5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh vò tóc âm thầm cầu nguyện tất cả những điều này nhanh chóng qua đi.

Anh bị đông lạnh đến phát run, lại không biết nên trở về phòng lấy cái áo khoác thêm.

Có người từ lối vào đi tới, đèn đường chiếu xuống thân hình, trông rất giống Oh Sehun.

Anh trừng lớn hai mắt, hướng về chỗ kia kêu lớn, "Oh Sehun!"

Anh chạy vào nhà, mở cửa, một hơi lao xuống cầu thang, liều lĩnh tất cả chạy như điên về phía người nọ.

Vọt tới trước mặt, còn chưa kịp thở dốc, người xa lạ lo sợ nghi hoặc trước mặt làm con tim kích động của anh ngã xuống đáy cốc.

Người nọ mắng anh một câu "Bệnh thần kinh!" rồi nghiêng người đi qua.

Kim Junmyeon ngơ ngác đứng dưới đèn đường, chờ cỗ xúc động này dần đi qua.

Anh quay đầu nhìn xung quanh, tiểu khu to như vậy lại yên tĩnh lạnh lùng, anh nhìn không tới người vẫn luôn ở bên cạnh anh kia.

Oh Sehun, người mỗi ngày đều sẽ xuất hiện giờ lại giống như không khí, ẩn hình, biến mất.

Anh chậm rãi đi đến vườn hoa nhỏ dưới lầu, ngồi trên xích đu sắt.

Anh không muốn về nhà, không nghĩ chờ trong một không gian mà tất cả đều là hơi thở của Oh Sehun mà miên man suy nghĩ.

Anh nắm chặt di dộng, nhiều lần nhìn xem nó có còn điện hay không, có cuộc gọi nhỡ hay không, có tin nhắn bị bỏ qua hay không.Mười một giờ, anh nói, chờ một chút, chờ một chút Oh Sehun sẽ trở lại.

Mười hai giờ, anh nói, có lẽ Oh Sehun đang ở trên đường, đang lo lắng chạy về đây.

Một giờ, anh lại nhìn ảnh chụp và tin nhắn của Oh Sehun lưu trong điện thoại, cười như đứa trẻ.

Hai giờ, anh chạy tới cửa vào tiểu khu, chạy đến trạm chờ xe bus, chạy tới tiểu khu nhà Oh Sehun.

Ba giờ, anh trở lại trên xích đu nhắm mắt lại, thầm đếm cừu, một con, hai con, ba con... Oh Sehun, Oh Sehun, Oh Sehun...

Bốn giờ, hắt xì liên tiếp đánh tỉnh đầu óc mơ màng của anh.

Anh nở nụ cười, cười bản thân si ngốc.

Bởi vì từng trải đau xót, liền đương nhiên mà suy nghĩ sự tình theo hướng xấu nhất.

Quá mức khẩn trương, chẳng qua chỉ là bị mẹ Oh Sehun nhìn thấy hai người đi cùng nhau mà thôi, có chuyện gì ghê gớm đâu.

Oh Sehun hoàn toàn có thể nói là bạn bè, không có ai sẽ dễ dàng nghĩ đến phương diện kia.

Có lẽ Oh Sehun bị chuyện khác đeo bám nên mới không có tới, có lẽ trong công ty đột nhiên xảy ra chuyện, gã vội quá nên không thể gọi điện cho anh.

Anh nhếch môi, cười không ngừng như đứa trẻ ngốc nghếch.

Kim Junmyeon ơi là Kim Junmyeon, sao lại giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi thế này, một chút việc nhỏ đã sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Rốt cuộc là do yêu đương lú lẫn, tật xấu lo được lo mất này nên sửa.

Năm giờ, anh cố lấy dũng khí gọi điện thoại cho Oh Sehun.

Rất nhanh đã có người tiếp, bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Oh Sehun, "Alo".

Trong lòng Kim Junmyeon buông lỏng, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ, "Oh Sehun".

