Chap 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi hoàng cung,ta liền hướng phía kinh thành đi tới. Để tránh gây chú ý,ta phải dùng dược để tóc đen trở lại. Kinh thành Tây Lăng quốc lúc nào cũng tấp nập người qua lại,nơi này buôn bán sầm uất càng làm tăng sự phồn thịnh. Đúng là bộ mặt của đất nước.

-Chủ nhân,đã tìm được bản đồ đến tộc Dạ Sát!

-Ngươi xem đường đi rồi tối nay xuất phát cùng ta!

Tự mình tìm kiếm không bằng để người khác dẫn đường cho rồi. Ma Y,ngươi vất vả rồi. Chủ nhân của ngươi chính là một kẻ lười biếng lại mù đường a.

-Khánh Thù đã về chưa?

-Thuộc hạ không rõ!

-Vậy ngươi biết thanh lâu lớn nhất Tây Lăng quốc ở nơi nào không?

-Ở phía bên kia ạ!

-Theo ta!

Ta bước nhanh tới hướng Ma Y chỉ,nơi đó là một tòa kiến trúc tinh tế,trên bảng hiệu đề tên Diệu Thành lâu. Thanh lâu này quả thật rất lớn,kiểu cách lại hoa lệ xa xỉ. Bên ngoài còn có các cô nương ăn mặc xinh đẹp đang mời khách.

-Chủ nhân!!!

Trùng hợp Khánh Thù vừa từ bên trong bước ra,có lẽ đã giao dịch xong. Oa haha...địa bàn mới của ta nga ~

-Như thế nào?

-Đã xong !

-Tốt,vào trong đi,ta cần giải quyết một số chuyện!

Bên trong Diệu Thành lâu,ta được Khánh Thù đưa lên phòng hạng nhất,đối diện với ta là tú bà của thanh lâu này. Qủa đúng như tưởng tượng,mama này rất có tố chất "dọa người".

-Khánh Thù công tử,vị này là...

Tú bà cẩn thận mở miệng,lại nhìn vị khách nhân kia đến ngây người,quả thật y có khuôn mặt vô cùng tuyệt mĩ,trên đời này lần đầu tiên bà ta gặp được nam nhân đẹp nhường này. Tướng mạo so với tiên nhân chỉ có hơn chứ không có kém. Dáng vẻ lại không hề tầm thường,cao ngạo lạnh lẽo,chắc chắc là người nhiều tiền.

-Ta chính là người mua lại thanh lâu này,hay nói cách khác,chính là lão đại của ngươi!

-A...thì ra người mua thanh lâu này là công tử!

-Câm miệng,ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?

Tú bà bị Khánh Thù hù dọa trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh,miệng lắp bắp không nói thành tiếng.

-Khánh Thù, từ giờ ngươi trông coi nơi này,thay ta quản lý thanh lâu. Còn nữa,đổi tên thành Thiên Ma lâu đi.

-Dạ!

-Vậy...lão đại,còn ta thì sao?

Tú bà có phần sợ hãi liều mạng lên tiếng,không làm việc ở đây thì biết đi đâu bay giờ a?

-Ta sẽ cho ngươi cùng các cô nương thất thân ở thanh lâu một số tiền để lập nghiệp. Tất cả đều giải phóng đi hết,chỉ chừa lại một số người suất sắc. Khánh Thù ,ngày mai thay ta tuyển xử nữ vào làm việc.

-Sao cơ? Lão đại...ngươi không thể!!

-Lui ra ngoài!

Tú bà bị ta dọa liền vội vàng bỏ chạy,để bà ta làm tú bà chính là làm xấu bộ mặt thanh lâu của ta a.

-Chủ nhân,người vì sao tuyển xử nữ?

-Ta mua thanh lâu không phải để kiếm tiền. Khánh Thù,ngươi không cần cất công tìm kiếm xử nữ,cứ treo bảng tuyển người,đưa ra mức lương phù hợp,tự động bọn họ sẽ tìm đến. Còn nữa,sau khi tuyển xong rồi thì nói cho ta biết.

-Dạ!

-Được rồi,ta phải trở về đây!

............♥♥♥

Dạ Sát tộc. Tà Vương cung.

