Chương 31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Doãn Khởi yếu ớt mở mắt, khung cảnh xung quanh đối với cậu thật xa lạ. Cậu quay đầu, nhìn chiếc chuông gió treo trên song cửa, âm thanh leng keng vang lên nghe vô cùng dễ chịu. Cậu cảm thấy cổ họng mình đau nhức, định cất tiếng gọi nhưng lại không thành lời. 

Cậu sợ hãi ôm lấy cổ, chống khủy tay ngồi dậy. Với một chút sức lực, cậu bám tay vào thành bàn, không may chạm phải chiếc bát khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.

Nam Tuấn nghe tiếng động, vội vàng chạy vào. Anh hoảng hốt khi thấy Doãn Khởi ngã dưới sàn, lòng bàn tay rớm máu vì đè phải mảnh bát vỡ. 

Anh vội dìu cậu dậy, khẽ mắng: "Sao ngươi lại vô ý thế?

Doãn Khởi lắc lắc cánh tay anh rồi chỉ vào cổ họng mình, miệng ú ớ thành những tiếng ngắt quãng.

"Không sao."- anh vừa băng bó vết thương cho cậu vừa nói- "Chỉ là tác dụng phụ của thuốc thôi, vài ngày nữa là hết. Đừng lo lắng."

Doãn Khởi nghe vậy, cơ thể dần dần thả lỏng, nhưng rồi lại chợt nhớ ra điều gì, vội ra hiệu cho Nam Tuấn. "Ngươi muốn... giấy bút?"- anh nghiêng đầu nhìn hành động khó hiểu của cậu. Cậu gật đầu.

Doãn Khởi cầm chiếc bút, nghĩ ngợi một hồi mới viết được vài chữ: "Ta chưa chết sao?". 

Nam Tuấn bật cười xoa đầu cậu: "Ừ, ngươi chưa chết, và sẽ không chết đâu."

"Ngài cứu ta?"

Nam Tuấn chỉ mỉm cười.

"Sao không để ta chết đi cho rồi?"

Nam Tuấn nhăn mặt, xoay hai vai Doãn Khởi lại, nhìn thẳng vào cậu mà mắng: "Đồ ngốc, tại sao lại muốn chết? Mạng sống là thứ quý giá nhất của ngươi, ngươi không được phép chết và cũng không được phép nghĩ tới cái chết. Ngươi đã nghe rõ chưa. Ta đã cứu ngươi, mạng của ngươi là của ta, ta không cho phép, không ai được động đến ngươi, kể cả bản thân ngươi."

Doãn Khởi ngơ ngác nhìn Nam Tuấn , cậu chưa từng thấy anh tức giận như vậy lần nào. Cậu lấy tay chạm nhẹ vào má anh để giúp anh bình tĩnh, khẩu hình miệng thoát ra ba chữ: "Ta xin lỗi.

Nam Tuấn sững người, biết mình có hơi nóng liền nắm bàn tay cậu: "Không, ta mới nên xin lỗi, ta không nên nổi nóng với ngươi. Ngươi có đói không? Để ta đi làm chút gì cho ngươi ăn."

Doãn Khởi cố đứng dậy, bám vào đồ vật để đi xung quanh phòng. Trong phòng có rất nhiều hoa đào. 

Hoa đào trong lọ sứ Thanh Hoa xanh biếc, hoa đào gài trên tay nắm cửa, hoa đào kết thành rèm treo trên tường... Nếu Nam Tuấn là chủ nhân ngôi nhà này, ắt hẳn anh vô cùng thích hoa đào.

Doãn Khởi men theo tường, tiến tới bên bục cửa. Khung cảnh thần tiên tươi đẹp hiện ra trước mắt cậu.

Hàng chục cây hoa đào cổ thụ đứng thành một hàng trải dài trước cổng. Dưới một gốc đào, hai con bạch mã đang đứng yên lặng nhắm mắt, trên bờm còn vương vài cánh hoa màu hồng nhạt. 

Doãn Khởi thấy một con mèo nhỏ có bộ lông trắng muốt từ đâu chạy lại quấn quanh chân mình, cậu liền thích thú ngồi xuống bế nó vào lòng vuốt ve, dùng khẩu hình mà hỏi vu vơ: "Ngươi tên là gì vậy? Bao nhiêu tuổi rồi? Sao trông ngươi béo quá vậy?"

"Ngươi là ai?"- một giọng nói vang lên sau lưng cậu, cậu giật mình thả con mèo xuống đất, đứng dậy. 

Một nam tử vô cùng xinh xắn đứng sau lưng cậu, y phục rộng thùng thình càng làm người đó trông bé nhỏ như một con búp bê. Người đó vò vò ống tay áo, tròn mắt nhìn cậu, đôi môi màu cánh sen hơi hé mở.

"Tiểu Thập, sao em lại ra đây?"- một người cao lớn cùng Nam Tuấn bước vào bên trong, thấy nam tử dễ thương đó thì chau mày tiến lại gần. 

Người tên Tiểu Thập phụng phịu chỉ chỉ ra sân: "Em nghe tiếng Bạch Bạch kêu, muốn ra bắt nó chơi."

