.38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 38: MANG EM ĐI

Nhất Bác run run đưa bàn tay lạnh ngắt lên chạm nhẹ vào má, nóng lạnh gặp nhau, cậu đột nhiên thấy như bỏng rát.

Rầm...

Tiếng mở cửa mạnh vang lên, là bóng dáng cao lớn của Tiêu Chiến đứng sững. Hắn nhìn Hoàng Phong rồi nhìn tới người còn đang ngồi dưới nền đất. Mắt hắn mở to hơn bao giờ hết khi thấy cảnh trước mặt...

Hoàng Phong chưa kịp nhận ra việc mình vừa làm thì ngay lập tức anh lãnh một nắm đấm sắt đá. Anh bị đấm bất ngờ nên xoay một vòng, mắt hoa lên, đầu như sắp nổ tung, anh phải loạng choạng bám lấy thành ghế ở phía sau để giữ cho khỏi ngã. Một dòng máu nhỏ rỉ ra ở khóe miệng.

- Nhất Bác.... Nhất Bác, em không sao chứ?

- Tiêu Chiến...

Tiêu Chiến vội vàng đỡ cậu đứng dậy, chân tay hắn trở lên luống cuống vụng về. Hắn hoàn toàn rối trí khi mắt hắn gặp những vết ngón tay đỏ in rõ trên má cậu. Hắn đưa ngón cái xoa lên vết thương ấy, bàn tay hắn lạnh, má cậu lại nóng bừng, hắn nghiến răng

- Đồ khốn kiếp...

Hắn vừa nói vừa nhìn anh với ánh mắt đầy căm thù. Quả thật việc này còn làm hắn phát điên hơn là việc anh tố cáo hắn. Nhìn Nhất Bác đang đứng mà run lên, hắn thấy xót xa vô cùng. Đôi mắt đẹp long lanh bây giờ lại mờ đi sưng đỏ, bọng mắt lớn hơn và quầng thâm xuất hiện. Đôi môi mềm mại khô héo không sức sống, làn da xanh xao, nhợt nhạt. Mái tóc rối không được chải gọn gàng rũ cả xuống mặt. Chỉ cần cậu rơi một giọt nước mắt đã khiến hắn đau lòng rồi, bây giờ đứng trước mặt hắn lại là một Nhất Bác tiều tụy như vậy hỏi liệu hắn có muốn giết người ngay lúc này không?

Hoàng Phong chỉ biết đứng chết lặng nhìn Nhất Bác, là anh vừa mới xuống tay đánh cậu thật sao? Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, đã không thể có được tình yêu của cậu, anh lại đẩy cậu đi xa anh hơn rồi. Nhưng vấn đề là tại sao Tiêu Chiến lại xuất hiện ở đây, anh nghĩ đáng lẽ hắn đang ở đồn cảnh sát mới phải, anh cũng không hình dung ra được bằng cách nào hắn có thể thoát tội

- Tiêu Chiến, sao mày lại đến đây?

Hắn bước đến túm lấy cổ áo Hoàng Phong

- Tao mà không đến kịp thì mày sẽ đánh Nhất Bác tiếp... phải không? Mày.... con mẹ nó đã làm đau em ấy...

Dù kém anh hai tuổi nhưng giờ phút này hắn không còn chút nào tôn trọng. Khi Nhất Bác nói rằng anh đã cứu cậu, anh là người tốt thì hắn đã không tin rồi, ngay tại đây được chứng kiến tận mắt thì hắn không còn nghi ngờ gì nữa. Hoàng Phong cũng túm lại áo hắn, anh trợn mắt

- Mày là tội phạm, có ngày tao sẽ tống mày vào tù...

Hắn cười nhếch mép khinh bỉ

- Chơi tao sao? Không dễ vậy đâu, vào tù...? Tao còn chưa kiện mày vì tội vu khống, nên biết điều một chút đi. Khốn kiếp! Đừng chọc điên Tiêu Chiến này...

- Đủ rồi...

Hắn vừa giơ nắm đấm thì cậu lên tiếng, giọng yếu ớt mệt mỏi.

- Tôi ở đây, tôi xin lỗi vì đến muộn...

Hắn lại đỡ cậu trong vòng tay mình, cậu ngập ngừng đặt tay lên tấm ngực vững chãi của hắn

- Tiêu Chiến, anh vẫn ổn thật chứ?

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu, nó lạnh như đá vậy

- Tôi đã nói không sao rồi mà...

- Thế thì... thật may... quá...!

Nhất Bác nói ngắt quãng từng chữ rồi ngất đi gục đầu trên vai hắn, miệng còn khẽ cười. Cậu đột nhiên bất tỉnh khiến hắn hoảng sợ

- Nhất Bác... tỉnh lại đi... Nhất Bác...

Tiêu Chiến vội ôm cậu vào lòng, cả người cậu đã toát đầy mồ hôi. Hoàng Phong thấy vậy cũng lao đến, vẻ mặt thất thần. Hắn gạt tay trừng mắt

- Đừng đụng tay của mày vào người Nhất Bác, tao không thể để em ấy ở cái chốn địa ngục này thêm một ngày nào nữa...

Nói rồi hắn bế cậu trên tay đi thẳng ra ngoài mặc kệ anh đang sững người nhìn vợ mình bị kẻ khác ngang nhiên cướp mất. Tâm trạng anh lúc này là hối hận xen lẫn căm phẫn, căm phẫn khi thấy hắn đi bước qua hai tên vệ sĩ nằm bất tỉnh, có lẽ bị đánh từ lúc hắn xông vào...