"Ừm."

Anh quá mức cao hứng, thế cho nên không biết nói cái gì cho tốt, một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu, "Anh vẫn tốt chứ?"

Bên kia im lặng thật lâu, cuối cùng truyền tới hai chữ, "Rất tốt."

Có lẽ là không quá thích ứng loại không khí này, Kim Junmyeon chợt dâng lên một trận xót xa trong lòng, anh điều chỉnh cảm xúc, nói: "Lát nữa tới đây chứ? Không xong, em quên ngâm đậu, không thì dùng gạo đen với táo đỏ, hạch đào nấu cháo ngũ cốc đi, hương vị cũng rất ngon. Buổi sáng nếu không tới kịp, vậy giữa trưa lại đây đi, ăn sườn chua ngọt được không, rau kèm theo thì có..."

"Junmyeon."

Đột nhiên bị đánh gãy, Kim Junmyeon kinh ngạc mà trả lời một tiếng, "A".

"Chúng ta", tạm dừng một lát, thanh âm Oh Sehun lần thứ hai vang lên, "Tạm thời đừng gặp mặt."

Tươi cười của Kim Junmyeon cương tại khóe miệng, một cơn gió lạnh thổi qua người, lạnh đến mức lỗ tai anh run lên.

Anh có chút hoài nghi lời vừa nghe thấy.

Oh Sehun nói, tạm thời đừng gặp mặt.Oh Sehun nói như thế sao?

Anh thôi cười, di động dính sát vào lỗ tai, nghe thanh âm trong trẻo của Oh Sehun.

Anh hỏi, "Tạm thời, là bao lâu?"

Đầu kia điện thoại trả lời anh bằng một cái thở dài thật sâu cùng với ba chữ anh không muốn nghe nhất.

"Thực xin lỗi."

Trong di động truyền đến tiếng "tút tút tút", anh lấy di động xuống khỏi tai, bấm nút kết thúc cuộc gọi trên màn hình, trên đó có ảnh chụp chung của anh và Oh Sehun.

Người đàn ông kiêu ngạo tự phụ cứng rắn lôi kéo anh dùng di động chụp selfie, nói là muốn so với một người đó càng đẹp trai hơn.

Oh Sehun nói lông mày anh rõ ràng hơn của em, mắt to hơn mắt em, mũi cao hơn mũi em, môi cũng gợi cảm hơn, nhìn xem, hoàn mỹ biết bao.

Kim Junmyeon bĩu môi trừng mắt, a, đứng bên cạnh em cũng thật ủy khuất cho người hoàn mỹ như anh.

Oh Sehun cười, đây gọi là phụ trợ, có tác phẩm thất bại như em đứng bên càng phụ trợ cho giá trị của tác phẩm nghệ thuật như anh.

Kim Junmyeon nhắm mắt, không dám nhìn.

Nơi trái tim giống như bị người hung hăng đánh một trận, đau đến mức anh thở dốc cũng khó khăn.

Anh chậm rãi bước chân về nhà.

Anh rất đói bụng, muốn làm một bát mỳ nóng cho chính mình.

Anh thật lạnh, thân mình đông cứng muốn tắm nước ấm.

Anh rất mệt, muốn chui vào ổ chăn ngủ một giấc thật say.

Anh thật khổ sở, vừa lạnh vừa đói vừa mệt, thân thể không thể chịu nổi sức ép, ngã vào sàn nhà nơi huyền quan.

Anh muốn hỏi bản thân một câu, Kim Junmyeon, mày làm sao vậy?

Kết cục hỏng bét hơn anh cũng từng nghĩ đến, hiện tại chỉ một câu "tạm thời" lại đem anh ép tới suy sụp.

Anh sợ cái tạm thời này sẽ kéo dài vô kỳ hạn, cuối cùng biến thành vĩnh viễn.

