Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là ta cùng Ngô Thế Huân theo hướng của nữ nhân kia đi tới,suốt đường đi, ta diễn một bộ dạng chim nhỏ nép vào người Ngô Thế Huân trông vô cùng nhu nhược...

-Tiểu Lộc,bộ dạng này của ngươi làm ta cảm thấy mao cốt tủng nhiên(*) [(*) nổi da gà =)) !

-Ngươi không thích ta mềm yếu?

-Cũng không hẳn,nhưng bất quá...với tính cách của ngươi mà diễn cái dạng này ta cảm thấy không thích hợp!

-Ý ngươi nói ta thích hợp với dạng vẻ cường đại?

-Chính xác...thì là vậy!

-Hảo,về tới nhà ta sẽ "cường đại" cho ngươi xem!

Hừ...Ngô Thế Huân,ngươi dám để cho nữ nhân khác ăn đậu hủ,khi về nhất định sẽ biết tay ta.

Ngô Thế Huân nghe được ẩn ý trong lời nói của cậu, miệng không tự chủ được hiện lên một đường cong,ra cậu có để ý hắn,biết tức giận khi thấy hắn ôm nữ nhân khác. Có điều...không biết sự "cường đại" mà cậu định dành cho hắn là như thế nào đây.

-Hai vị,đây là phủ của Nam Cung gia,xin mời vào trong!

Nam Cung Điệp không mấy thiện ý liếc nhìn nam nhân tóc tím bạc kia,hừ...suốt đường đi hắn ta chỉ có một cái bộ dạng nhu nhược yếu đuối như vậy thì hay ở chỗ nào? Vì sao chàng không những không chán ghét mà còn tỏ ra rất vui vẻ?

-Nam Cung? Vậy cô nương họ tên là gì a?

Ta lại bày ra một bộ dáng mỉm cười ôn nhu,quả nhiên là rất có cảm giác mao cốt tủng nhiên,ngay cả ta còn cảm thấy mắc ói. Loại tính cách này thật không hợp với ta chút nào.

-Ta tên là Nam Cung Điệp,còn hai vị?

Nam Cung Điệp cũng bày ra bộ dáng tươi cười đáp lễ nhưng ánh mắt lại hướng về Ngô Thế Huân một cách ý vị thâm trường.

-Ta tên Lộc Hàm!

-Còn công tử...?

-Ta tên Thế Huân! Xin thất lễ,Họ của ta không tiện nói ra!

Họ Ngô chính là họ tiêu biểu của hoàng thất,nếu hắn nói ra e rằng sẽ lộ thân phận,mái tóc thì không cần thiết bởi vì chỉ có người trong kinh thành biết màu tóc đặc biệt của hoàng tộc.

-A...không sao,Thế Huân công tử xin mời!

Rõ ràng câu nói này mang ý chỉ mời một mình Ngô Thế Huân,Nam Cung Điệp,ngươi đã chạm vào giới hạn của ta rồi nga,nói không chừng ngay bây giờ ta sẽ nổi loạn ngay tại đây thì ngươi có mười cái mạng cũng không đủ để ta xả tức...hừ...hừ...

-Lão bà,chúng ta đi thôi!

Ngô Thế Huân ôn nhu nắm tay ta bước vào,Nam Cung Điệp mặt mày nhăn nhó vứt cho ta một cái nhìn kinh bỉ,con bà nó,đồ nữ nhân thối,ngươi chết với ta,chết với ta...nhất định sẽ chết với ta.

-Tiểu Lộc,đừng vội!

-Ân! Ta sẽ từ từ chơi đùa với nàng ta! Tiện thể cùng nàng ta diễn một vở kịch!

Ta bóp chặt bàn tay của Ngô Thế Huân đang nắm lấy tay ta một cái,đem hết sự tức giận truyền qua người hắn,hừ...không phải do hắn mà ra sao? Khi không lại vướng vào cái nữ nhân điêu ngoa kia...

