Chương 30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Dậy, dậy ngay!"- Doãn Khởi đang mơ màng dựa vào tường thì bị lính gác đạp một cái vào người khiến cậu tỉnh giấc. Đã nhiều ngày kể từ khi Hạo Thạc hành hạ cậu, những vết thương đã đóng vảy, vô cùng ngứa ngáy khó chịu. 

Doãn Khởi chỉ muốn cạy lớp vẩy đó ra rồi nhìn máu chảy ra từ vết thương còn chưa lên da non ấy. Liếc nhìn đám người ngoài cửa, cậu biết ngày cuối cùng của mình trên cõi đời này sắp kết thúc rồi.

Một thái giám cầm chén rượu đến trước mặt cậu, khẽ thở dài: "Ngươi mau uống đi. Đây là cách nhẹ nhàng nhất mà Hoàng thượng cùng Thái tử phi ban cho ngươi rồi. Hy vọng ngươi lên đường thanh thản, kiếp sau sẽ sống một cuộc sống tốt hơn." 

Doãn Khởi cười nhẹ, đón chén rượu từ tay vị thái giám. Cậu nhìn vào mặt cốc trong veo, trong đó phản chiếu gương mặt thẫn thờ của cậu. Cậu nhắm mắt, kề chén rượu lên môi.

Kiếp này chúng ta có duyên không có phận, nhưng kiếp sau cũng không hẹn gặp lại nữa. Thái tử, ta đi đây...

Chén rượu trống không rơi xuống, lăn lộc cộc trên mặt đất. Trước nhiều con mắt đang chờ đợi cái chết của mình, Doãn Khởi đau đớn ôm cổ họng. Một sự đau rát xâm chiếm cơ thể cậu, máu tươi theo đó mà trào ra bên khóe miệng.

 Cậu gục xuống sàn, đôi mắt đẫm nước nhìn theo vạt áo của thái y đang tiến vào bên trong ngục. Đôi mắt xinh đẹp từ từ nhắm lại. Ta đau quá, Thái tử, ta đi trước đây...

"Đã tắt thở rồi, không còn mạch nữa. Người này đã thực sự chết rồi."- Thái y đứng dậy. Thái giám có chút xót xa, bảo binh lính: "Đưa lên xe ngựa, mang ra ngoại thành chôn như lời dặn của Thái tử phi. Nhẹ tay thôi."

Cơ thể của Doãn Khởi được lôi đi, để lại một dấu vết dài trên mặt đất.

Hạo Thạc không thể tập trung đọc sách, cứ chốc lát lại hướng mắt ra cửa chờ đợi. Thái giám chậm rãi bước vào, cúi đầu nói: "Thái tử, Mân Doãn Khởi đã uống rượu độc, thi thể đã được đưa đi chôn như lời dặn rồi ạ."

Choang! - một tiếng động vang lên trên điện, chiếc chén trên tay y rơi xuống sàn, vỡ tan, một mảnh sứ bắn lên chân y khiến máu rỉ ra. Cho dù biết ngày này rồi sẽ đến, tại sao y vẫn sợ hãi và đau lòng như vậy. Y vò nát cuốn sách trong tay, cúi đầu nói: "Ta mệt rồi, ngươi mau lui ra.

Vị thái giám cúi đầu thối lui, để lại một mình y lẻ loi trong đại điện rộng lớn. Y đứng dậy tiến tới bên giường, lôi ra dưới gối một xấp giấy. Đây đều là những dòng chữ y dạy cậu viết trước kia.

Ta tên là Mân Doãn Khởi.

Thái tử.

Đông cung.

Thời tiết hôm nay thật tốt.

Sắp tới Tết Trung thu rồi.

Thái tử rất thích Doãn Khởi, Doãn Khởi cũng vậy

Mãi mãi.

Một giọt, hai giọt. Không biết những giọt nước từ đâu rơi xuống thấm ướt từng dòng chữ, khiến nó trở nên nhòe nhoẹt. Hạo Thạc ngẩng đầu lên cao, đôi mắt y liên tục dao động để những giọt nước mắt không tiếp tục rơi xuống nữa. 

Y đặt những tờ giấy mỏng manh lên lồng ngực mình, bước ra cửa. Y nhìn nắng dịu dàng trải dài trên bức tường Đông Cung rộng lớn, lại nhớ đến lời cậu nói khi xưa

"Sao ngươi lại phấn khích thế hả?"

"A, nô tài rất thích trời nắng, vì như vậy phơi đồ rất nhanh khô, mọi người sẽ không bị ốm."

Doãn Khởi, thời tiết hôm nay thật đẹp, liệu ngươi lên đường có bình an không? Ta xin lỗi, đừng hận ta. Ta cũng đau lắm, Doãn Khởi. Kiếp sau hãy luôn sống vui vẻ, tốt nhất hãy làm một người bình thường, lấy vợ sinh con, như vậy ngươi sẽ không phải chịu khổ sở dằn vặt. Dù nhiều lúc ta đã khiến ngươi hận ta nhưng ta muốn nói rằng ta vẫn yêu ngươi, yêu ngươi...