Oh Sehun là người đàn ông anh yêu ba năm, là tình cảm anh dụng tâm hai năm, là tương lai không hiện thực mà anh mong đợi.

Oh Sehun giống như một người nắm sợi dây diều, dần dần mà, lỏng tay.

Tất cả, đều sẽ đi theo biến mất.

Kim Junmyeon không dám nghĩ tiếp.

Mang theo xót xa và thương cảm trong lòng, ở trong rạng sáng lạnh kinh người, anh nằm trên sàn nhà lạnh lẽo đến xương mà mơ một giấc mơ thật dài thật lâu.

Trong mộng, nhà vẫn như cũ không thay đổi, anh và Oh Sehun lại thành ông già, mỗi người cầm một tách trà nhỏ, ngồi ở ban công ánh sáng ngập tràn, chậm rì rì bày một bàn cờ vây, chậm rì rì mà đi hết quãng đời còn lại.


Tiệc rượu mừng con gái Do Kyungsoo chọn đồ vật đoán tương lai làm rất náo nhiệt, tới đều là mấy người bạn tốt chí thân. Kim Jongdae dẫn nhóc con còn chưa đi vững nhà hắn tới, Tiểu Kiều mang theo vợ đẹp mới cưới, em họ Tiểu Thụy cùng với bạn gái mới của hắn, thế giới này đều có đôi có cặp, Kim Junmyeon cô đơn chỉ đành bị đuổi tới trong viện hút thuốc lá sầu đời.Bộ dạng cô bé nhỏ rất đáng yêu, khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn, thân mình bị bọc thành một quả cầu, Phương Xảo cầm hai cái tay nhỏ bé của con bé, khó khăn dịch bé đến bên bàn tìm kiếm vật biểu thị cho tương lai mình.

Cô bé cầm lên món đồ chơi xếp hình, Do Kyungsoo ồn ào bảo thả, không thể tưởng tượng nổi, không tính không tính, làm lại làm lại. Lại chọn một lần nữa vẫn cầm một món đồ chơi, Do Kyungsoo nổi giận, bảo bối ơi, con có thể có chút tiền đồ không?

Mãi đến khi cô bé cầm đến chiếc bút máy, trên mặt người một nhà mới vui như hoa nở.

Ôi Thanh Thanh nhà ta tương lai muốn thành người đọc sách nha! Ngoan, tới đây bà nội thơm một cái!

Nói không chừng là làm giáo viên, dạy học cũng rất tốt! Nhà chúng ta còn chưa có phần tử trí thức đâu!

Tóm lại, tương lai nhất định có thể lên đại học. Ba con không có năng lực, Thanh Thanh nhà ta đến bù vào.

Hoan hoan hỉ hỉ làm ầm ĩ một trận, đến ba giờ chiều mới tan.

Kim Junmyeon đi ra cửa nhà, vừa định nói với Tiểu Kiều một tiếng, lại thấy hai vợ chồng son tránh ở một gốc cây diệp tử già rụng hết lá ôm nhau hôn tới hôn lui.

Trong lòng Kim Junmyeon nghiến răng nghiến lợi mắng, một đôi ảnh hưởng đến thuần phong mĩ tục, rõ như ban ngày mà còn khát khao đến thế, không sợ bị người lớn tuổi nhìn thấy chỉ vào mũi mắng đồi phong bại tục.

Một mình ngồi xe về thành phố, anh theo thói quen lấy di động ra.

Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn, chỉ có Oh Sehun trong ảnh cười rực rỡ tới vô tâm với anh.

Hoàn chỉnh mười ngày, nói tạm thời không cần gặp mặt người kia, lại không hề có tin tức.

Kim Junmyeon vừa khổ sở lại có chút mê mang.

Tạm thời, tạm thời...


Cái từ này quá chung chung, anh không quá hiểu được ý tứ chân chính của Oh Sehun.

