Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"cộp cộp, cạch" tiếng bước chân va chạm trên sàn nhà, theo sau là tiếng mở cửa làm Vương Nhất Thiên giật nảy mình.

Gương mặt Châu Túc âm âm nụ cười xuất hiện trong tầm mắt.
Vương Nhất Thiên trái tim như ngừng đập, nhìn Châu Túc tiến đến.

Sau đó ánh mắt anh đặt tại chân trái của gã. Đồng tử co rụt.

Chân bên trái của gã là chân robot.

Hẳn là vụ tai nạn kia đã phế đi chân trái gã ta.

Nếu bình thường anh sẽ vỗ tay mừng rỡ nhưng bây giờ anh đang nằm trong tay gac lại vô cùng sợ hãi.

Tay chân vô lực làm anh không thể giãy giụa hay cử động, chỉ có thể bất lực nhìn Châu Túc càng ngày càng gần mình.

Vương Nhất Thiên tuyệt vọng.

-"Vương Nhất Thiên, cậu thật giỏi giang a, tôi không ngờ cậu có thể thông đồng được thư ký La- người đã theo tôi mười năm. " Châu Túc híp mắt nguy hiểm mở miệng.

-"..."

-"nhờ ơn hai người, mà hiện tại tôi mất đi một chân, mất đi một con mắt, mất luôn cả hai ngón tay bàn tay phải."

Vương Nhất Thiên ngẩng đầu nhìn con mắt trái của Châu Túc, hoàn toàn không có ánh sáng!!

style="text-align:left;">Hắn bị mù..!!

-"Thậm chí còn suýt mất mạng" Châu Túc mỉm cười nói thêm, giọng rất nhẹ.

-"Còn cậu lại tung tăng chạy về bên tình nhân?" gã nghiến răng rít gào.

-"Anh.. anh.. cầu xin anh buông tha cho tôi" Vương Nhất Thiên mở miệng cầu xin.

-"phải rồi, người anh thích không phải là tôi, mà là em trai tôi, anh đã nhầm lẫn giữa tôi và nó, nó tên là Nhất Bác..aa" Vương Nhất Thiên còn chưa nói hết câu, liền bị một cái tát lệch mặt qua một bên.

-"tao mặc kệ Nhất Bác vẫn là Nhất Bác, chính mày đã huỷ hoại tao, biến tao thành cái dạng này, nếu không phải tao mạng lớn, kịp thời tông cửa thoát ra, tao đã mất mạng vào tay mày." Châu Túc điên cuồng nắm lấy tóc Vương Nhất Thiên giật mạnh, ép buộc anh ngẩng đầu.

Châu Túc hận ý tràn đầy nhìn Vương Nhất Thiên, mở miệng.

-"tiến vào"

Lập tức từ bên ngoài đi vào hai người đàn ông mặc vest đen.

-"mang nó bỏ vào khu ổ chuột, phái một thầy thuốc đi theo, phải đảm bảo trong vòng ba năm nó không bị điên, cho người tháo khớp hàm nó để tránh nó cắn lưỡi tự vẫn, ..." Châu Túc hơi ngừng lại, sau đó quay sang nhìn Nhất Thiên đang ngây ngốc trước những lời gã nói cười nhạt.

-"Cắt đứt gân tay gân chân cậu ta để cậu ta không thể chạy trốn"

Nhất Thiên không thể tin trừng lớn mắt nhìn Châu Túc, lại lọt vào đôi mắt màu xanh hung ác như thú dữ của gã không ngừng run rẩy.

-".. mang đi" Châu Túc sâm sâm cười lạnh lẽo, phất tay.

Vương Nhất Thiên hoảng sợ gào thét van xin, lại chẳng mảy may lọt vào tai Châu Túc, cứ như vậy bị kéo ra ngoài.

Gã lại rút ra điện thoại, gọi cho ai đó.

-" trong vòng một ngày làm cho Vương Khải mất việc đi"

-"còn nữa, điều tra về em trai của Vương Nhất Thiên"

Cúp máy, Châu Túc cười đến điên cuồng .

Vương gia một đứa gã cũng sẽ không bỏ qua.

------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net