Ta cùng Ma Y đi theo hướng Đông Nam,cách Tây Lăng quốc khoảng ba mươi dặm liền đến được đất của tộc Dạ Sát. Nơi này bên ngoài khá giống một vùng thảo nguyên tươi đẹp, tràn đầy sức sống,nhưng bên trong lại ẩn chứa vô số nguy hiểm.Đường đi tới Tà Vương cung đặt vô số cái bẫy lợi hại chết người. Khi thì kim châm phóng độc túa ra,khi thì bàn chông từ dưới đất vọt lên,lại có bẫy lưới giăng khắp nơi. Ngoi Diệc Phàm chết tiệt,ngươi dám cho ta làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy,khi trở về,ta nhất định phải cho ngươi biết tay.

-Chủ nhân,theo tin tức thuộc hạ thu thập được, bản đồ cận chiến của Tộc Dạ Sát được giấu ở phía Đông của Tà Vương cung. Nơi đó giáp với nơi ở của Tà Vương,lại được canh chừng rất cẩn thận.

-Dẫn đường đi,mau chóng kết thúc nhiệm vụ này càng nhanh càng tốt!

Mẹ nó a,nói là làm nhiệm vụ nhưng có khác gì đi ăn trộm đồ người khác. Làm xong chuyện này ta nhất định phải đào tạo một đám thuộc hạ giỏi,nhiệm vụ để cho bọn họ làm,còn ta thì chỉ việc ngồi chờ kết quả,oa haha...

-Chủ nhân,người hãy nán lại đây,để thuộc hạ đi trước dò xét tình hình!

-Được!

Ta nghe theo lời Ma Y nửa ngồi nửa quỳ nán lại trên nóc nhà xem xét tình hình ở gần đây.

-A~...ưm...



Bất ngờ phía dưới nóc nhà phát ra tiếng rên rỉ của nữ tử làm ta không khỏi tò mò....nghe thật dâm tà nha.

-Nga~...thêm chút nữa~ aaaa ~

Ta len lén mở tấm ngói,tò mò nhìn xuống phía dưới, oa...là hai ngừời đang làm chuyện nam nữ a~ ,oa hahaha...không ngờ đi ăn trôm lại bắt gặp người ta đang XXOO . Có phim XXOO miễn phí,ngu sao không xem chứ.(muốn chết vs ca wá)

-A~...Vương,mạnh chút nữa,ân,nga ~...

Nam nhân bên dưới nhìn nữ tử kiều mị rên rỉ dưới thân mình ,môi khẽ nhếch mang theo sự lạnh lẽo. Lũ đàn bà ngu xuẩn. Hắn đột nhiên cười lạnh,đem vật nam tính phát tiết lên trên người nữ tử.

-Aaaaaaaaaa~

Ta nhìn xuân cảnh bên dưới thầm kinh bỉ nam nhân chết tiệt kia,không có nhân tính,XXOO cô nương nhà người ta thật thô bạo a. Không giống như Ngô Thế Huân...ách...thật mất mặt ,sau lại liên tưởng tới hắn như vậy chứ . (Cho cười phát^^)

Nam nhân kia vẫn không ngừng phát tiết vào người nữ tử,ta siết tay thành nắm đấm... càng nhìn càng không vừa mắt

"R...R...Rắc..."

Đột nhiên nóc nhà vang lên tiếng nứt của gạch gói,chỗ ta đang ngồi xem chỉ còn một mảnh trống không,ngói đều trong trạng thái rơi tự do. Ta mất chỗ ngồi liền hướng phía dưới lao xuống.

"Rầm"

Ta cùng gạch ngói đồng dạng rơi tự do, lại hướng phía hai người đang lên tới cao trào đáp xuống. hai người đang quấn lấy nhau vô tình trở thành đệm thịt cho ta "hạ cánh".

"........."

Không gian tĩnh lặng dị thường,nữ tử thấy ta như nhìn thấy quỷ,nam nhân mặt đã đen thui như Bao Công. Cũng phải a,ta rơi xuống lưng hắn,hại hắn không phát tiết được,hắn không cho ta một đao là may mắn lắm rồi .

Ta còn đang trong tư thế ngã nằm trên lưng nam nhân,vội vàng cười khan mấy tiếng...

Ta cười hì hì nhìn nữ nhân lõa thể trước mặt,lại quên mất nam nhân đang bị mình cho làm đệm thịt. Sắc mặt của hắn so với Bao Công chỉ có thể đen hơn chứ không thể kém. Lại tiếp tục suy nghĩ,sao ngói có thể bị vỡ dễ dàng như vậy a? Chắc không phải là vì trong lúc tức giận vì thú tính của nam nhân kia mà ta vô tình sử dụng nội lực chứ? Khả năng này...hình như rất cao nga ~

-Còn không xuống?