-Ai da...quý nhân ở đâu đến thế này? Điệp nhi,mau sai người tiếp đãi hai vị đây cho thật tốt a!

Một lão nhân gia thân hình mập mạp bước tới chỗ chúng ta,cả người núc ních rung rinh từng đợt,khi ông ta cười lại càng kinh khủng hơn...

Đây chính là Nam Cung Toàn,kẻ được mệnh danh là thương gia giàu nhất thị trấn A Dã. Nhìn sơ đã biết lão ta không phải là người có học vấn,sỡ dĩ được bước vào tầng lớp thượng lưu,trở nên giàu sang như vậy cũng đều nhờ vào mưu ma chước quỷ. Cha nào con nấy,thảo nào Nam Cung Điệp lại hư hỏng đến như vậy.

Về phần Nam Cung Toàn, vừa nhìn hai người mà con gái hắn mời về đã biết ngay không ít cũng nhiều đều thuộc tầng lớp cao quý,khí chất tự nhiên phảng phất trên người họ không thể nào che dấu được,nhất định là kẻ có tiền...cho nên thái độ của lão mới niềm nở đến như vậy.

-Hai vị cứ thong thả,ta cùng con gái có một chút chuyện cần giải quyết!

-Không sao,ngài cùng Nam Cung tiểu thư cứ tự nhiên!

-Vậy để ta sai người chuẩn bị bàn tiệc...đợi một lát nữa sẽ cùng hai vị đây hàn thuyên!

Ta và Ngô Thế Huân ánh mắt thoáng chạm nhau,ai mà không nhận ra được lão già kia định câu Kim Quy [Rùa Vàng],Tuy cố ý che giấu thân phận nhưng nhìn cả hai chúng ta ăn mặc sang trọng như vầy...ngay cả đồ ngốc cũng biết được,huống chi là Nam Cung Toàn. Hừ...đây nhất định là lý do lão tiếp đón chúng ta nồng hậu như vậy,nếu ta mặc giẻ rách vào nhà lão,không chừng bây giờ đã bị đuổi cổ ra khỏi đây rồi.

-Tiểu Lộc,ngươi định vào đây hưởng ngoạn như thế này sao?

-Lúc nãy ta để ý thấy hai cha con họ nháy mắt với nhau,cứ chờ xem...

...Thư phòng của Nam Cung Toàn...

-Cha,ta muốn có được mĩ nam tử tóc trắng kia,người tìm cách giúp ta đi !

-Di? Vậy còn nam nhân tóc tím kia là ai?

-Là thê tử của chàng!

-Người ta đã thành thân rồi,làm sao ta giúp con đây?

-Ta không biết đâu,ô~...ta muốn hắn là trượng phu của ta a!

-Ngoan,Điệp nhi ngoan...để ta tìm cách...

Nam Cung Toàn đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt,nếu nữ nhi của hắn lấy được nam nhân kia,nhất định hắn sẽ càng thêm giàu sang...mà nam nhân tóc tím kia cũng rất đẹp...để nàng hầu hạ xem ra cảm giác rất tuyệt...haha

-Điệp nhi,ta nghĩ ra rồi!

-Sao? Cách nào?

-Lại đây...

Rất nhanh sau đó,lão già mập Nam Cung Toàn cùng con gái của lão đã quay lại...nhìn mặt bọn họ có thể đoán ra được là đang tính kế với ta cùng Ngô Thế Huân. Nhưng không sao,bất quá để xem hai người này sắp giở trò gì...

-Thế Huân công tử,để cảm tạ ngài đã cứu nữ nhi của ta,phía hậu viện có một số bảo vật,mời ngày đến lựa chon,xem như là Nam Cung gia chúng ta trả ơn!

-Đa tạ Nam Cung lão gia,nhưng ta không...

-Lão công,người ta đã có lòng,ngươi cũng nên đi xem một chút...

