Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngô Thế Huân sử dụng khinh công bay với tốc độ nhanh nhất,sau một ngày cũng đã đến được thị trấn Anh Khiết. Chỉ còn cách hai thị trấn và một con sông lớn nữa là đã tới Bắc Hoàng quốc,Lộc Hàm hiện giờ không biết đang ở đâu,khả năng bị đưa về tới Bắc Hoàng quốc là không thể, vì vậy cậu chắc chắn đang ở một trong ba cái thị trấn rộng lớn này. Nỗi lo lắng của Ngô Thế Huân càng ngày càng dâng cao,cũng may là hắn đã bố trí thị vệ đưa Ngô Thần Du rời Đông Thiên Quốc ngay sau lễ thành thân,nếu không...

-Sư phụ,vị thiếu gia đó vẫn chưa tỉnh sao?

-Ân,chẳng biết công tử đó vì việc gì mà lại bị chấn động đến nỗi người suy nhược,mạch lại đập hỗn loạn...xem ra rất khó tỉnh lại!

-Ai...cũng có thể là bị nam nhân kia hù dọa!

-Ngươi đừng có đoán mò!

-Sư phụ nhìn hắn thì biết,khuôn mặt tuấn mĩ như vậy nhưng tính cách của hắn thật khủng khiếp! Chiều hôm qua đệ tử mang thuốc tới trễ liền bị hắn dọa cho một trận...cứ tưởng là rơi đầu rồi ấy chứ!

-Ngươi nói cũng có lý,vị công tử kia thật đáng tội nghiệp,một nam nhân khuynh quốc khuynh thành như thế mà lại rơi vào cái tên ác ma kia...không sớm cũng muộn sẽ chết trong tay hắn!

-Sư phụ nói đệ tử mới nhớ,công tử ấy thật là đẹp nga,giống như là tiên nhân đang ngủ say vậy!

-Này...đừng nói là ngươi nhìn thấy cậu ấy liền động tâm nhé?

-Đệ tử nào dám mơ tưởng...chỉ nhìn thấy khuôn mặt của nam tử kia trừng đệ tử như muốn ăn tươi nuốt sống đã đủ khiếp vía rồi! Nhưng mà công tử ấy tên là gì nhỉ?

-Để ta nhớ xem,hình như trong đơn thuốc ghi là Lộc Hàm thì phải!

Lộc Hàm? Cậu đang ở đây sao?

Ngô Thế Huân vừa đi ngang qua y quán của hai thầy trò nọ liền nghe thấy tên của Lộc Hàm,không lẽ cậu sinh bệnh? Hắn ngay lập tức tiến thẳng vào y quán...

-Các ngươi vừa nhắc tới tên Lộc Hàm? Cậu ấy hiện giờ đang ở đâu?

-Ngươi...ngươi là ai?

-Nói mau,người đang ở đâu?

Hai thầy trò lão đại phu không khỏi ngẩn người trước mái tóc bạch kim đẹp tuyệt vời của Ngô Thế Huân,nhưng bất quá...bị hắn chĩa kiếm vào cổ cảm giác thật khinh khủng,cả hai không ngừng run rẩy,chân như muốn đứng không vững. Mẹ ơi,hôm qua và hôm nay là cái ngày gì mà gặp toàn ma quỷ hù dọa người,không những vậy mà tất cả lại cùng có liên quan tới vị công tử kia. Công tử chúng ta thật sự cảm thấy cậu rất là đáng thương,bị hai tên nam nhân này hù dọa không ngất xỉu mới là lạ^^.

-Đại...đại nhân...người đang...đang ở khách điếm Cung Tân!

-Vì sao ngươi biết cậy ấy ở đó?

-Lão phu được mời đến chữa bệnh cho công tử ấy!

-Cậu ấy bị bệnh gì?

-Cái này...công tử đó vì gặp sự kinh hách nào đó nên mới sinh ra tâm bệnh,hôn mê không chịu tỉnh lại!

Kinh hách? Không lẽ là vì hôm đó nàng thấy Mộ Dung Cảnh Phong giết người? Sự lo lắng của hắn càng có lý do đễ tăng cao. Cái nam nhân này không lúc nào ngừng gây chuyện. Tại sao chỉ vì một nam nhân mà lại có thể làm hắn lo lắng đến cực độ như vậy? Hay vì cậu là 'nương tử' của hắn?

Sau khi hỏi rõ sự việc,Ngô Thế Huân lập tức lao ra ngoài nhanh như gió,hắn phải mau chóng đem cậu cấp thoát khỏi tay Mộ Dung Cảnh Phong. Hiện tại cậu lại đang sinh bệnh,e rằng sự việc càng lúc càng không hay.

Khách điếm Cung Tân...

-Hoàng Thượng,thuộc hạ vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân!

-Ngươi thấy hắn?

-Dạ

- Hắn đi đâu?

-Hắn từ y quán của lão đại phu hôm nọ bước ra,có lẽ đã biết Lộc Hàm ở đâu!