Nam nhân bị đè bên dưới sớm đã nổi gân xanh,là kẻ chết tiệt nào phá đám hắn? Hắn nhất định sẽ lột da róc xương kẻ đó ra.

-A? Ta quên...

Người trên lưng chậm chạm bò lùi ra sau,làm cho nam nhân kia có thể ngồi dậy. Giương mắt lên đối diện với kẻ vừa phá ngang chuyện vui của hắn,tránh không khỏi sự kinh hỉ cùng ngạc nhiên.

Thật đẹ,y là 'nữ nhân' xinh đẹp nhất từ trước đến giờ hắn từng gặp qua. Khuôn mặt của y tựa thiên tiên,mang chút lạnh lẽo kiều mị,nhưng sâu trong đáy mắt lại lộ rõ vẻ đẹp trong sáng. Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần,mi mục cong dài,môi đỏ như hoa đào,phượng mâu tà ngạnh,thanh tú hài hòa mà diễm lệ. Mái tóc màu tím bạc hòa với sắc đêm tăng lên sự quyến rũ vạn phần.y vận hắc y bó sát lại càng tôn lên dáng vẻ nóng bỏng. Bất giác hạ thân của hắn lại nổi lên phản ứng.( ngta là nam nhân đấy vương j đó ơi °^°")

"Sắc Lang!!!"

Ta nhìn nơi nào đó của hắn giương lên trong lòng thầm đem mười tám đời tổ tông nhà hắn ra mà rủa. Mụ nội nó,giờ phút này mà thú tính của hắn vẫn còn bộc phát được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại,nhìn hắn tương đối cũng thực mĩ,khuôn mặt tuấn tú nam tính,dáng người cân đối mạnh mẽ. Có điều...vào mắt ta lại mang cảm giác ghê tởm.

-Mỹ nhân,ngươi vừa rồi nhìn trộm ta đang ân ái sao?

Nam nhân khẽ cười tà,sắc mâu hiện lên tia chế giễu.

-Nhìn trộm cái đầu ngươi,ai cấm ta không được xem người khác XXOO?

-XXOO?

Nam nhân khó hiểu nhìn người trước mắt. XXOO là cái gì?

Nhưng bất quá hắn không quan tâm,mỹ nhân tự động xuất hiện trên người hắn,không ăn y hắn không phải nam nhân. >_<

-Mỹ nhân,ta muốn ngươi!

-Cái gì?

Ta trợn trừng hai mắt nhìn hắn,trong lòng thầm kinh bỉ hắn tám vạn lần. Nam nhân vô sỉ,cư nhiên dám nói những lời buồn nôn này trước mặt ta. Nhìn nữ nhân dưới sàn vô lực nhìn hắn,đáng chết,nam nhân đáng chết ~

-Ta nói...ta muốn ngươi!

-Muốn ta sao?

Ta chủ động tiến tới gần hắn,kề sát vào tai hắn,phả ra hơi thở nguy hiểm.

Nam nhân kia nhìn thấy hành động của y có chút cả kinh,khuôn mặt bất giác toát một tầng mồ hôi lạnh. 'Nữ nhân' này...làm cho hắn cảm thấy bị áp bức,cảm thấy có chút gì đó sợ hãi.

Ta thấy hắn ngây ngốc liền nhân dịp hắn chưa kịp phản ứng một cước đá vào hạ bộ đang...của hắn,sau lại điểm huyệt cả hai người. Nữ nhân kia tiếp tục trợn trừng mắt nhìn ta. Bộ dáng không khác gặp quỷ là mấy.

-Ôi ~,a~ngươi...!!!

Nam nhân bị đạp một cước vào chỗ hiểm,chưa kịp giãi dụa đã bị điểm huyệt. Thật sự là sống không bằng chết. Nhưng người kia vẫn không thương tình đá cho hắn thêm mấy cước nữa,e rằng...cả đời này hắn sẽ phải tiệt giống.

-Thối nam nhân,không biết trời cao đất dày cư nhiên muốn ta,lão tử ngươi đây dễ dãi vậy sao? Hôm nay không cho ngươi tiệt giống ta không phải người!!!

