Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa kịp tiêu hóa tình trạng hiện tại,ta lại phải đối mặt với Ngô Thế Huân đang bước từ cửa phủ ra. Hoàn hảo,đều bị nghe thấy hết rồi ~

-Tiểu Lộc,hắn là ai? Từ khi nào gọi ngươi là nương tử?

Ngô Thế Huân khuôn mặt đã muốn đen hơn đáy nồi. Ta đột nhiên cảm thấy hình như có mùi thuốc súng cùng dấm chua hòa trộn chung.

-Nương tử,hắn là ai a?

Cổ Ngự Ly ở đằng sau lưng ta nghiêng cổ nhìn Ngô Thế Huân. Mẹ nó,muốn giết chết ta sao? Đột nhiên gọi ta là nương tử,sau đó lại đi theo ta tới tận đây. Nam nhân này rốt cuộc là làm sao?

-Nương tử? Nghe thân thiết quá!

Ngô Thế Huân lúc này giống như trượng phu uống nguyên bình dấm chua,cả người tỏa sát khí chuẩn bị đánh ghen.

-Chuyện này...Huân,trước tiên ngươi bình tĩnh nghe ta nói!

Ta nuốt nuốt nước miếng,nhìn hắn thật đáng sợ...là Cổ Ngự Ly tự mình theo ta,tự hắn gọi ta nương tử,ta vô can,ta vô tội,ô ô ~...

-Vương gia,Cổ Ngự Ly trúng độc nên hóa thành ngốc tử,không biết vì sao lại gọi chủ nhân là nương tử...sau còn lén đi theo chủ nhân đến đây. Không phải do người hồng hạnh.

Ma Y,ngươi chính là cứu tinh của ta a,ta hai mắt long lanh nhìn về phía Ma Y,sau lại len lén nhìn qua Ngô Thế Huân...ách...hắn không phải là phát rồ đó chứ? Khuôn mặt ngược lại càng ngày càng đen.

-Ngươi đi làm nhiệm vụ cùng hắn?

Ngô Thế Huân ánh mắt tựa mũi tên bắn thẳng đến người Ma Y,sát khí càng ngày càng nồng đậm...mùi dấm chua càng ngày càng nồng nặc.

-Nương tử,nhìn hắn thật hung dữ!!!

Cổ Ngự Ly luôn miệng gọi "nương tử",điều đó lại vô tình châm ngòi ngọn lửa tức giận của Ngô Thế Huân . Trước khi tức giận che mất lý trí,hắn gằng từng giọng nói với Cổ Ngự Ly.

-Ai cho ngươi gọi y nương tử? Y là của ta!

Cổ Ngự Ly cũng không chịu thua,hắn chu cái miệng xinh đẹp mê người lên cãi lại Ngô Thế Huân.

-y là nương tử ca ca đem tới cho ta,y là của ta!

-Ngươi nói cái gì?

-Ta nói y là nương tử của ta,là của ta,của ta!!!

Hai bên vừa cãi nhau,đồng thời kéo lấy tay ta,Cổ Ngự Ly nắm tay trái,Ngô Thế Huân nắm tay phải,giống như hai tiểu hài tử đang tranh giành món đồ chơi,mẹ nó,xem ta là cái gì hả?

-Các ngươi có buông ra không hả? Muốn cãi nhau thì tự mình cãi đi,đừng có "phanh thây" ta kiểu đó.

Ta tức giận vung tay ra,tưởng dùng chiêu này bọn họ sẽ ngừng lại,không ngờ cả hai liền xông vào xáp lá cà.

Ngô Thế Huân rút nhuyễn kiếm từ trên người xuống chĩa thẳng vào người Cổ Ngự Ly,nhưng rất nhanh liền bị Cổ Ngự Ly dùng hai ngón tay kẹp lại. Ta bắt đầu nghi ngờ...vì sao một ngốc tử lại có khả năng phản xạ cao như vậy,lại còn có thể dùng hai ngón tay giữ kiếm. Hắn có phải là ngốc tử hay không?

-Ma Y,ngươi có lầm không? Cổ Ngự Ly biết võ công? Hắn làm sao lại là ngốc tử được?