Ta cố ý ngắt ngang lời hắn nói,thử xem lão già mập kia mời hắn đến đó để làm gì...với bản lãnh của Ngô Thế Huân,ta chắc chắn hắn có thể tự lo liệu.

Ngô Thế Huân ở bên cạnh cũng đã hiểu được ý của cậu,nam nhân của hắn quả thật bản tính tò mò không lúc nào giảm bớt...lúc nào cũng muốn tham gia vào những chuyện này...

-Được!

-Vậy xin mời công tử theo ta đi lối này,ngài đừng lo,nữ nhi của ta sẽ ở lại "tiếp đãi" nương tử ngài thật tốt!

Tiếp đãi ? Ta nhịn không được cười trộm một cái,tốt như vậy sao? Lão già mập kia đưa Ngô Thế Huân đi một đoạn khá xa,đến khi ta không còn nhìn thấy thân ảnh hai người bọn họ đâu nữa thì giọng nói chua ngoa của Nam Cung Điệp bắt đầu phát huy hết công suất...

-Ê,nam nhân kia,ta muốn thương lượng với ngươi!

Hừ...ngươi là đang thương lượng sao? Sao không nói là ép buộc ta đi...nhưng mà diễn kịch cũng phải diễn cho trọn vai,ta lại bắt đầu bộ dáng mắc ói kia.

-Điệp tiểu thư,chúng ta có gì phải thương lượng?

-Ngươi...nhường phu quân cho ta,ta để cho ngươi hầu hạ cha ta,hưởng vinh hoa phú quý,thế nào?

Con mẹ nó,nữ nhân này nói cái gì? Hầu hạ cha của ả? Cái lão già mập kia? Thử tưởng tượng một chút...

* -Yên nhi,mau tới đây hầu hạ ta,ta sẽ thưỡng cho ngươi thật nhiều bạc!

-A,lão gia thật đáng ghét!

-Nào,cho ta hôn một cái...

Cái miệng rộng đang chảy nước miếng của lão già mập cùng thân hình đồ sộ của lão hướng trên người ta...*

Ặc...chỉ nghĩ thôi cũng đã làm ta muốn ói rồi,dám để ta hầu hạ lão già đó? Trừ khi không muốn sống nữa.

-Điệp tiểu thư,ngươi nói gì vậy? Ta sao có thể hầu hạ phụ thân của ngươi? Ta là người đã có phu quân,xuất giá tòng phu,ngoài hắn ra,ta không hầu hạ ai cả!

-Hắn là của ta,ngươi nên thức thời đi!

-Sao lại như thế được?

-Nam nhân nhu nhược như ngươi nên làm thiếp của cha ta đi,ta xứng với Thế Huân công tử hơn!

Bình tĩnh,bình tĩnh...ta cố gắng không để đầu mình xịt khói,bàn tay siết chặc để tránh rút Câu Phách giết nàng ta...loại "cuồng ảo tưởng" này...chậc...

-Ta và chàng đã thành thân,cô nương,ta khuyên ngươi mới nên là người thức thời!

-Haha...thành thân thì sao? Nếu như chàng qua đêm cùng ta...thì ta chính thức trở thành nữ nhân của chàng,lúc đó ngươi cũng sẽ bị giáng xuống làm thiếp...chi bằng bây giờ ngoan ngoãn làm thiếp của cha ta đi,như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

****! ta không nhịn được **** bậy một câu,thứ nữ nhân da mặt siêu dày này...sao lại sống ở thời cổ đại chứ...

-Ngươi nghĩ chàng sẽ qua đêm cùng ngươi sao?

Ta cố nhẫn nhịn,bộ dáng vẫn nhu nhược như cũ,nhưng ánh mắt đã gần như hiện rõ vẻ sát khi.

-Ngươi thật ngốc,cha ta mời hắn đi chọn bảo vật thật ra là bắt hắn giam lại để buổi tối cùng ta kết duyên,ngươi nói thử xem...

