cuộc có quan hệ như vậy hay không, ngộ nhỡ biến khéo thành vụng thì Phác Xán Liệt sẽ giết hắn mất: “Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, không phải quen biết, cũng không thân.”

Trong chớp mắt, tim Biện Bạch Hiền đang ở trên cao lập tức rơi xuống đất, xem ra cậu thật sự tìm được người đòi lại công lý rồi. “Giám đốc…..”

“Không cần khách khí như vậy, tôi tên là Kim Chung Nhân, gọi tôi là Chung Nhân là được”. Hai người đều 18 tuổi, nói không chừng Biện Bạch Hiền còn lớn hơn hắn nữa, cứ kêu ‘ngài, ngài’, thật là lạ đó.

Nhân cơ hội này, hắn có thể tìm cách thân thiết với cậu thuận lợi tìm hiểu cậu và Phác Xán Liệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong thang máy!

Nghĩ tới đây, Kim Chung Nhân liền biểu lộ ra một khuôn mặt mỉm cười sáng lạng y hệt ánh mặt trời với Biện Bạch Hiền …..

Ách, nhìn nụ cười của Kim Chung Nhân, cậu cảm thấy người đàn ông này hình như cũng không lớn tuổi lắm. Hình như.... ngoài 20 sao?

"Giám đốc Kim, ta nhiều chuyện hỏi anh một câu riêng tư là anh bao nhiêu tuổi rồi?

Chân mày nhíu một cái, hằng ngày, Kim Chung Nhân ghét nhất người khác hỏi tuổi mình, hiện giờ, hắn chỉ đành lúng túng nói: "18."

Trong chốc lát, một trận choáng váng ập vào đầu cậu.

Má ơi, vậy mà tìm một người con trai 18 tuổi làm giám đốc?

Có điều là, mình cũng mới 18 tuổi, tuổi càng nhỏ thì suy nghĩ càng it, không giống với Phác Xán Liệt kia, tâm địa gian trá!

"Thế nào? Xem thường tôi nhỏ tuổi đúng không? Cậu cũng không phải cũng 18 tuổi hay sao?!!"

Kim Chung Nhân không nhịn được cắt dứt suy nghĩ của cậu, nhanh chóng lắc đầu một cái: "Không, tôi không phải có ý đó, chỉ là..." Thoáng ngạc nhiên, cậu chợt nhớ ra cái gì đó: "Anh...làm sao anh biết tôi cũng 18 tuổi?"

"Ách........" Nếu như nói hắn điều tra tư liệu trước, thì nhất định sẽ bị nghi ngờ. Cuống cuồng hắn chỉ đành phải thuận miệng nói qua loa: "Xem dáng người cậu là có thể đoán ra."

"Vậy sao........." Biện Bạch Hiền ơi là Biện Bạch Hiền, mày đúng là 18 tuổi, cũng không đến nỗi ngu ngốc đến trình độ này hay sao? Như thế nào lại bị người cùng tuổi lừa gạt.

Không do dự cười cười, cậu thản nhiên nói: "Chúng ta bằng nhau, tôi còn gọi anh là giám đốc Kim sao."

"Cứ tùy thích, tên gì cũng được."

Xoay người Kim Chung Nhân ngồi xuống ghế, nghiêm túc hỏi cậu tới có ý gì: "Cậu tới tìm tôi có chuyện gì sao?"

Biện Bạch Hiền mới nãy còn đề phòng trong lòng nhưng giờ phút này liền buông lỏng, trong lòng có cảm giác thân thiết an toàn: "Giám đốc Kim, thật ra tôi tới tìm anh để tố cáo!"

"Tố cáo?" Kim Chung Nhân vui vẻ ra mặt, đoán chừng cậu tố cáo không ai khác chính là Phác Xán Liệt đang trong phòng kia: "Tố cáo người nào vậy?"

"Chính là.........chính là Phác Xán Liệt đó!"

Quả nhiên!

Kìm chế cảm xúc sục sôi trong lòng, Kim Chung Nhân giả vờ như đắn đo chốc lát: "Nhưng tại sao cậu lại tố cáo hắn?" Nói đến đây, ánh mắt sắc bén của anh ta không quên liếc về phía phòng Phác Xán Liệt.

"Bởi vì......... bởi vì........" Lúng túng nhíu mày một cái, cậu ấp a ấp úng hé miệng nói: "Mới nãy......anh ta ở trong thang máy....."

"Như thế nào? Như thế nào?" Lộ đuôi hồ ly ra ngoài, hai tròng mắt Kim Chung Nhân tràn đầy ánh lửa, nóng lòng muốn biết mọi chuyện trong thang máy.

"Anh ta.........anh ta mới hôn tôi trong thang máy, hơn nữa còn hăm dọa tôi, muốn tôi hôn anh ta phải có cảm giác, nếu không sẽ không bỏ qua cho tôi!"

"Phanh" một tiếng, theo lời nói của cậu rớt xuống, chỉ nghe trong phòng truyền đến âm thanh không hài hòa.................


----------------------------------------------------------------------------------------

- Cảm ơn vì mọi người vẫn ủng hộ mình nha 😍.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net