Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đêm đen nặng nề trôi,bóng trăng in những ánh sáng đỏ hắt vào căn phòng rộng lớn, ta nặng nề nâng mắt nhìn mọi thứ xung quanh,cảnh quang hình như là đang ở trong nhà trọ,cảm giác buồn nôn tuy không còn nhưng cả người vẫn cứ bất lực uể oải vô cùng.

-công tử,ngươi tỉnh?

-Ngươi là ai?

-Nô tì là nha hoàn của khách điếm!

-Khách điếm? Xin hỏi đây là cái địa phương nào?

-Công tử đang ở khách điếm Cung Tân nằm trong thị trấn Anh Khiết!

Cung Tân? Anh Khiết? Toàn những cái tên xa lạ mà ta chưa từng nghe qua lần nào. Không lẽ Mộ Dung Cảnh Phong sắp đưa ta về Bắc Hoàng quốc của hắn thật? Không được rồi,không xong rồi.

-Ngươi đỡ ta ngồi dậy được không?

-Ân,công tử hảo dưỡng bệnh,để ta đi báo với vị công tử kia một tiếng!

Nói rồi nha hoàn kia liền chạy đi mất,ta ngồi tựa lưng vào thành giường,mắt không khỏi nhìn ra phía cửa sổ. Tiểu Huân Huân,ngươi đang ở đâu? Vẫn an toàn hay là...

Người ta đang vô cùng suy nhược,chắc chắn sẽ không đủ sức bỏ trốn ngay bây giờ được rồi,ta lại càng không biết đường trở về,thật đúng là...họa vô đơn chí.

Nhớ lại chuyện Mộ Dung Cảnh Phong giết người...ta hình như cũng đã không còn cảm thấy sợ nữa,con người đều có số,ngay cả ta cũng đã từng bị lửa thiêu cháy,suýt đối diện với quỷ môn quang,thật may là tên dẫn dường kia đã làm cho ta nhập lại vào thân xác này,giữ được mạng sống cho ta. Như vậy chẳng khác nào nói ta là ma quỷ nhập xác? Mà ma quỷ thì...có gì phải sợ nữa chứ? Bất quá...hình ảnh kinh khủng kia sẽ mãi khắc sâu trong trí nhớ của ta.

-Ngươi đang nghĩ cái gì?

Mộ Dung Cảnh Phong phân phó Hắc Dạ đem Ngô Thế Huân về Bắc Hoàng quốc xong liền tới chỗ Lộc Hàm,hắn vừa bước vào liền nhìn thấy cậu quả thật đã tỉnh lại,chiếc bóng đơn bạc cô liêu của cậu in trên vách tường,ánh mắt suy tư,người thẫn thờ đếm mức có người tiến tới gần mà cũng không hề hay biết.

-Ta đang nghĩ làm sao để trốn thoát khỏi ngươi!

Cái gì? Cậu ta dám nói trắng ra việc muốn bỏ trốn? Nam nhân này là ngu ngốc hay gan dạ đây?

-Ngươi sẽ không thể bỏ trốn được!

-Ngươi vì sao lại chắc chắn ta sẽ không trốn?

-Nếu ngươi bỏ trốn,quyền sống chết của Ngô Thế Huân sẽ nằm trong tay trẫm!

-Ngô Thế Huân?

Hắn nói vậy là sao? Không lẽ hắn ám chỉ quyền sống chết của Tiểu Huân Huân hiện đang nằm trong tay ta? Vậy có nghĩa là Tiểu Huân Huân đã rơi vào tay hắn? Vì sao lại như vậy? Không lẽ hắn quay lại cứu ta như lời hứa? Hay hắn bị Mọi Dung Cảnh Phong mai phục?

-Ngươi không tin?

-Ngươi nói Tiểu Huân Huân nằm trong tay ngươi vậy thì bằng chứng đâu?

-Rất thông minh! Muốn bằng chứng sao?

Mọi Dung Cảnh Phong đã lường trước mọi việc,nam nhân này không đơn giản chỉ nghe một câu liền có thể tin, tư chất của cậu rất khác người thường,không hiểu vì sao hắn luôn có cảm giác như vậy. Vì sao điều tra của hắn lại hoàn toàn sai với sự thật? Cậu lúc thì ngoan cường tự kề kiếm vào cổ mình,lúc thì lại sợ hãi khi nhìn thấy người chết,còn bây giờ đứng trước kẻ giết người như hắn lại không hề tỏ ta yếu đuối thua thế. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của nam nhân này?

