Chương 28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhã Nghiên ngồi trên ghế có lót đệm mềm, đợi a hoàn mang nho đến dâng lên mình. Thái Hậu cứ xoa xoa bụng của nàng rồi lại hỏi: "Hài tử này sinh ra nên đặt tên là gì? Mà không biết là nam hay nữ nữa đây? Haha!"

Nhã Nghiên khẽ liếc nhìn thái y đứng bên cạnh rồi mỉm cười nắm tay Thái hậu: "Thái hậu đợi hài tử ra đời là biết mà."

"Thái tử giá đáo!"- tiếng của thị vệ bên ngoài điện hô lớn, Nhã Nghiên mừng rỡ, nụ cười trên gương mặt nàng càng rõ ràng hơn. Hạo Thạc bước vào điện, nhìn thấy Nhã Nghiên thì sắc mặt cũng không quá khó chịu như trước, cho dù nàng ta đã lừa y nhưng dù sao nàng ta cũng đang mang trong mình cốt nhục của y, y không thể vô tình đến thế được. 

Hạo Thạc nhìn thấy nàng đứng lên định hành lễ với mình, liền tiến đến đỡ nàng ta dậy. "Nàng đang mang thai, không cần hành lễ." 

Nhã Nghiên không biết bao lâu rồi y mới dịu dàng như thế này với mình, trong lòng cảm thấy mưu kế của Nam Tuấn vô cùng thần kì.

Doãn Khởi gần đây cảm thấy Nam Tuấn rất kì lạ, cứ khi nào rảnh rỗi là lại quanh quẩn bên cậu, thỉnh thoảng cậu lại bắt gặp anh chống tay lên cằm, say sưa nhìn mình cười ngốc. Cậu bĩu môi một cái rồi lại tiếp tục công việc, còn Nam Tuấn cũng bĩu môi lại trêu chọc. 

Chính Quốc và Kim Thạc Trân cũng cảm nhận được sự xuất hiện của người lạ mặt, bèn kín đáo liếc nhìn nhau rồi kéo Doãn Khởi ra một góc.

"Cái tên hay bám theo ngươi là ai vậy?"- Kim Thạc Trân gặm một miếng táo, khoanh tay trước ngực hỏi.

" Ừm, là thầy dạy đàn cho Hoàng tử."- Doãn Khởi nói.

"Tức là cậu ta ở phủ của Thôi Quý phi?"- Chính Quốc chơi lớn giọng hỏi, Doãn Khởi thật thà gật đầu.

"Doãn Khởi ơi Doãn Khởi"- Chính Quốc cốc đầu cậu- "Đệ có biết Thôi Quý phi là người thế nào không? Những người ở bên cạnh bà ta không đơn giản đâu."

Doãn Khởi ôm đầu, phụng phịu nói: "Nhưng đệ từng ở phủ của Quý phi mà, Quý phi không phải người xấu." 

Kim Thạc Trân thở dài, ném lõi táo xuống đất: "Ngươi không nhìn thấy không có nghĩa nó không tồn tại. Ai cũng biết Thôi Quý phi vẫn ngày ngày muốn con mình lên làm Thái tử. Người đó, ngươi không nên dây vào thì hơn. Cả tên kia nữa, hắn ta bỗng dưng xuất hiện, lại bỗng dưng trở thành nhạc sư cho Hoàng tử, thần thần bí bí như vậy, với người đầu óc đơn giản như ngươi sẽ dễ bị lừa." 

Chính Quốc gật gù nghe Kim Thạc Trân nói, vẫn là hắn ta phân tích kĩ càng.

"Không đến mức như thế chứ?"- Doãn Khởi kinh ngạc hỏi. Hai người kia thoáng thấy bóng Nam Tuấn đang đi về phía này thì chỉ buông một câu: "Nhớ lời ta dặn, đừng thân thiết với hắn."

Nam Tuấn đến gần, nhìn theo hai người vừa rời đi, hỏi: "Hai người kia là ai vậy?"