"Đây là Anh Hạo, ca ca của ta." - Nam Tuấn nói với cậu- " Còn người bên cạnh là Tiểu Thập, là... người của Anh Hạo."

Doãn Khởi nhìn hai người họ, cảm thấy vô cùng xứng đôi. Tiểu Thập thấp bé chỉ cao đến vai Anh Hạo, có cảm giác Anh Hạo chỉ cần vòng tay một cái là có thể ôm trọn người kia vào lòng.

"À, ta có cái này cho em."- Anh Hạo rút trong ống tay áo ra một chiếc túi thơm. 

Tiểu Thập hai mắt sáng lên, vui vẻ đón lấy: "Ngài mua túi thơm cho em?"

Doãn Khởi thấy cảnh tượng ấy, khẽ mỉm cười, họ đúng là đôi uyên ương hạnh phúc. Nam Tuấn hắng giọng một cái rồi nói: "Tiểu Thập ca, đây là Mân Doãn Khởi. Từ giờ cậu ấy sẽ ở cùng chúng ta." 

Tiểu Thập rời mắt khỏi chiếc túi thơm, tò mò tiến lại gần rồi mỉm cười ý nhị: "Ngươi... là nam nhân của Nam Tuấn?"

Doãn Khởi đảo mắt. 

Nam nhân? Của Nam Tuấn? 

Cậu hoảng hốt xua tay, lắc đầu quầy quậy. Tiểu Thập bật cười, hai khóe miệng cong lên, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh nhìn cậu: "Ta đùa thôi. Nam Tuấn đã nói rồi, ta là Tiểu Thập, đã là người một nhà thì không cần khách sáo."

"Tiểu Thập ca, giúp đệ chăm sóc cậu ấy, đệ có chút việc phải làm."- Nam Tuấn nói. 

Tiểu Thập gật đầu, rất tự nhiên mà nắm tay cậu bước ra ngoài.

Một cơn gió mạnh thổi đến, hoa đào bay ngập trời khiến Doãn Khởi ngẩn ngơ. Cậu đưa tay ra, đón lấy vài cánh hoa đang thả mình bay trong không gian. "Có đẹp không?'- Tiểu Thập hào hứng hỏi. 

Cậu mỉm cười gật đầu. Tiểu Thập mang vẻ mặt tự hào, nói: "Đi, ta cho ngươi xem cái này."

Hai con người ốm yếu đi rất chậm, hai đôi chân giẫm lên thảm cỏ mềm mại và mát lạnh, tạo thành những tiếng sột soạt êm tai. 

Doãn Khởi nghe thấy tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng chim hòa lẫn vào nhau.

"Đến rồi!"- Tiểu Thập buông tay cậu. 

Trước mắt cậu là một dòng suối nhỏ trong vắt, ven bờ là hàng trăm loài hoa dại khác nhau, tạo thành một bức bích họa đa màu đa diện, đẹp đến khó nói thành lời. 

Hai người ngồi xuống bên bờ suối, Tiểu Thập cứ lấy tay mình hất hất nước suối, khiến nước bắn tung tóe khắp nơi. Doãn Khởi đã rất lâu không được nghịch những trò trẻ con như vậy, liền cũng hùa theo.

Chơi mệt rồi, Tiểu Thập ngả người ra sau, hỏi: "Ngươi và Nam Tuấn quen nhau lâu chưa?". 

Đợi một lúc lâu không thấy cậu lên tiếng, Tiểu Thập bật dậy hỏi: "Sao từ nãy tới giờ ta không thấy ngươi nói câu nào? Ngươi... bị câm ư?

Doãn Khởi cắn môi gật đầu. Tiểu Thập a lên một tiếng rồi rối rít xin lỗi.

"Nam Tuấn rất thích ngươi."- Tiểu Thập nghịch nghịch bông hoa trong tay- "Đệ ấy chưa từng dẫn người nào về đây cả. Đây là nơi bí mật của ba chúng ta, khi nào ta khỏe lại, chúng ta sẽ lại về kinh thành."

Doãn Khởi hơi sợ hãi khi nghe hai chữ kinh thành, đôi mắt cụp xuống. Bỗng cậu nhìn thấy một mảnh ngọc bội rất quen buộc trên thắt lưng Tiểu Thập, bèn run run chạm vào. 

Tiểu Thập quay ra nhìn cậu, lại nhìn miếng ngọc bội, nói: "A, cái này của Nam Tuấn. Mấy ngày trước ta thấy nó đẹp quá nên lén mang ra nghịch, ngươi đừng mách đệ ấy."

Doãn Khởi nuốt nước bọt, lắc đầu, tâm tình bắt đầu hoảng loạn. Đây chẳng phải miếng ngọc bội Hạo Thạc từng tặng cậu sao? Rõ ràng là đã làm mất, sao giờ lại ở đây?

"Hóa ra hai người ở đây."- giọng Nam Tuấn vang lên làm cả hai cùng giật mình. Doãn Khởi quay người nhìn anh, bốn mắt chạm nhau trong phút chốc. 

Nam Tuấn nhìn bàn tay đang nắm hờ miếng ngọc bội xanh kia, lại nhìn cậu không nói lời nào. 

Hết Chương 31

#Jane

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net