Anh không rõ, nếu Oh Sehun thật sự có ý kiến gì, vì sao không thể nói rõ ràng với anh. Tạm thời không thấy mặt, ý vị là như thế nào, cả một lời giải thích cũng không có.

Bị treo lên như vậy, trong lòng nghĩ không thông, tư vị này thật mẹ nó khổ sở.

Tạm thời, sau này, chờ bọn họ, là cái gì?

Xe lắc lư một đường tới thành phố, xuống xe, Kim Junmyeon lần đầu tiên đến văn phòng luật sư của Hách Thời.

Đối với việc Kim Junmyeon đột nhiên tới thăm, Hách Thời rất là kinh ngạc.

Có lẽ là quan hệ với việc còn bóng ma tâm lý, Kim Junmyeon ít nhiều có chút bài xích việc tiếp xúc với bạn bè Oh Sehun. Chủ động tìm đến gặp như vậy, nếu không phải có chuyện gì, anh tuyệt đối không làm được.

Trong quán rượu nhỏ mở nhạc nhẹ, Kim Junmyeon và Hách Thời nói chuyện phiếm, tán gẫu chính trị, tán gẫu công tác, tán gẫu xe, tán gẫu phòng ở, tán gẫu con dâu nhà mẹ đẻ cô vợ của đôi vợ chồng trên lầu nhà anh tằng tịu với em chồng.Tóm lại, chỉ im bặt không đề cập đến hai chữ Oh Sehun.

Hách Thời nghẹn cười nghe anh đem chuyện có thể tán gẫu chuyện không thể tán gẫu, chuyện nên tán gẫu chuyện không nên tán gẫu tán gẫu hết xong, tốt bụng nhắc nhở một câu, sắp mười giờ rồi, cậu lúc nãy không phải nói là làm ca sáng sao, có phải cần đi rồi không?

Kim Junmyeon sửng sốt, gật đầu liên tục, đúng vậy, cần phải đi, cần phải đi.

Đi ra khỏi quán bar, Hách Thời nói hai người đều uống rượu, không bằng tản bộ một đoạn cho tan mùi rượu.

Kim Junmyeon đáp ứng, theo hắn đi lững thững trên đường cái vắng lặng.

Gió lạnh thổi qua, anh rụt cổ, sờ khắp toàn thân cũng không thể tìm ra một điếu thuốc, nhìn xung quanh định đến gần khách sạn mua một bao, Hách Thời đột nhiên đưa qua một thứ gì đó.

Kim Junmyeon buồn bực nhận lấy, nhìn xem, là socola, vẫn chưa mở.

Không nhịn được, anh cười ra tiếng, "Cậu rốt cuộc yêu tên mình đến bao nhiêu! Trên người còn mang theo socola? Lúc nào cũng vậy à?"

Hách Thời cười, "Tôi bị tụt huyết áp, trước kia, có một người bạn lúc nào cũng đem theo socola bên người, hiện tại, hắn đi mất, tôi chỉ đành tự chuẩn bị."

Kim Junmyeon: "Bạn gái?"

Hách Thời lắc đầu, "Không phải."

Kim Junmyeon không hỏi nhiều hơn, lột vỏ, ném khối kẹo nhỏ kia vào miệng.

Mùi socola nồng đậm chậm rãi hòa tan trong miệng, Kim Junmyeon tinh tế thưởng thức hương vị ngọt ngào này.

"Buổi tối ăn socola, cẩn thận sâu răng."

"Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao, về nhà nhớ đánh răng."

Kim Junmyeon cười, cùng Hách Thời nói chuyện rất thoải mái, hắn không nói nhiều lắm, lại luôn ngồi nghiêm túc nghe người ta nói, không đánh gãy, không thúc giục, biểu cảm vẫn luôn là thản nhiên, đến khi người khác nói xong mới cho đôi lời ý kiến.

Không biết có phải là Kim Junmyeon ảo giác không, anh luôn có cảm giác trong sự bình thản của Hách Thời ẩn giấu một chút bi thương khó phát giác.