Ma Y nhìn tình hình trước mắt,chuyện nầy cũng không có gì ngạc nhiên...

-Chủ nhân,hắn tuy là ngốc tử,nhưng không có nghĩa sẽ quên đi võ công của chính mình. Điều tra của ta về Tà Vương cho thấy,sức lực của hắn có lẽ ngang bằng với Ngô Thế Huân.

-Nhưng hắn có thật là ngốc tử không? Ta cảm thấy có điểm nghi ngờ.

-Nhị Trùng Kích rất dễ nhận ra,hắn quả thật trúng độc cho nên mới như vậy,chủ nhân,người không tin năng lực chuẩn độc của ta sao?

Ma Y nói như vậy,nghi ngờ cuối cùng của ta cũng hoàn toàn bị xóa bỏ.

Nhưng ta thật sự không biết lý do vì sao hắn lại gọi ta là nương tử.

Sự thật là,Đại ca của Sở Ngự Ly lại chính là đầu sỏ trong việc này. Hắn biết rõ Sở Ngự Ly trúng độc nhưng võ công lại không bị mất. Muốn đoạt ngôi vị cùng bí kiếp võ công của Tà Vương,chỉ có một cách,dụ dỗ hắn tự động dâng lên ngay khi hắn đang là ngốc tử.

Nhưng tiếp cận nhiều lần mà vẫn không đạt được ý định. Cổ Ngự Vương nghĩ ra kế sách dùng nữ sắc tiếp cận Cổ Ngự Ly,dụ dỗ hắn nhường chức tộc trưởng,sau đưa ra bí kiếp võ công.

Cho nên,Cổ Ngự Vương tìm một nữ nhân xinh đẹp,ân ái với nàng ta trước,mục đích là để nàng ta lệ thuộc vào hắn. "Dùng" xong mới đen tới cho Cổ Ngự Ly. Nhưng người tính không bằng trời tính,đương lúc ân ái lại xuất hiện một nam nhân lạ mặt điểm huyệt hắn,sau lại đánh cho hắn tiệt giống.

Và cũng vì vậy mà Cổ Ngự Ly nhầm tưởng Lộc Hàm chính là nương tử mà Cổ Ngự Vương đem tới.

Lại nhìn vào cảnh tượng trước mắt...hai nam nhân một tóc trắng phiêu dật,một tóc đen yêu mị đang đứng bất động,gió đêm nổi lên cuốn theo bụi mù cùng lá khô,quang cảnh xung quanh bọn họ giống như đang được quay chậm,làm nền cho hai thân ảnh tuyệt mĩ. Đột nhiên trong đầu ta hiện ra bảng số liệu.

"Ngô Thế Huân. Cấp 100 võ sĩ,máu 100/100.

Sức mạnh: rất mạnh

Thần khí:nhuyễn kiếm."

"Cổ Ngự Ly. Cấp 100 ninja,máu 100/100

Sức mạnh:không rõ

Binh khí: tay không"

Võ sĩ PK [play kill] ninja,thắng bại không rõ!!

Chưa kịp ngăn cản,hai nam nhân đã bắt đầu xuất thủ,thế võ uyển chuyển đẹp mắt,hành động nhanh gọn,ra tay chính xác. Từng chiêu thức của bọn họ đều đẹp đến mức làm người ta mê muội.

Nếu như kẻ nào ngu ngốc ngăn cản,nhất định sẽ có kết cục thực thảm.

Hạ nhân trong phủ thấy động liền chạy ra ngoài xem xét,thấy cảnh tượng đánh nhau đều liều mạng chạy trốn. Ta cùng Ma Y đã tiêu tán khá nhiều sức lực cho nên cũng không tiện nhảy ra làm đầu heo cho bọn họ đánh. Vì vậy,cả hai người kiền đánh nhau đến tận sáng...kết quả bất phân thắng bại.

-Ma Y,ta đưa Ngô Thế Huân vào trong nghỉ ngơi,ngươi đưa Cổ Ngự Ly đến nơi của khách nhân,hảo hảo xem xét hắn.

Bởi vì Cổ Ngự Ly đã mệt mỏi tới mức ngủ thẳng cẳng cho nên đem hắn đi vô cùng thuận lợi. Còn Ngô Thế Huân cả người đã mệt đến mức ngả nghiêng,hoàn toàn phải dựa vào ta mà đi.