"Chính Quốc ca ca và Thạc Trân - ngự y của Thái hậu."- Doãn Khởi hào hứng kể. Nam Tuấn mỉm cười xoa đầu cậu, Doãn Khởi cảm thấy người này lương thiện như vậy, chắc chắn không giống như hai người kia suy đoán, càng không có gì để cậu đề phòng.

Nam Tuấn chợt thấy trên má cậu còn dính chút bột than, lem nhem như con mèo nhỏ, liền đưa ngón tay chạm nhẹ vào. 

Doãn Khởi ngẩng lên mỉm cười, bất giác tim anh lệch đi một nhịp. Giống như ma xui quỷ khiến, Nam Tuấn cúi đầu, đặt môi mình lên môi Doãn Khởi, một tay giữ chặt eo cậu kéo về phía mình. Doãn Khởi hoảng sợ mở trừng mắt nhìn anh, đôi tay nhỏ lúc sau mới có phản kháng, cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình.

"Nam... Nam Tuấn... ngài đừng..."- Doãn Khởi cắn mạnh vào môi anh, vị máu mằn mặn hòa vào khoang miệng hai người. Nam Tuấn buông cậu ra, không nói gì, chỉ đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương trên môi. Doãn Khởi lùi từng bước một, định quay đầu bỏ chạy thì nghe tiếng anh vang lên sau lưng: "Doãn Khởi, ta thích ngươi." 

Cậu bối rối nuốt nước bọt, ấp úng đáp: "Ừm... ngài là người tốt, ta cũng thích ngài."

Nam Tuấn tiến đến, xoay người cậu đối diện với mình, nâng gương mặt đã đỏ lựng của cậu lên, nói: "Ta không thích ngươi như huynh đệ, lại càng không phải bằng hữu gì hết. Nói đúng hơn, ta yêu ngươi, có hiểu không?

Doãn Khởi á khẩu, chỉ biết đưa mắt xuống đất.

"Ngươi có phải vẫn thích người đó? Đừng ảo tưởng nữa, hắn ta đã thuộc về người khác rồi. Ngươi và hắn mãi mãi không có hi vọng đâu, hãy quên hắn đi."

"Đó là việc của ta, không phải việc của ngài!!! Ngài hay ngài ấy cũng chỉ đều biết vui cho bản thân, còn ta chỉ là cỏ rác!"- Doãn Khởi hét lớn, đẩy anh ra khỏi người mình rồi chạy vào phòng mình. Nam Tuấn nhìn cánh cửa đóng sập trước mắt mình, cảm thấy vô cùng ghen tị với Hạo Thạc, lại thấy đau lòng thay cậu.

Doãn Khởi ngốc nghếch, tại sao ngươi lại cứ phải cố chấp đến mê muội như vậy? Chả lẽ thế gian này không có ai tốt hơn hắn hay sao? Tại sao không phải là ta?

Từ xa, Hạo Thạc nheo mắt nhìn cảnh tượng mùi mẫn trước mặt, khóe miệng cay đắng nhếch lên.
"A, thiếp đau."- Nhã Nghiên khẽ kêu lên khi tay Hạo Thạc siết chặt bàn tay trắng trẻo của nàng. 

Y giật mình nhìn xuống rồi nới lỏng tay, cảm thấy không còn chút hứng thú nào bèn nói: "Hồi cung." 

Nhã Nghiên cúi đầu đi theo đằng sau, lén nở một nụ cười.

Nhiều ngày không gặp Nam Tuấn, Doãn Khởi tìm mọi cách tránh mặt anh. Sáng cố gắng đổi cho người khác đi quét dọn ở xa, tối về lại giam mình trong phòng không chịu ra ngoài. Cho đến khi cậu gặp lại anh, thì biến cố đã xảy ra.

"Thái... Thái tử phi... Người làm sao vậy?"- A hoàn hoảng sợ nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra từ bắp đùi nàng, thấm ướt vạt váy trắng tinh, rồi men theo đó mà chảy thành vũng nhỏ dưới sàn.

