Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YoonGi chỉnh lại chiếc nơ trước cổ cho anh, HoSeok vừa cài khuy áo vừa hỏi:

- Đến rồi chứ?

- Vâng!

HoSeok khẽ nhếch môi:

- Vậy tôi phải là người dẫn chuyện chứ nhỉ? Đi thôi!

Người đàn ông bảnh bao trong bộ vét màu đen nam tính, anh vừa có một chuyến bay dài sáng nay nhưng vẫn kịp đến dự lễ cưới của một nhân vật quan trọng.

- Luật sư Jeon phải không?

Jeon JungKook quay người lại, nhìn thấy chú rể anh mỉm cười:

- Lâu rồi không gặp, chủ tịch!

Sau cái bắt tay hữu nghị, JungKook vui vẻ hỏi:

- Sao anh lại kết hôn đột ngột như vậy, tôi không ngờ đấy, cứ tưởng là sẽ đi trước chủ tịch một bước nào ngờ...Chắc phải là một người rất đặc biệt!

HoSeok mỉm cười "Phải rồi sẽ còn nhiều điều anh không ngờ tới nữa đấy" , anh đề nghị:

- Có muốn gặp trước vợ của tôi không? _ HoSeok nhún vai _ Sẽ làm cậu ngạc nhiên đấy, coi ấy không đẹp lắm đâu.

- Ồ có lẽ tôi là người rất may mắn đây, cí thể thấy mặt người khiến trái tim chủ tịch Jung xao xuyến trước lễ cưới thế này quả là thú vị!

- Vì cậu là đàn em tôi rất coi trọng đấy! Đi thôi

Đúng như dự đoán của anh, T/b gần như chết sững khi nhìn thấy JungKook, cô luống cuống đến nổi làm rơi cả bó hoa trên tay, JungKook cũng không khỏi bàng hoàng, chỉ có HoSeok đã đoán trước được mọi chuyện, tất cả điều do anh sắp đặt. Anh bình thản bước tới nhặt bó hoa lên:

- Sao em bất cẩn thế nhỉ? Sắp trở thành người đã có chồng rồi mà đểnh đoảng đến thế!

T/b bối rối, cô cầm lại bó hoa HoSeok đưa cho, gượng cười cứ như thể cô sắp khóc.

- Đây là cậu em học dưới anh một khóa lúc ở Mỹ.

HoSeok quay sang JungKook:

- Thế nào không sai chứ? Cô ấy không đẹp lắm phải không? _ Ánh mắt anh có chút khác lạ _ Chỉ cần cô ấy ở bên tôi là được.

Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Đôi môi đang run lên của cô bỗng chốt bị anh chiếm lấy nhưng cô không để tâm, JungKook đang nhìn cô như thể cô là cái gai trong mắt anh. Anh không hiểu là cô đang đau đến thế nào. "Tại sao anh lại xuất hiện ngay bây giờ mà không phải một tuần trước?" Nếu vậy thì có lẽ giờ cô và anh cũng không phải gặp nhau trong hoàn cảnh éo le này.

HoSeok nhìn cô, thật là một vở kịch hay, cú giáng đầu tiên anh dành cho cô quá thâm hiểm.

Lễ cưới điễn ra long trọng và nhanh chóng, JungKook rời khỏi buổi tiệc ngay sau giêy phút gặp lại cô. Cô-Người mà anh định đi tìm ngay sau lễ cưới này đã xuất hiện. Không phải là một cô nàng bình dị với nụ cười rực rỡ như nắng mai mà lại là một đôi mắt thoáng buồn trong ngày kết hôn. Vậy mà khi mẹ anh nói cô thay lòng đổi dạ yêu người đàn ông khác giàu có hơn anh, anh đã nhất quyết tin tưởng cậu không chút điều kiện. Anh đúng là tên ngốc mà, JungKook tự cười chính bản thân mình. Phải, anh đâu có gì hơn Jung HoSeok để cô phải chung thủy chờ đợi anh. Cúng cùng thứ mà anh mong chờ suốt 3 năm trời bỗng chốt tan biến. Người anh yêu giờ đang ở nơi đâu?

T/b ngồi im trên giường. Cô nhìn ra phía cửa sổ đã treo màng kín mít. Dường như cô lúc này cũng giống như căn phòng u tối kia, không còn chút sức sống. Cô nhìn thấy ánh mắt JungKook nhìn cô như một tên tội đồ bị bắt quả tang. Ai ngờ được anh lại ở đó và ai ngờ được cô gặp lại anh trong tình cảnh khốn khổ như vậy. Ông trời quả là đang trêu ngươi cô. Cô đã định sau này sẽ không gặp lại anh thêm một lần nào nữa, không muốn dính dáng đến bất kì thứ gì liên quan đến anh, suốt đời sẽ sống cô độc trong tòa biệt thự lạnh lẽo này. Vậy mà...

Không biết liệu anh có đau lòng hay không nhưng lòng cô bây giờ đang rất đau...

HiSeok bước vào phòng, anh mở tấm rèm cửa:

- Nếu đã không thích nắng tại sao không bật đèn?

T/b hơi bất ngờ, cô lau vội dòng nước mắt, HoSeok ngồi xuống trước mặt cô:

- Sao vậy? Hối hận rồi à? Giờ vẫn kịp đấy, ngày mai chúng ta mới đi đăng kí kết hôn mà!

T/b gượng cười:

- Không đâu! Chỉ là buồn một chút thôi. Vì là ngày trọng đại cả đời em mà bố em không đến tham dự được.

HoSeok cười nhạt, anh nhìn sâu vào mắt cô, cái nhìn khiến cô run sợ:

- Chứ không phải gặp lại người tình cũ nên mới thế à?

"Tình cũ". T/b gần như chết lặng, cô nhìn HoSeok bằng ánh mắt khó hiểu.

- Em đang muốn hỏi tại sao tôi biết điều đó à? Phải, chính tôi đã sắp đặt mọi việc hôm nay. Tôi đã biết mối quan hệ của hai người từ trước. Thế nào? Thú vị lắm phải không?

Thì ra mọi việc là do anh ta. Thật khốn nạn. T/b đứng bật dậy, cô giơ tay định tát anh nhưng HoSeok đã kịp giữ tay cô, anh cười khinh miệt:

- Trước đây tôi đã nói gì nhỉ! Tôi cưới em chỉ là muốn mướn thêm một nguội giúp việc cao cấp mà thôi. Em hiểu ý nghĩa của từ cai cấp phải không? Đối với tôi em chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Nhưng ít nhất món đồ ấy cũng phải sạch sẽ vì tôi mới chính là người sẽ giẫm nát chúng!

HoSeok đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên khô khốc. T/b ngồi bệt xuống giường, cô không hiểu nổi tại sao Jung HoSeok - con người này rốt cuộc như thế nào mà lại đối sử với cô tàn nhẫn đến vậy. Ngoài kia biết bao nhiêu người anh ta không chọn lại đi chọn cô để làm cô sống dở chết dở như vậy. Những ngày tháng sau này cô không biết mình sẽ sống như thế nào. Một con người hay chỉ là một món đồ chơi của anh ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net