.........

Hắn hình như đang suy nghĩ cái gì thì? Ta có nên tin hắn đã thật sự bắt được Tiểu Huân Huân không? Nhưng mà...lúc hắn lấy từ trong ngực áo của mình một miếng vải đỏ,trong đó...có tóc của Ngô Thế Huân,sợi tóc bạch kim màu trắng muốt lung linh chứ không phải màu trắng đục như tóc bạc của người già,Ngô Thế Huân,ngươi thật sự đã bị bắt?

-Lão công của ta hiện đang ở đâu?

-Lão công?

-Đồ trâu bò,lão công chính là phu quân đấy!

-Ngươi gọi ai là đồ trâu bò?

-Nói mau,hắn đang ở đâu? Ngươi bắt hắn đi đường nào rồi hả?

-Ngươi muốn biết?

-Bớt nói lời dư thừa,nói mau lên!

-Ngươi có quyền gì mà ra lệnh cho trẫm phải nói?

-Nếu ngươi không nói thì ngươi cũng đừng bao giờ nhắc tới công thức chế tạo vũ khí của phụ thân ta!

-Ngươi...là ý gì?

-Không phải sao? Ngươi chắc là hiểu rõ vấn đề này hơn ta mà!

-Hừ...khá lắm,trẫm đã sai người bắt Ngô Thế Huân về Bắc Hoàng quốc,nếu ngươi không muốn cái đầu của hắn rơi xuống thì nên ngoan ngoãn nghe lời theo trẫm về Bắc Hoàng quốc. Nên nhớ,mạng sống của hắn bây giờ tùy thuộc vào ngươi,nếu ngươi dám bỏ trốn...thì quyền sống chết của hắn lúc đó sẽ nằm trong tay trẫm!

-Đừng tự tiện xưng trẫm với ta,ngươi không phải là hoàng thượng của ta,lại càng không có tư cách xưng vương,người đê hèn như ngươi mà lên làm vua thì thật là đại họa cho mọi người!

-Ngươi muốn chết?

Mộ Dung Cảnh Phong trán nổi đầy gân xanh,hai tay nắm chặt lại thành quyền phát ra tiếng kêu răng rắc. Nam nhân này dám hạ nhục hắn như vậy,đường đường là vua một nước lại bị cậu khinh rẻ. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. hắn tức giận lao tới dùng tay siết chặt cổ cậu.

-Khụ...khụ...ngươi cứ giết ta đi,để xem ai là người phải hối hận!

-Ngươi có ý gì?

-Không phải ngươi muốn lấy công thức chế tạo vũ khí của nước chúng ta sao? Ngươi giết ta thì dã tâm của ngươi cũng sẽ chôn cùng theo ta,haha...

-Ngươi......!!

Nam nhân này quả thật không tầm thường,đánh ngay vào vấn đề trọng yếu của hắn, người sắp đối diện với cái chết mà có thể bình tĩnh đến như vậy...xem ra cậu thật sự rất thú vị,rốt cuộc nàng ta còn có bao nhiêu mặt nạ?

-Lộc Hàm,ngươi khá lắm,ta tạm tha cho ngươi một mạng, đợi khi sự việc xong xuôi xem ngươi còn lấy lí do gì khiến ta không giết ngươi nữa!

-Khụ Khụ...khụ...tới lúc đó ngươi sẽ biết!

Qủa nhiên ta đã đoán đúng,hắn nhất định vì lí do này mà không ra tay giết ta,cổ họng bị thít chặt bây giờ được khai thông làm ta không tránh khỏi một trận ho sặc sụa.

-Người đâu? Đem thức ăn và dược bồi bổ vào đây!

Thức ăn? Dược? Hắn không phải tốt bụng như vậy chứ?

-Ăn mau,sáng mai nhất định phải trở về Bắc Hoàng quốc,đừng mong giả bệnh để kéo dài thời gian với ta!

-Nếu đã vậy đừng trách ta không khách sáo!

-Nhớ kĩ,nếu ngươi bỏ trốn,ta sẽ giết Ngô Thế Huân!

-Ta cấm ngươi không được đụng đến một sợi tóc của hắn!

-Ngươi lo giữ mạng của mình trước đi!

-Ta sẽ không trốn,ngươi ra ngoài đi,ta ăn xong muốn nghỉ ngơi!

-Được,xem như ngươi thức thời!

Nói xong hắn liền phất tay áo bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net