-Haha...Với bản lĩnh của cha ngươi mà có gan bắt hắn sao? Không biết lượng sức!

-Ngươi...ngươi nói vậy là có ý gì?

-Một lát nữa ngươi sẽ rõ thôi!

-Hừ...ăn nói hàm hồ,bây giờ ngươi lựa chọn đi,tự nguyện làm thiếp của cha ta hay là muốn ta dùng vũ lực bắt ngươi?

-Thử bắt ta xem...!

Giờ phút này diễn kịch cái quỷ gì nữa chứ,ta thật sự sắp bùng nổ rồi...kềm chế a,kềm chế...Nam Cung Điệp,ngươi tự cầu may cho mình đi,ta có thể sẽ phá sập cả cái Nam Cung gia của ngươi...

Nam Cung Điệp đột nhiên cảm giác được hàn khí toát lên từ vẻ mặt của Lộc Hàm,bộ dạng nhu nhược hoàn toàn biến mất,trước mặt nàng ta là một nam nhân với ánh mắt vô cùng lãnh huyết như đang đòi mạng...đây có phải là cùng một người? Nam Cung Điệp nuốt một ngụm khí lạnh...hừ...định bày ra khuôn mặt này để dọa người sao?

-Ngươi đã nói như vậy thì đừng trách ta! Ngươi đâu!

Nam Cung Điệp vừa hô,một đám người tay cầm binh khí lăm lăm tiến vào. Nàng ta đắc ý liếc nhìn Lộc Hàm một cái...nhưng mà...nam nhân kia hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi,thậm chí còn ngồi thong thả uống trà.

-Ngươi tại sao lại không sợ!

Ta nhìn Nam Cung Điệp,lại đảo mắt qua bọn lâu la phía trước lạnh lùng phun ra hai chữ

-Tầm thường!

-Ngươi...để xem ai tầm thường,bây đâu,bắt nữa nhân kia cho ta!

-Dạ!

Lại có dịp vận động rồi nga,ta thong thả uống hết ngụm trà còn lại...lúc chuẩn bị ra tay...đột nhiên một thân ảnh ôm lấy ta bay lên không trung...

-Ai...một đám nam nhân như thế xúm lại hiếp đáp một người yếu đuối,này không phải rất mất mặt sao?

Ta ngước đầu nhìn người có giọng nói phong tình vạn chủng kia...một thân huyết y đỏ rực phóng khoáng,tóc dài xõa tung,khuôn mặt tà mị,ánh mắt quyến rũ...

-Ngươi là ai?

-Tiểu mỹ nhân,ngươi không biết ta sao?

-Yêu Mị kia,mau trả người đây! Cậu ta là thiếp của cha ta!

Nam Cung Điệp tức giận giậm chân,khi không tên Yêu Mị đáng chết kia lại xuất hiện...

-Ngươi tên Yêu Mị?

-Ân!

-Ta thấy ngươi nên đổi thành Yêu Nghiệt thì đúng hơn!

Yêu Mị,kẻ nổi danh Qủy Phong Lưu ở thị trấn A Dã,nơi nào có mỹ nhân,tất nhiên nơi đó sẽ có hắn...mà cái nam nhân tóc tím bạc trước mặt hắn đây...chính là một cái đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành...

-Nữ nhân xấu xí kia,ta đem người đi!

-Ngươi nói ai xấu xí? Yêu Mị chết tiệt kia,trả người đây,nếu không đừng trách ta!

-Ta không trả thì sao?

-Hừ...người đâu...vào đây hết cho ta,mau bắt tên Yêu Mị kia!

Ở một nơi khác của Nam Cung gia,Ngô Thế Huân đang đánh nhau với đám thị vệ...Tiểu Lộc,cậu đúng là tiểu yêu tinh,để cho hắn phải tốn công tốn sức như vậy. Lão già Nam Cung Toàn này dám sai người bắt hắn qua đêm với con gái lão,quả nhiên là muốn chết sớm.