Chính Quốc đang cắt vải, chợt nghe hai cung nữ nói chuyện: "Cái tên nô tài tên Mân Doãn Khởi định mưu hại Thái tử phi ấy, hôm nay nghe nói đã chết rồi.

Phập, chiếc kéo sắc lẹm cắt một đường trên ngón tay anh, máu đỏ rỉ xuống thấm vào miếng vải. Chính Quốc run rẩy đứng lên, bước ra sau gian phòng. Chỉ được mấy bước, anh lập tức khụy người, gục mặt vào hai lòng bàn tay rồi bật khóc.

Doãn Khởi, ta đã làm rất nhiều đồ ăn ngon cho đệ, sao đệ lại không trở về? Doãn Khởi, mau về đây, ta sẽ dạy đệ viết chữ, đọc thơ, thêu thùa... Đệ muốn gì ta cũng sẽ cho đệ, đệ muốn tiếp tục yêu Thái tử cũng được, ta sẽ không ngăn cản nữa. Chỉ là, đệ đừng ra đi như vậy, không có đệ, ta sẽ phải tiếp tục sống thế nào đây?

Chiếc xe ngựa thong thả tiến về phía ngoại thành, người lái xe mặc chiếc áo trùm kín mặt, thỉnh thoảng lại giật dây cương, con ngựa loạng choạng đi theo sự chỉ dẫn của người lái xe.

"Này đi cho hẳn hoi!"- hai tên lính đi áp tải đằng sau quát. Vị phu xe quay người cúi cúi đầu ra vẻ đã rõ, bất chợt rút hai chiếc kim nhỏ trong ống tay áo, phi về phía hai tên lính. Hai mũi kim ghim thẳng vào giữa trán chúng, hai cơ thể nặng nề lập tức gục xuống. Hai con ngựa đứt cương vô chủ lập tức lồng lên rồi phi vào rừng sâu.

Nam Tuấn cởi áo choàng, nhìn hai xác người trên mặt đất. Để chúng lại thế này cũng không ổn, anh nghĩ. Nam Tuấn nhảy xuống, lấy đá buộc vào chân chúng rồi ném xuống hồ nước gần đó, rồi nhanh chóng nhảy lên xe ngựa phóng đi thật nhanh.

Chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà ven bìa rừng, hoa đào tháng tư nở rộ thành một hàng dài, đẹp như ở nơi tiên cảnh. Nam Tuấn buộc ngựa ở dưới gốc đào, chui vào bên trong xe bế người ra. Doãn Khởi cả cơ thể mềm nhũn nằm trên tay anh, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt không một chút sức sống.

Anh đặt cậu lên giường, lấy một viên thuốc trong hộp ra rồi nhét vào miệng cậu.

"Uống đi, nó sẽ cứu mạng ngươi."

Viên thuốc từ từ trôi xuống cổ họng Doãn Khởi. Anh cởi áo cậu, dùng kim châm vào các mạch huyệt trên cơ thể cậu, lại giúp cậu băng bó vết rạch trên cổ tay một cách cẩn thận.

"Đây là Mân Doãn Khởi?"- có tiếng người từ cửa nói vào. Nam Tuấn không cần quay đầu cũng biết Anh Hạo đã trở về.

"Ca ca lại đi lấy thuốc cho Tiểu Thập ca?"

Anh Hạo gật đầu, bước vào gian trong. Hắn đặt túi thuốc lên bàn, đưa tay vuốt ve gương mặt của người đang say ngủ. Người đó đẹp giống như một tiên tử bị Ngọc Hoàng đày xuống trần gian, đôi mày khẽ chau lại vì chút nắng chiếu lên mi mắt. Anh Hạo vội kéo rèm lại rồi đem cơ thể bé nhỏ của người đó ôm vào lòng.

Cùng lúc đó, Nam Tuấn chống tay lên giường, nhìn gương mặt say ngủ của Doãn Khởi. Cậu đã lấy lại được chút nhịp thở yếu ớt, đường đến Hoàng Tuyền đã lùi vào mộng cảnh.

Anh thầm thở phào nhẹ nhõm vì mình đã tráo thuốc kịp lúc. Thứ thuốc này chỉ khiến cổ họng bị tổn thương, tạm thời mất giọng, nhiều một chút thì có thể gây ra tắt thở một lúc lâu, hoàn toàn không có nguy hại gì khác.

Nam Tuấn kéo lại chăn cho Doãn Khởi, vén những sợi tóc mai lòa xòa trên mặt cậu rồi nói: "Hy vọng đây sẽ là một cuộc sống mới cho ngươi. Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Hết Chương 30

#Jane

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net