Trong lơ đãng, sẽ từ động tác nhìn ra phương xa hoặc rũ mắt tiết lộ ra.

Loại bi thương này, không nên toát ra từ một người đàn ông sắp kết hôn.

Trong lòng mỗi người ít hoặc nhiều đều sẽ cất giấu chút bí mật, có lẽ là một đoạn chuyện cũ thống khổ, có lẽ là đủ loại hiện thực, anh không có tư cách hay quyền lợi đi đào móc.

Mãi đến khi socola trong miệng sắp tan hết, Hách Thời đột nhiên nói: "Cậu và Oh Sehun, thế nào?"

Kim Junmyeon hiểu được, ý đồ của mình sớm bị người này xem thấu, nhưng vẫn nghẹn không nói, mắt thấy con đường này đi sắp hết, Hách Thời tốt bụng cho anh một bậc thang.

Kim Junmyeon thuận bậc thang mà xuống, "Không tốt lắm."

Chân Hách Thời chưa dừng lại, cổ áo bành tô màu xám dựng thẳng, ý cười nơi khóe miệng không giảm, "Làm sao vậy?"Kim Junmyeon đem chuyện gặp được mẹ Oh Sehun và câu nói của gã nói cho Hách Thời nghe.

Hách Thời rốt cuộc dừng bước, ánh sáng đèn đường hôn ám, ánh mắt hắn lại sáng quắc, "Cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?"

Kim Junmyeon không dám nhìn ánh mắt hắn, anh sợ ở nơi đó khuôn mặt mình quá mức hèn mọn, khó kham.

Anh nói: "Giúp tôi xem hắn có tốt không, nếu, nếu hắn có khổ sở gì không thể nói vói tôi, cũng phiền toái cậu làm người nghe giúp hắn."

Hách Thời bình tĩnh nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, một chút ngượng ngùng, mười phần kiên định.

Hắn nói: "Anh Junmyeon, con người cậu không tồi, cho dù đến thời điểm này vẫn sẽ nghĩ tốt về hắn, tìm lý do, tìm cớ cho hắn, thậm chí mặt dày mày dạn tới tìm tôi. Anh Junmyeon, cậu không sợ, hắn lại tổn thương cậu lần nữa sao?"

Kim Junmyeon rũ mắt, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng, "Chính vì tôi sợ, mới có thể tìm lý do cho hắn. Kỳ thật, tất cả những lý do đó, đều là tìm cho chính mình. Dựa vào chúng, để kiên trì tiếp. Trương Âm từng nói, tôi nên tin tưởng hắn nhiều một chút. Đây là cơ bản của người yêu đi!"

Hách Thời thở dài một tiếng, ánh mắt dời về phía trước, bước từng bước đi hết con đường thật dài này.

"Có thể giúp cậu tôi sẽ cố hết sức giúp cậu, tính tình như Oh Sehun mà có thể đi cùng cậu lâu như vậy cũng không dễ dàng. Nói thật, ban đầu tôi không xem trọng các cậu, kể cả đến hiện tại, tôi cũng không quá tin tưởng hai cậu có thể đi đến cuối cùng."

Kim Junmyeon im lặng đi chếch phía sau, Hách Thời nói thẳng rất đả thương người, anh lại không thể phản bác.

"Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không tin, không có nghĩa là tôi không tán thành hay phản cảm các cậu cùng nhau. Kỳ thật, tôi rất hâm mộ hai cậu, ít nhất các cậu đều có dũng khí, ít nhất, các cậu đã từng cùng nhau."

Không trung đầy sao, bọn họ đi qua quảng trường rực rỡ sắc màu, đi vào một con đường hơi yên tĩnh.

Ở đó có một công viên nhỏ, Kim Junmyeon từng cùng Oh Sehun đến nơi này, đó là một sáng sớm nắng nhạt, bọn họ chạy bộ qua nơi này, cũng từng tránh phía sau cây cối rậm rạp trộm một cái hôn buổi sáng ngọt ngào.