-Hừ...vậy ngươi mau chuẩn bị "tiếp đón" hắn cho thật tốt!

-Dạ?

-Đem Lộc Hàm sang phòng bí mật của khách điếm,còn lại mọi việc...haha...

......

-Thuộc hạ đã rõ!

-Tốt,ngươi mau thi hành đi! Nhớ là phải bắt sống!

Ngô Thế Huân,ta biết ngươi sẽ trở lại,vì vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi niềm kinh hỉ bất ngờ,võ công ngươi có thể giỏi hơn ta,nhưng mưu kế thì...haha...

............

Trời đã dần buông,từng mảng đen tối không ngừng kéo đến thét gào cùng với gió,ánh trăng phảng phất màu đỏ rực như máu...

Điềm gở!

Ngô Thế Huân từ bên ngoài khách điếm nhìn vào trong,chỉ có một căn phòng sáng ánh đèn,cửa sổ của căn phòng đó đột nhiên mở tung, hiện rõ trên giường có bóng dáng một nam nhân nằm bất động,bộ bạch y kia đích thị là của Lộc Hàm. Nhưng vì sao linh cảm của hắn lại không cho rằng đó là cậu? Có ẩn tình gì ở đây?

-Khách điếm này có vẻ bất bình thường!

Ma Y đột nhiên lên tiếng nhắc nhở,tình hình bây giờ tuyệt đối không thể chủ quan được.

-Ta vào đó thăm dò,nếu có sự tình gì xảy ra,các ngươi thay ta cứu Lộc Hàm!

-Chúng ta đã biết!

Vừa dứt lời,Ngô Thế Huân phóng thẳng đến căn phòng kia.

Không có người?

Khuôn mặt này đúng là của Lộc Hàm nhưng vì sao cảm giác của hắn lại không cho là đúng?

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì nam nhân đang nằm bất động trên giường đột nhiên vung ra một thanh chủy thủ hướng người hắn đâm tới, Ngô Thế Huân nhanh chóng né sang một bên. Qủa nhiên là cái bẫy!

-Ngươi là ai,vì sao lại giả thành Lộc Hàm?

-Ta là ai đợi ngươi xuống cửu tuyền sẽ rõ!

Nói rồi nam nhân giả dạng kia đột nhiên phóng kim tẩm độc vào người Ngô Thế Huân,hắn dùng tay áo phất một cái nhẹ,tất cả kim đều rơi xuống đất,duy chỉ có một cái vô tình sượt qua bàn tay.

Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy người như mất hết sức lực,tuy không giống với dược của Lộc Hàm lần trước nhưng hình như tác dụng khá giống nhau.

-Haha...ngươi tưởng sượt nhẹ một cái là không có gì sao? Nói cho ngươi biết,chỉ cần một phần của cây kim lướt nhẹ qua da thịt của ngươi đã làm cho ngươi bất động ba ngày hai đêm rồi,lần này ngươi chạy không thoát đâu!

-Ngươi......!!!

-Ngô Thế Huân,chúng ta lại gặp nhau!

-Công tử,ta đã làm xong rồi,ngân lượng của ta đâu?

-Cầm lấy rồi mau biến khỏi đây!

Nam nhân kia vừa cầm lấy ngân lượng trong tay Mộ Dung Cảnh Phong đã vội lột mặt nạ xuống,khuôn mặt kia chính là của độc nhân Thiên Hồ, hắn ta dịch dung thành Lộc Hàm theo kế hoạch chờ Ngô Thế Huân tới gần sẽ ra tay,ai ngờ hắn tránh thoát được chủy thủ nhưng cuối cùng cũng không vượt qua nổi kim sang tẩm dược.

-Cảm giác trúng vô địch bất dược của Thiên Hồ thế nào?

- Lộc Hàm đang ở đâu? Mau thả cậu ra!

-Haha...đừng nóng vội,từ từ rồi ta sẽ cho các ngươi hội ngộ tại Bắc Hoàng quốc!

"Cộc cộc..."

-Là ai?

-Công tử,vị thiếu gia kia đã tỉnh,bây giờ phải làm sao ạ?

-Ngươi lui trước đi,ta sẽ đến ngay!

-Dạ!

Lũ hạ nhân chết tiệt,khi không lại đến thông báo ngay lúc này. Mộ Dung Cảnh Phong thoáng gầm nhẹ.

-Hắc Dạ,ngươi đem hắn về Bắc Hoàng quốc trước! Không được để cho hắn chạy thoát,sau khi trở về bí mật đem hắn nhốt trong mật thất,cấm không cho ai được đến gần!

-Thuộc hạ tuân lệnh!

Haha...có trong tay hai con bài át chủ,Mộ Dung Cảnh Phong ta sẽ nắm lấy cả thiên hạ,Ngô Thế Huân,Lộc Hàm ,ta sẽ cho các ngươi gặp nhau trong chiến tranh và máu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net