-A~~

Tiếng thét như giết heo mới vừa vang lên liền bị điểm thêm huyệt nói. Nam nhân khuôn mặt đã méo mó đến cực điểm,giống như ăn phải ớt cay mà không thể phun ra.

-Chủ nhân!

Ma Y từ lỗ hỗng của mảnh ngói vỡ bay xuống,đột nhiên nhìn thấy chủ nhân đang ra sức đạp vào hạ bộ của người ta,trong lòng không khỏi cả kinh,thực đáng sợ ~,chủ nhân quả nhiên không phải người,có thể làm những việc như vầy,khẳng định chỉ có một mình nàng.

-Tìm ra nơi cất giấu đồ chưa?

Ta đạp cho nam nhân kia thêm một cái nữa mới thong thả đứng dậy. Mẹ nó a,làm mất thời gian của ta.

-Vẫn chưa!

-Di? Sao vậy?

-Nơi cất giấu bản đồ đã bị phá bỏ,bây giờ chỉ còn lại có nơi ở của Tà Vương.

Ma Y khẽ liếc nam nhân đã đau đến sắp ngất,thấy hắn đã bị điểm huyệt rồi mới yên tâm nói tiếp.

-Rất có khả năng,bản đồ đang ở chỗ của Tà Vương!

-Có khả năng đó không?

Ta nhìn Ma Y không chắc chắn lắm liền nảy ra ý tưởng,nam nhân kia ở nơi này,hẳn là biết nơi cất giất bản đồ ở đâu.

Ta không nhanh không chậm tiến gần đến nam nhân đang thống khổ trên giường. Ánh mắt cũng trở nên tà ác,hiển nhiên là dùng để gây sức ép.

Mà nam nhân kia nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như linh miêu của nàng,trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo run sợ.

-Nam nhân,nói...ngươi biết bản đồ cận chiến của tộc Dạ Sát đang nằm ở đâu không?

-Ta không biết!

Nam nhân vừa được giải huyệt nói liền thốt lên ba chữ "ta không biết",nhưng mắt của hắn liên tục chớp,điều này hiển nhiên tố giác hắn chính là đang nói dối.

Vốn định la lên...nhưng hắn đang trong tình trạng lõa thể,nếu để người khác bắt gặp sẽ rất mất mặt. Lại còn có một thanh chủy thủ sắt nhọn đang ngự trên cổ,có muốn nói cũng không thể nói.

-Không biết? Xem ra không cho ngươi nếm mùi lợi hại ngươi sẽ không nói thật!

-Ngươi...ngươi định làm gì?

-Làm gì nhỉ? Ma Y,ngươi có nghĩ là cắt từng lớp thịt trên cổ hắn,sau đó đến mặt hắn,sau đó là rắc tiêu hột vào,cảm giác có phải rất tuyệt không?

Ba người trong phòng,trừ người vừa nói lên những lời kia,đều đổ mồ hôi lạnh,thật kinh khủng,như vậy còn thống khổ hơn là bị một đao chém chết.

-'Nữ nhân ' ác độc kia,ngươi không phải người!!!

-Ta không phải người??? Ngươi nói đúng,ta không phải người,mà là ác quỷ !

-Ngươi!!!

-Có-nói-hay-không?

Ta lạnh giọng đe dọa,chủy thủ lại càng kề sát thêm. Ta không tin hắn dám không nói thật lần nữa.

-Nói,ta nói,đừng...

-Tốt,cuối cùng ngươi cũng đã biết điều hơn một chút !

-Bản đồ...bản đồ đang ở trong phòng của Đệ đệ ta,nằm ở phía dưới con sư tử thạch màu xanh. Ở đó có một cái nút,chỉ cần bật nó ra.

-Đệ Đệ ngươi?

-Chính là Tà Vương-Sở Ngự Ly!

-Nói như vậy ngươi chính là Sở Ngự Vương,đại huynh háo sắc của Tà Vương?

Ma Y thẳng thắng nói ra nghi vấn...ta thì thấy,hắn không những háo sắc,mà còn là một tên mặt người dạ thú a.

-Ma Y,lần này để ta đi,nếu như hắn dám nói sai nửa điều,ngươi liền như cũ cắt thịt trên da mặt hắn ra rồi rắc tiêu vào.

Mọi người đồng loạt rùng mình. Còn chưa kịp phản ứng thân ảnh của y sớm đã mất dạng.

♥♥♥

Tây Cung...nơi ở của Tà Vương...