Hiện giờ, không còn ánh sáng, người yêu cũng không, nơi này, chỉ còn yên tĩnh và rét lạnh.

"Vài năm không phải ngắn, tôi tin tưởng, Oh Sehun, là yêu cậu. Chỉ là, anh Junmyeon, gia đình của hắn sẽ không cho phép hắn có được tình yêu này. Nếu như không có nhà họ Oh, hắn còn là Oh Sehun cậu yêu sao?"

"Mấy tháng trước, tôi từng hỏi hắn, có dũng khí come out hay không. Hắn không trả lời, Anh Junmyeon, hắn băn khoăn rất nhiều thứ, cậu nên cho hắn thời gian. Muốn trường cửu, vấn đề này, các cậu không thể lảng tránh. Chướng ngại này, phải vượt qua."

"Kỳ thật, tôi cũng rất muốn nhìn xem, Oh Sehun, cuối cùng sẽ làm ra quyết định như thế nào."

Sau khi tạm biệt Hách Thời, Kim Junmyeon một mình một người đi về nhà.Mở cửa, không có thanh âm lười biếng từ trong sô pha truyền tới, "Sao lại về trễ như thế, lại đi lêu lổng ở đâu hả?"

Mở tủ lạnh, không có người vừa chơi game vừa nói: "Vừa lúc anh cũng đói bụng, làm cho anh bát mỳ."

Mở cửa phòng tắm, không có người mặt dày mày dạn chen vào, "Cùng nhau tắm đi, tiết kiệm nước, thuận tiện chơi chút mới mẻ."

Tiến vào trong chăn, không có người ôm chặt anh, hôn trán, hai má, hôn môi anh, "Junmyeon, Junmyeon, Junmyeon..."

Không quen.

Không có nhiệt độ cơ thể người kia, không có hương vị người kia, không có giọng nói người kia,

Một mình, tất cả, đều không quen.

Bây giờ là mười một giờ rưỡi tối, anh biết mình nên ngủ, ngày mai đúng sáu giờ sáng sẽ phải dậy, sau đó là công tác bận rộn.

Vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, làm bộ người kia còn ở nơi này, anh nói: "Oh thiếu, ngủ ngon, ngày mai, nhớ rõ gọi điện thoại cho em."

Ngày mai, có thể gọi điện thoại cho tôi không?

Hoặc là, một cái tin nhắn cũng được.

Dù chỉ có hai chữ "Junmyeon", cũng được.

Oh Sehun, tôi là người đàn ông già hơn ba mươi tuổi, nhưng tôi không kiên cường như cậu tưởng.

Cậu im lặng, sẽ chỉ làm tôi miên man suy nghĩ, làm tôi bất an.

Oh Sehun, tôi không muốn ép cậu cho tôi một đáp án, chỉ hi vọng, cậu có thể nguyện ý liên lạc với tôi một chút.

Một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn, một câu thăm hỏi ân cần đơn giản, để tôi biết, cậu còn ở đây.

Oh Sehun, cậu còn đây không?

Kim Junmyeon nhắm mắt lại, chờ đợi giấc ngủ mỏi mệt đến tận cùng tiến đến.

Một thanh âm "leng keng" vang lên, anh mãnh liệt mở mắt ra.

Là chuông tin nhắn, anh cuống quít cầm di động, nhìn đến tên người gửi tin là Hách Thời, mất mát trào lên.

Thì ra, tạm thời, không chỉ là mười ngày.

Mở tin nhắn ra, dòng đầu tiên viết, "Cảm ơn cậu mời rượu, đây là phúc lợi hôm nay."

Kéo xuống phía dưới, là một tấm ảnh chụp.

Oh Sehun trong ảnh chụp mang theo một khuôn mặt u buồn, ở trong một quán bar khoe khoang thâm trầm.