Trở lại phía Lộc Hàm,tình hình hiện tại khá hỗn loạn,Yêu Mị một mực giữ chặt người không trả,một tay ôm mỹ nhân một tay đánh nhau...

"Bịch"

Bị tấn công từ nhiều phía,Yêu Mị kia rốt cuộc không chịu nổi cấp ta ngã xuống sàn...vô dụng như vậy mà cũng định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?

-Haha...Yêu Mị...ngươi hao tổn sức lực trên giường quá nhiều cho nên bây giờ không đấu lại nổi người của ta đúng không? Nể tình bạn cũ của chúng ta...ta cho hắn hầu hạ ngươi một đêm,ngày mai trả lại cho cha ta,thế nào?

-Ý này không tồi,mỹ nhân,ngươi thấy như thế nào?

-Câm miệng! Lũ hạ lưu các ngươi có tư cách sao? Kẻ nào muốn sống mau rời khỏi đây,nếu không đừng trách ta!

-Hù dọa ta sao? Một nam nhân nhu nhược như ngươi thì làm được cái gì? Cùng lắm thì là công cụ làm ấm giường cho người khác thôi!

-Nam Cung Điệp,ta cho ngươi ba giây,nếu không chạy khỏi đây thì cũng đừng trách ta độc ác!

-Xàm ngôn,bây đâu,bắt lấy nữ nhân kia!

Đám lâu la cùng thị vệ trong lòng có hơi cả kinh,nam nhân tóc tím trước mặt tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ...nhưng làm trái lệnh thì lại bị trách phạt...cả bọn nhìn nhau rồi cùng đồng loạt xông tới...một khắc kia,mảnh vải trắng đột ngột phóng ra cuốn lấy tên lâu la gần nhất,lại một khắc kế tiếp,người bị cuốn hoàn toàn biến mất,dưới sàn chỉ còn lại một vũng máu tươi nhầy nhụa,mọi người đồng loạt kinh hãi,đây là vật gì? Vì sao lại có thứ lợi hại như vậy? Mà chủ nhân của nó lúc này một thân bạch y tiêu sái,ánh mắt lại lãnh đến cực điểm...cả người tản ra huyết khí rùng rợn.

-Chẳng phải đó là thần khí Câu Phách đã thất lạc nhiều năm từ khi Huyết Vũ Câu Hồn Ảnh biệt tích sao?

Yêu Mị cũng là người trong giang hồ,danh tiếng của các vị kì nhân hắn nắm rõ trong lòng bàn tay,bảo vật độc nhất vô nhị trong thiên hạ đang nằm trong tay nam nhân kia...lúc nhìn thấy màu tóc của cậu hắn đã sinh ý nghi ngờ,nhưng hắn nghĩ chắc chỉ là trùng hợp...nhưng không ngờ...hình như hắn đã động vào một người không nên động tới,Nam Cung Điệp,lần này ngươi chết chắc...

-Song Y,Nha Nhi,ra ngoài đi!

-Tham kiến chủ nhân!

Lại thêm hai cao thủ giang hồ gọi nàng là chủ nhân,Yêu Mị thật sự không thể kinh ngạc hơn được nữa,mà Nam Cung Điệp lúc này đã run cầm cập...nam nhân này cùng nam nhân nhu nhược kia nhất định là hai người,nhất định là vậy...vì sao...hắn ta lại từ yếu đuối biến thành lợi hại đến như vậy,không thể,không thể nào.

-Yêu Mị,ngươi biết Huyết Vũ Câu Hồn Ảnh,vậy ngươi chắc biết ngoài Câu Phách,còn có thêm hai bảo vật khác...có muốn xem qua một lần không?

-Ngươi...ngươi chính là Huyết Vũ Câu Hồn Ảnh?

-Không sai!