-Huân, ngươi rốt cuộc có bị điên hay không?

Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn,đánh nhau với ngốc tử,vui lắm sao?

-Ta không muốn kẻ khác gọi ngươi là nương tử! Rất chướng mắt chướng tai!

Ngô Thế Huân tuy mệt mỏi cực đại nhưng vẫn cố sức nói chuyện,kết quả liền ho khan không ngừng.

-Đừng cố sức,sắp tới nơi rồi.dựa vào ta mà đi!

Vừa dứt lời,bờ vai của ta liền bị hắn dựa vào,khuôn mặt tinh xảo chỉ cách ta vài cm,khuôn mặt của hắn đỏ ửng,bờ môi mềm liên tục thở ra,phượng mâu cong dài khép lại tô điểm cho hàng mi dài tuyệt đối. Phun máu ~,trượng phu của ta thật dẹp,oa haha...ta thực muốn ăn hắn.

-Chủ nhân,ta có chuyện cần nói.

Thiên Y nửa ngồi nữa quỳ trước mặt ta,bộ dáng có đôi chút hứng thú . Rốt cuộc là chuyện gì làm hắn từ trầm tĩnh biến thành như vậy a?

-Chờ ta!

Ta dìu Ngô Thế Huân vào Lộc Đào cư,bàn tay nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống giường,vừa định quay ra liền bị hắn bắt lấy.

-Đừng rời ta!

Ngô Thế Huân khẽ nỉ non,âm thanh trầm thấp từ tính làm ta thoáng ngẩn người.

-Chờ một chút,ta có chuyện cần xử lý,làm xong sẽ trở lại chăm sóc ngươi!

-Đừng để ta chờ!

Hắn nói xong liền ngủ thiếp đi,ta nhẹ nhàng đắp chăn lên người hắn,nhanh chóng đi ra ngoài.

-Chủ nhân !

Thiên Y thấy bóng dáng ta từ xa đã vội vàng bước nhanh tời.

-Có chuyện gì muốn nói?

Ta trực tiếp vào thẳng vấn đề,tên này hôm nay sao lại tỏ dáng vẻ như tiểu hài tử thấy kẹo vậy a?

-Kia...Tà Vương có phải bị trúng Nhị Trùng Kích?

-Ân? Ngươi làm sao biết?

-Ma Y nói với ta,chủ nhân,nếu như được,người có thể cho phép ta đem hắn chữa trị được không?

-Di ? Sao ngươi đột nhiên nổi lên hứng thú chữa bệnh cho người ta vậy?

-Ta...Ta từ lâu đã muốn tìm cách chế giải dược của Nhị Trùng Kích. Cho nên...

Ta thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên,nhưng sau nguy nghĩ lại liền thấy chuyện này cũng phải. Thiên Y chuyên về giải dược,hắn nóng lòng muốn đem Cổ Ngự Ly ra làm chuột bạch thử nghiệm,cũng là muốn xem hiệu quả giải dược. Bình thường có ai dám liều mạng ăn thuốc độc để cho người ta thử nghiệm đâu chứ.

-Được rồi,cho phép ngươi tìm cách giải dược cho hắn,nếu có chuyện gì,ta không chịu trách nhiệm.

-Thuộc hạ tin tưởng khả năng của mình,chủ nhân không cần bận tâm!

-Vậy ngươi mau đến xem bệnh cho hắn đi!

-Cái này...chủ nhân,ta có thể đem hắn đến nơi chế dược của ta không? Ở đây e không tiện!

Ta nhìn Thiên Y,lại nghĩ nghĩ một chút,đem Cổ Ngự Ly đi cũng tốt,Ngô Thế Huân sẽ không phải uống dấm chua,mà ta cũng sẽ không bị người quấn lấy gọi "nương tử". Tiện lợi a...

-Được,đem hắn đi đi!

Ta nói xong liền xoay người bước vào Lộc Đào Cư,xem như giải quyết được một vấn đề rắc rối,bây giờ có thể an tâm vào chăm sóc cho lão công của ta rồi a


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net