------------------------------------------

Cuối cùng  Vương Hạo Hiên cũng tìm ra địa chỉ nơi Kế Dương đang sống, anh đã phải chạy đi chạy lại mấy ngày hôm nay mà quên mất địa chỉ có ghi trong hồ sơ làm việc. Đứng trước cửa ngôi nhà nhỏ, anh do dự một hồi lâu, đây là lần đầu tiên anh chủ động đến nhà người khác thế này, Hạo Hiên bấm chuông hai hồi

"Chờ chút tôi ra liền"

Nghe thấy giọng của Kế Dương anh cảm thấy vui vẻ lạ, giọng nói anh nhớ suốt mấy ngày qua. Cửa mở kèm theo là vẻ mặt tươi cười nhưng thoáng một nỗi buồn của Kế Dương

- Anh vào nhà đi... Ơ!

Nụ cười cậu tắt ngay khi phát hiện người đến là Vương Hạo Hiên. Cậu lùi lại định đóng cửa thì anh chặn lại, bàn tay giữ cánh cửa chắc nịch

- Kế Dương, anh muốn gặp em...

- Anh về đi...

Cậu cúi mặt không nhìn. Hạo Hiên ngang nhiên đẩy cửa bước vào

- Em không định mời anh vào nhà à...?

- Hạo Hiên anh... Ưm!

Đôi mắt nai mở tròn nhìn thẳng vào khuôn mặt đang áp sát mặt mình, Hạo Hiên đang hôn cậu... là cưỡng hôn! Lần đầu tiên trong đời cậu hôn một người, mặt đỏ tưng bừng hết cả. Kế Dương bị ép sát vào tường, bàn tay to giữ gáy cậu ấn vào để nụ hôn sâu hơn. Con người anh thật mạnh bạo. Cậu đánh vào vai muốn đẩy ra nhưng không được, một lúc sau Hạo Hiên mới buông tay dứt khỏi bờ môi ngọt ngào kia thì bị ăn ngay một cái tát. Kế Dương không thể chấp nhận được chuyện mình bị cưỡng hôn. Nhưng sau khi tát anh cậu lại cảm thấy xót xa, nước mắt chực trào ra, bàn tay run run đưa lên rồi lại thụt xuống.

Còn Vương Hạo Hiên nhìn cậu không rời mắt, hình như anh không hề để ý đến việc mình bị tát

- Em hết giận chưa? Nếu chưa thì cứ đánh đi rồi cho anh biết vì sao em lại chạy trốn?

Kế Dương cố nuốt nước mắt vào trong

- Tôi không có trốn...

- Vậy tại sao em đột nhiên nghỉ việc?

- Vì tôi không muốn làm nữa, vậy thôi...

Hạo Hiên cau mày, chẳng lẽ cậu không muốn gần anh? Anh nắm lấy vai cậu

- Em có biết là anh phải năn nỉ rất lâu ba anh mới đồng ý cho em vào vị trí đó không? Bây giờ em đột nhiên muốn nghỉ anh phải làm sao...

Kế Dương gạt tay ra, thái độ uất ức

- Năn nỉ? Tôi đâu có kêu anh giúp đỡ. Tôi không cần người khác thương hại, anh cũng không cần làm như vậy. Anh có biết anh đang hạ thấp tôi không, khi nghe giám đốc mắng tôi cũng nhục nhã lắm chứ... Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm anh có hiểu không?

Vương Hạo Hiên ôm chầm lấy cậu, đặt cằm lên vai cậu

- Xin lỗi, anh không có ý đó. Anh chỉ muốn giúp em thôi...

- Vì sao?

- Vì... anh thích em... Kế Dương, ngay từ đầu anh đã thích em rồi...

Cậu bất ngờ, thì ra người mà cậu thầm thương trộm nhớ cũng có tình cảm với cậu, cậu không đơn phương. Nhưng cậu chợt nhận ra là không thể. Lí do mấy ngày nay cậu trốn tránh Hạo Hiên chính là cậu biết hai người không hợp nhau, cậu tự biết thân phận mình. Hạo Hiên là cậu ấm con nhà giàu, còn cậu thì mất cả bố lẫn mẹ, phải sống tự lập từ sớm. Từ khi biết Hạo Hiên chính là con trai giám đôc thì cậu đã lặng lẽ rút lui, tình cảm mới chỉ nảy nở chắc sẽ mau quên thôi. Nhưng Kế Dương đã lầm, cậu không thể gạt đi hình bóng anh ra khỏi tâm trí, những lần cùng nhau đi ăn cậu đã vui như thế nào, giây phút khi thấy anh đứng trước cửa, thiếu chút nữa cậu đã ôm chầm lấy anh.

- Anh biết em cũng có tình cảm với anh, đúng không?

Vậy là tim cậu bị Vương Hạo Hiên moi ra nhìn thấy hết rồi...cậu bật khóc. Nhìn thấy giọt nước mắt hờ hững rơi xuống, tay  của Hạo Hiên vụng về hơn bao giờ hết, đưa lên lau cho cậu

- Đừng khóc, anh xin lỗi vì đột ngột nói ra, em cứ coi như anh chưa nói gì cũng được...

Rồi anh quay mặt, chỉ là anh nhìn thấy cái khăn mùi xoa để trên bàn, muốn lấy để lau nước mắt cho cậu bớt xấu xí thôi nhưng lại làm cho Kế Dương hoảng sợ tưởng anh rời đi. Cậu vội túm lấy gấu áo

- Hạo Hiên... em...

- Hả, sao?

Anh dừng lại nhìn cậu chăm chú, cậu đang cúi đầu thì ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh

- Em cũng thích anh...

11.01.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net