Kim Junmyeon nở nụ cười, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình lưu luyến không rời.

Mặt mày mũi môi Oh Sehun dưới ngón tay anh chạm vào từng chút sáng lên.

Anh dừng tay nơi mũi người nọ, dùng giọng điệu chiều chuộng nói: "Thì ra cậu cũng không tốt! Đừng cậy mạnh, về nhà đến đây đi!"

Con đường này gập ghềnh gian khổ, nếu có thể, trở về nhà của chúng ta đi. Dù cậu muốn làm quyết định gì, đoạn đường cuối cùng, tôi đều hi vọng có thể cùng cậu, cùng đi.


Sáng sớm hôm nay, Park Chanyeol hẹn Oh Sehun đi ra ngoài ăn cơm.

Đàm Tình đương nhiên đi cùng, trong bữa ăn hai người không ngừng khoe ân ái, làm Oh đại thiếu chịu đủ tra tấn tình cảm bị đả kích lớn.

"Hai người cứ ở đây ngọt ngấy đi, tao đi về trước." Nói xong, liền đứng dậy muốn đi, Park Chanyeol rốt cuộc phát hiện lương tâm, khuyên can mãi mới giữ người lại được.

Park Chanyeol gắp thức ăn đầy chén cho gã, nhíu mày nói: "Mày thì sao, không phải chỉ là bị Vương mẫu nương nương phát hiện thôi sao. Kỳ thật cũng rất tốt, thừa dịp này cùng người nọ giải tán đi! Hai năm, hai năm nha, đại thiếu gia của tao, mày còn chưa chơi đủ sao! Người như mày, còn đóng tình thánh, mày nhìn dáng vẻ của mày có giống không!"

Không đợi Oh Sehun phát biểu, Đàm Tình đã không đồng ý.

"Nha, hai năm là đủ, theo ý của anh, chúng ta cùng nhau hai năm là có thể giải tán phải không?"

Park Chanyeol nâng đá tự đập chân mình, Oh Sehun thích ý ngồi một bên uống rượu nhìn người nọ thề thốt cam đoan liên tục thuận tiện biểu diễn trò cười tự vả miệng.

Lúc Trương Âm đuổi tới, Park Chanyeol vừa mới dỗ được Đàm Tình, đang lau mồ hôi lạnh, Trương Âm mang đến một quả bom tin tức.

Thoáng nhìn Đàm Tình đi toilet, Trương Âm mới chậm rãi mở miệng, "Hôm qua có một nữ bệnh nhân được đưa vào bệnh viện, vừa khéo, tao vừa lúc tan tầm đang ở đó có liếc qua một cái, còn là người quen. Chúng mày đoán là ai?"

Oh Sehun không để ý tới, gắp một đũa đồ ăn vào trong bát chọn đến chọn đi, cũng không bỏ vào miệng.

Park Chanyeol tò mò hòi, "Ai?"

Trương Âm liếc hắn một cái, "Lão Park mày che lỗ tai lại đi, việc này mày vẫn là đừng nghe thì hơn."

Park Chanyeol xù lông, "Cái gì gọi là tao đừng nghe, không ngờ chúng mày lại muốn bàn tán chuyện của tao! Tao hiện tại chỉ thắm thiết với Đàm Tình nhà tao, không có làm bừa bãi gì bên ngoài, có phụ nữ nào có thể xả tới trên đầu tao?"

Trương Âm cười, "Cũng đúng, dù sao cũng đã qua rồi. Sớm muộn gì cũng biết, cũng không giấu được mày."

Trong lòng Park Chanyeol thịch một cái, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng.

Trương Âm nói: "Là Park Joy. Ngày hôm qua đột nhiên té xỉu bị đưa tới bệnh viện, đứa bé trong bụng cô ấy đã hơn sáu tháng, người nhà sợ có gì ngoài ý muốn, nên đem cô ấy vào viện."

Park Chanyeol khẩn trương hỏi:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net