"Mau... mau gọi Vương ngự y... ta đau quá..."

A hoàn vội chạy đi tìm ngự y, đồng thời kéo theo cả Thái hậu đến cùng. Bà nghe ái nữ của mình đang gặp đau đớn, lòng như lửa đốt, vội gọi cả Hạo Thạc đến.

Khi kiệu của Thái hậu và y vừa đến trước cửa, đã nghe tiếng gào khóc vang lên, tiếng đập vỡ, tiếng người hầu khuyên ngăn tiểu chủ của mình. 

Hạo Thạc vội chạy vào, đẩy tung cánh cửa, chân y suýt bị một mảnh sứ cứa vào. Y ngồi xuống bên cạnh Nhã Nghiên, ôm nàng vào lòng rồi hỏi: "Có chuyện gì?"

Nhã Nghiên nuốt nước mắt, nức nở nói: "Hài tử... hài tử..."

"Hài tử làm sao???"- Hạo Thạc gào lên.

Thái y bên cạnh cúi đầu buồn bã nói: "Thái tử phi đã sảy thai rồi thưa Thái tử.

Hạo Thạc hai tay buông thõng, đưa mắt nhìn Thái y. Thái hậu ngồi sụp xuống ghế: "Tai họa, là tai họa!"

Bỗng a hoàn hoảng hốt cầm một vật chạy tới đưa Thái hậu: "Thái hậu, người xem, nô tì tìm thấy thứ này." 

Thái hậu run run đưa tay ra, trong lòng bàn tay bà xuất hiện một hình nhân nhỏ mặc áo giấy đỏ, hai mắt chảy ra thứ nước đỏ như máu.

"Có người dùng tà thuật. Thái hậu, người phải làm chủ cho con." -Nhã Nghiên bò xuống giường, lao đến ôm chân Thái hậu. 

Thái hậu đau xót đỡ nàng dậy, dìu nàng vào giường rồi quay ra tức giận nói: "Ngay trong hôm nay, lục soát tất cả Hoàng cung, ai có một chút dấu vết nào lập tức bắt lại."

Doãn Khởi đang mơ màng ngủ, chợt nghe tiếng quan binh ồn ào từ ngoài truyền lại. Cậu dụi dụi mắt, hé cửa nhìn ra. Quan binh đang đi lùng sục từng phòng một, sắp đến lượt phòng cậu, ánh lửa ngày một đến gần.

Quan binh vừa tới, Doãn Khởi vội mở cửa. Ngay lập tức, a hoàn của Thái tử phi bước vào, đi lướt qua còn cố tình chạm mạnh vai cậu một cái khiến cậu loạng choạng lùi về sau.

A hoàn cùng vài người nữa lục soát khắp phòng cậu, bỗng cô ta la lên: "A, tìm được rồi!"

Doãn Khởi ngạc nhiên, tìm gì chứ? A hoàn giơ một hình nhân giấy ra trước mặt cậu, nói lớn:

"Phản nghịch, dám làm hình nhân có cả sinh thần của Thái tử phi, dùng tà thuật hại Thái tử phi sảy thai. Tội này của nhà ngươi không còn đường sống đâu. Giải đi!"

Doãn Khởi hoảng loạn, nhìn quan binh đến trói chặt hai tay mình. Cậu giãy giụa: "Không, nô tài không làm chuyện đó. Nô tài bị oan mà!!" 

Nhưng chứng cứ rõ ràng như vậy, bây giờ kêu oan liệu có ai nghe? Doãn Khởi giãy giụa hồi lâu cũng đành bất lực để quan binh dẫn đi.

Trên mái nhà, hai bóng người lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, một người lên tiếng:

"Sẽ thành chứ?"

"Huynh yên tâm, một kẻ ghen tị viết rõ ra mặt như Lâm Nhã Nghiên rất dễ mua chuộc. Nhất định cô ta sẽ hai tay dâng đồ lên cho đệ. Tiểu Thập ca ca sẽ an toàn."

Hết Chương 28

#Jane

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net