Nam Cung Điệp nghe xong lại càng choáng váng...biệt danh đó,nàng ta cũng từng nghe người đời truyền tụng không ít...nam nhân kia...

Ngay lúc cả đám người sững sờ,Yêu Mị lại càng kinh hoàng hơn khi nhìn thấy mệnh bài của Tây Lăng quốc.

-Ngươi...Ngươi...là...

Tấm mệnh bài làm bằng vàng ròng sáng chói khắc hai chữ "Vương phi" rơi ở dưới sàn,có lẽ là lúc hắn ôm cậu bị ngã đã rơi ra...cậu là Vương phi của Tây Lăng quốc? Mọi người nuốt một ngụm khí lạnh. Cậu không những là Huyết Vũ Câu Hồn Ảnh thiên hạ vô địch mà còn là Vương phi Tây Lăng quốc? Sao lại như vậy được?

-Mau trả lại !

Ta nhìn Yêu Mị cảnh cáo,tấm mệnh bài này là do Ngô Thế Huân đưa cho ta,hắn nói bất luận như thế nào cũng phải giữ nó bên người,bảo hộ nó thật kĩ,đó là biểu tượng của quyền lực cùng địa vị của ta.

Mà Yêu Mị cũng không muốn chết sớm liền ngoan ngoãn đưa lại cho cậu. Nam Cung Điệp chóng váng lại thêm choáng voáng,nam nhân kia mang thân phận vương phi? Như vậy chàng...

-Ta muốn hỏi Thế Huân công tử họ là gì?

-Ngô!

Quả nhiên,quả nhiên chàng là vương gia,nếu giết được nam nhân kia chẳng phải Nam Cung Điệp nàng sẽ lên làm vương phi sao,haha...

-Tất cả các ngươi mau tiến lên,giết hắn cho ta,đợi đến lúc ta làm vương phi rồi sẽ thưởng cho các ngươi xứng đáng,giờ này vương gia đang đợi ta hầu hạ,ta sắp thành vương phi rồi,hahaha...

-Vậy sao? Ta lại không nghĩ vậy!

Ngô Tjees Huân từ bên ngoài phóng vào,ta vận kinh công bay lên cùng hắn,hắn đột nhiên nắm lấy eo ta ôm chặt như để trả lời Nam Cung Điệp.Bên ngoài thị vệ đang đuổi theo,lão già mập Nam Cung Toàn cũng đang hì hục đi theo...haha...thì ra lão công đáng giá như vậy a.

Những kẻ có mặt đều sững sờ,trước mặt là hai người tuyệt mỹ nhất trong đời bọn họ,bậc quân vương khí thế oai hùng cùng mỹ nhân kiêu hãnh sánh bước bên nhau,thân phận cả hai lại là vương gia cùng vương phi,cao quý tột bậc...tất cả đều không nhịn được đồng loạt quỳ xuống...

-Tham kiến vương gia vương phi!

-Ta nhắc lại một lần nữa,kẻ nào không muốn chết thì mau biến khỏi đây,nếu không,ta liền tiễn các ngươi xuống Âm phủ!

-Xin...xin tha mạng,chúng tôi liền biến khỏi đây!

Nói xong,cả đám người thi nhau chạy bán mạng,chỉ còn những người thân tín của Nam Cung gia cứng đầu nhất quyết không chịu đi. Yêu Mị cũng định chuồn êm...

-Song Y,bắt hắn lại!

-Ta...ta thật không có ý định bắt ngươi hầu hạ,đó là chủ ý của Nam Cung Điệp,không phải do ta!

-Cái gì?

Ngô Thế Huân mặt mày đen thui,dám bắt lão bà của hắn hầu hạ?

-Không cần nói nhiều,ta đoán chắc những cô nương vì ngươi mà thất thân cũng không ít,tiện đây xử ngươi cùng một lượi với cha con Nam Cung Điệp!

Ta cười quỷ dị nhìn đám người phía dưới,giờ đại náo cũng đã tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net