Trên nóc nhà,thân ảnh nhỏ bé màu đen như hòa vào đêm tối. Thân thủ nhanh lẹ xem xét tình hình bên trong,sau khi thấy không có ai mới nhẹ nhàng phóng vào từ phía cửa sổ.

Thật lạ,bây giờ chắc cũng khoảng tám giờ tối,vì sao trong phòng của Tà Vương không có ai? Hay đây là cái bẫy? Nhưng trực giác của ta lại không cho là như vậy. Nam nhân kia cũng không có lừa gạt ta,phòng ngủ của Tà Vương quả thật có một con thạch sư màu xanh ngọc. Bên dưới chân của thạch sư có một cái nút,nhấn vào liền bậc ra một cái hộp,trong hộp chính là chứa bản đồ địa hình trọng yếu của tộc Dạ Sát. Tuyệt a~,nhanh chóng trở về thôi.

Nhưng đang định phóng ra khỏi cửa sổ ta lại bị một cỗ lực đạo giữ lại,thảm hơn...lực đạo đó lại xuất phát từ...quần của ta. Ai nắm quần của ta vậy a?

-Ngươi làm gì?

Nhu âm mê hoặc vang lên phía sau lưng,ta quay đầu lại,chỉ thấy một mỹ nữ...ách,không phải,là nam nhân.

Ta mở to hai mắt nhìn người mới chui ra từ gầm giường.

Nếu nói Ngô Thế Huân có vẻ đẹp của tiên nhân,dáng người hài hòa không mạnh mẽ cũng không yếu đuối.

Thì nam nhân này hoàn toàn trái ngược.

Ta biết nam nhân rất ghét người khác nói bọn họ giống nữ nhân. Như ngoài từ "đẹp như hoa" ,ta không biết phải diễn tả khuôn mặt của hắn như thế nào. Bởi hắn mang vẻ đẹp âm nhu của nữ nhân. Nếu ta không kịp nhìn thấy trái cổ của hắn,nhất định sẽ nghĩ, hắn chính là một tuyệt thế mĩ nhân.

Khuôn mặt thon dài trắng mịn tô điểm cho ngũ quan tinh xảo khiến người ta nhìn vào liền đình chỉ hô hấp.Chân mày mang độ cong hoàn mĩ Đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, chỉ liếc mắt liền phong tình vô hạn. Chiếc mũi cao thẳng,đôi môi dày vẽ lên một đường cong vô cùng gợi cảm. Cả người hắn tỏa ra khí thế khó diễn tả bằng lời.

Nhưng vấn đề đó tạm thời không quan trọng. Quan trọng là vì sao hắn lại chui ra từ gầm giường? Ta nhất thời không suy nghĩ được gì,chỉ biết mở to mắt nhìn hắn. Ăn trộm bị người ta phát hiện rồi,làm sao chạy đây a?

-Ngươi làm gì vậy?

Nam tử không nhận được câu trả lời liền dùng tay giật giật quần ta mấy cái. Mụ nội nó,có nam nhân nào lớn chừng này lại đi nắm quần người khác không?

-Ê,làm cái gì vậy,buông quần ta ra!

Ta dùng tay giựt lại phần bị hắn nắm lấy. Nhưng nam tử kia vẫn không chịu buông ra.

"Rẹt..."

Má ơi,rách quần...( oahaha........)

-"..."

-"..."

Thật may nơi bị rách là ở trên đầu gối,nếu không ta liền đem nam nhân kia băm ra làm trăm mảnh.

-Còn không mau buông? Muốn ta cởi quần ra đưa cho ngươi luôn sao?

Ta trừng mắt nhìn hắn. Nam tử kia đột nhiên tỏ vẻ ủy khuất...đôi mắt trong suốt khẽ phủ một tầng mù sương.

-Ta chỉ là muốn hỏi ngươi làm gì thôi mà!

Ta 囧,nhất định là nhìn lầm,là nhìn lầm,nhìn lầm,nhìn lầm...aaaa...yêu nghiệt...nếu hắn dùng khuôn mặt này đi giở trò dụ dỗ,nhất định sẽ có rất nhiều người tự động chết dưới chân hắn.

Nhưng hình như có điểm kì quái?

