Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nơi thành phố phồn hoa kia một phen hỗn loạn, Vương Nhất Bác đã an vị trên tàu điện ngầm đi đến một vùng quê hẻo lánh.

Vương Nhất Bác tỉnh lại là lúc tàu đã sắp đến bến.

Cậu nhẹ vuốt ve bụng mình, ánh mắt dịu dàng.

Tiêu Chiến, cảm ơn anh về món quà bất ngờ này.

Chúc anh cùng anh trai hạnh phúc.

.
.
Nhất Bác nhìn ra cửa sổ thấy từng cánh đồng xanh ngát trải dài phía chân trời vui vẻ vô cùng..

-"Từ nay, ba con mình sống cuộc đời mới, con có chịu không?" cậu ôn nhu vỗ về bụng mình.

Đêm qua khi cậu thấy tên mình trong danh sách tử vong trên ti vi có chút kinh ngạc, đồng thời cảm thấy may mắn và áy náy.

May mắn vì mình đã không đi chuyến bay đó.

Mà áy náy cho người phụ nữ kia.

Bất quá, khi làm mẹ, người ta trở nên ích kỷ, nếu là Nhất Bác lúc trước, có lẽ cậu sẽ áy náy một khoảng thời gian, nhưng Nhất Bác hiện tại chỉ cảm thấy một chút áy náy càng nhiều hơn là may mắn, cậu và cục cưng không sao cả.

Với cậu hiện tại, cục cưng quan trọng nhất.

--------------------------phân cách tuyến hồi ức-------------------------------------

Khi Lý Vấn Hàn vừa rời khỏi phòng Nhất Bác liền mở mắt.

Cậu mệt mỏi ngồi dậy đi vào phòng tắm.

Trong gương, một chàng trai xanh xao gầy yếu hiện ra.

Một cơn gợn gạo từ dạ dày truyền đến khiến Nhất Bác cúi đầu nôn oẹ.

Cậu ngẩng đầu nhìn mình trong gương, chợt nhớ đến những dấu hiệu của người mang thai trước đây bản thân đã từng đọc ở trong sách.

Cậu kinh ngạc trừng mắt cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó vỡ oà cảm xúc mừng như điên.

Cậu run rẩy đi ra khỏi cửa, rời khỏi nhà nghỉ đi đến một hiệu thuốc mua que thử thai, sau đó tìm một nhà vệ sinh công cộng hồi hộp bước vào.

Khi lần nữa đi ra, Vương Nhất Bác lệ rơi đầy mặt.

Có..

Cậu thực sự có rồi...

Vương Nhất Bác quả thật mừng khôn xiết.

Cậu muốn nói ngay cho hắn, nhưng sau đó chợt hoàn hồn.

À...

Hắn thậm chí có khi còn chẳng nhớ cậu là ai...

Hơn nữa, sau này người hắn kết hôn là anh trai, nếu cậu xuất hiện, một mai khi bí mật những ngày cậu giả danh anh bị phát hiện cái thai này chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người khó xử.

Như vậy...

Vương Nhất Bác nắm chặt hai tay.

Cậu hiện tại không cần gì cả, quãng thời gian cùng hắn đã đủ để cậu mãn nguyện, hiện tại ông trời còn cho cậu thêm cả một món quà vô quá, giọt máu của hắn.

Cậu.. còn mong gì thêm nữa đây?

Vương Nhất Bác định trở lại nhà trọ chờ Lý Vấn Hàn, lại thình lình thấy Lý Vấn Hàn bước xuống từ xe Tiêu Chiến, sau đó Tiêu Chiến cũng xuất hiện trước mắt cậu, liền bỏ ý định gọi cho Lý Vấn Hàn.

Cậu xoay người đi đến sân bay, lập tức mua một cái vé đi đến Pháp, vé kia của cậu Lý Vấn Hàn giữ.

Cũng may cậu có đủ tiền. Ba Vương trước khi cậu đi đã cho cậu không ít tiền trong thẻ ngân hàng.

Trong khi chờ đợi, đột nhiên từ bên cạnh, tiếng một người phụ nữ khóc rả rích truyền vào tai cậu.

Vương Nhất Bác sửng sốt quay sang đưa mắt nhìn.

-------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net