Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lần nữa mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà trắng tinh quen thuộc của bệnh viện.

Xoa xoa đầu đang đau nhức, Tiêu Chiến mịt mờ nhìn căn phòng cùng mớ dây nhợ trên tay mình.

Truyền nước?

Hắn nghi hoặc nhìn nhìn, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại.

Vội vàng giật mớ dây trên tay bước xuống giường, một hoa mắt liền ngã rạp xuống đất, lại lồm cồm bò dậy chạy ra ngoài.

Nhất Bác..

Nhất Bác của hắn...

Mẹ Tiêu vừa đi trở lại liền kinh ngạc thấy con trai quần áo xốc xếch chân trần chạy ra ngoài.

Mẹ Tiêu tiến lên kéo Tiêu Chiến lại.

-"tiểu Chiến, mau nghỉ ngơi, con đã hơn một ngày không nghỉ ngơi, mắt của con vừa ghép xong, nếu con bắt nó làm việc quá công suất như vậy sẽ hỏng mất"

-"mẹ, tiểu Bác, tiểu Bác.." Tiêu Chiến gỡ tay mẹ Tiêu ra khỏi tay mình đứt quãng hỏi.

-"máy bay nổ mạnh, không tìm thấy xác,..." mẹ Tiêu hơi ngập ngừng.

Khi biết kết quả bà cũng bàng hoàng.

Điều làm bà giật mình là, người chăm sóc con trai bà bấy lâu lại là Nhất Bác, không phải Nhất Thiên.

Thằng bé đáng thương a...

-"không tìm thấy xác.. " Tiêu Chiến lẩm bẩm, phảng phất như đã bị rút đi linh hồn, hiện tại xem như hắn đã được thể nghiệm cảm giác đau đớn đến hít thở không thông là gì..

Mẹ Tiêu đau lòng nhìn con trai.

Nghiệp chướng a.

Hiện tại Vương gia một mảnh hỗn loạn.

Vương Nhất Bác qua đời, Vương Nhất Thiên mất tích, Vương Khải mất việc..

Vương gia thoáng chốc lung lay biến động.

Haizz

Bà nắm tay con trai kéo vào phòng bệnh.

Chỉ mong nó sớm nguôi ngoai..

Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Chiến thẫn thờ nằm trên giường nhìn trần nhà lắc đầu khẽ thở dài, khép cửa đi ra ngoài.

Trong khi đó tại Vương gia, Lý Vấn Hàn quỳ suốt một đêm trước quan tài của cậu, ánh mắt vô hồn.

Vì không tìm thấy xác nên chỉ có thể thay thế bằng vật dụng hàng ngày tiến hành tang lễ.

Lý Vấn Hàn nhìn tấm hình của cậu bất giác lệ tràn ra.

Tiểu Bác, tôi yêu em..

Giá như ..

Hôm đó tôi bằng mọi giá giữ em bên cạnh, phải chăng tôi sẽ không mất em vĩnh viễn như bây giờ phải không?

------------------------------------

Trong khi đó, trên một chuyến tàu đi về miền quê xa xôi, một chàng trai hơi cựa quậy thân mình tỉnh giấc.

Nắng mai ấm áp vỗ về, hôn nhẹ lên vầng trán của chàng trai, gió vờn mái tóc cậu nhẹ tung bay..

Chàng trai ấy có một mái tóc đen mượt, mí mắt hơi run rẩy hé ra một đôi đồng tử màu nâu sầm bí ẩn khiến người khác nhịn không được trầm mê vào nó.

Mũi nhỏ xinh, môi no đủ, ngọt ngào tỉnh dậy từ trong giấc mộng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net