Nơi này là cấm địa của Tà Vương,ngoài hắn ra không lẽ còn có người khác? Nơi này lại là phòng ngủ...aaaaaa...không lẽ...không lẽ...đây chính là tiểu quan của Tà Vương? [Tiểu quan giống như kĩ nam )]

Nếu như giả thuyết của ta đúng,thì sao hắn không ở trên giường mà lại chui xuống gầm giường? Không lẽ định tạo cảm giác mới?

-Nam nhân...ngươi là ai?

Dù gì cũng phải biết đối phương là ai. Nếu hắn thật sự là tiểu quan ta liền một bước đánh ngất,sau đó chuồn êm ra ngoài.

-Ta tên Cổ Ngự Ly!

囧囧囧 !!! Ôi mẹ ơi,này nhất định là nói dối. Tà Vương đây sao? Ta muốn tin cũng không thể tin được.

-Mau chui ra,ta muốn hỏi ngươi vài chuyện!

Nam nhân đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời ta,hắn trườn ra ngoài,vạt áo khẽ rơi khỏi vai lộ ra khuôn ngực trắng mịn đẹp tuyệt mĩ . Hắn đứng lên,dáng người cao gầy phong tình vạn chủng,ba phần mê người,bảy phần đắm say.Ta phun máu a,thực gợi cảm ~

-Hỏi cái gì?

Nam nhân khuôn mặt tuấn tú,hai mắt sáng ngời nhìn ta. Này...hình như nhìn có điểm quái quái?

-Ngươi đích thị là Tà Vương-Cổ Ngự Ly?

-Là ta!!!

Nam nhân chắc chắn như đinh đóng cột,lại còn vỗ ngực mấy cái. Sau còn hỏi lại ta.

-Còn người là ai?

-Ta...

Không lẽ nói với hắn ta là đến ăm trộm? Chỉ có bại não mới nói như vậy. Nhưng...hắn nhất định phải đoán ra được chứ,sao lại tỏ vẻ ngu ngốc? Không lẽ là hắn giả vờ?

-Không lẽ ngươi là...??

Hắn thập phần hoài nghi nhìn ta,ta liền hiện ra sát khí,nếu hắn có động tĩnh,ta liền tay đôi đánh nhau với hắn.

-Ta biết rồi,ngươi nhất định là 'nương tử' mà ca ca đem tới cho ta !

Ta té ~,nương tử gì chứ? Nam nhân này rốt cuộc làm sao vậy? Thần kinh hắn có vấn đề sao?

-Nương tử gì? Ta không phải!!

-Ngươi phải!!!

Cổ Ngự Ly khẽ chu môi lên,biểu tình vô cùng hấp dẫn. Ca Ca nói tối nay sẽ đem đến cho hắn một nương tử. Cho nên hắn mới cố thức để chờ.

Trong lúc buồn chán,hắn ngồi ngịch quả cầu,nhưng mà quả cầu kia cũng không muốn chơi với hắn,cho nên liền lăn vào gầm giường trốn hắn. Sau khi tìm được quả cầu dưới giường,hắn ngẩng đầu lên liền thấy thân ảnh của một người có mái tóc thật đẹp. Nhất định đây chính là nương tử mà ca ca đem đến cho hắn.

-Chủ nhân!

Ma Y chờ một lúc lâu không thấy chủ nhân quay lại,trong đầu thầm nghĩ nàng chắc đã xảy ra chuyện. Hắn đem trói đôi nam nữ kia lại liền phóng đến nơi ở của Tà Vương. Ở bên ngoài nhìn thấy chủ nhân đang đứng cùng với một nam nhân khác,nhưng không có vẻ là đang đánh nhau. Cho nên mới liều mạng đi vào trong xem xét.

-Người kia là ai?

Cổ Ngự Ly nghiêng đầu nhìn hắc y nhân vừa mới đến. Tại sao ca ca đem đến nương tử cho hắn rồi còn đem thêm một nam nhân nữa làm gì a?

Ma Y kinh ngạc trước phản ứng của nam nhân kia. Nếu hắn không lầm,thì nơi này chỉ có một mình Tà Vương ở. Nếu thấy người lạ,nhất định là đã ra tay,tại sao nam nhân kia lại tỏ vẻ ngây ngô như hài tử?

-Ma Y,hắn nói hắn là Cổ Ngự Ly,nhưng tại sao thấy chúng ta lại không ra tay?

Ma Y không trả lời mà trực tiếp nắm lấy cổ tay của Cổ Ngự Ly. Ngón tay nhanh lẹ dò đến động mạch. Đôi mắt liền thoáng hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net