6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đường cùng là nhà họ Oh, là nhà họ Oh muốn triệt để đùa chết chúng ta."

"Junmyeon, có người nhà như vậy, là anh có lỗi với em, anh không thể giúp được chú Câm. Nhưng hiện tại giải thích cũng là vô ích, cho nên, anh chỉ muốn nói với em một câu, tiếp tục chống đỡ cho anh. Mấy chục vạn thì thế nào, lại đau khổ hơn thì thế nào, em đã nói, có thể lay động chúng ta, chỉ là lòng người. Cho nên, xin em hãy chống đỡ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta, tuyệt đối sẽ không tách ra. Nhớ kỹ, em đã đáp ứng anh."

Dứt lời, Oh Sehun tha cả thân và tâm mỏi mệt không chịu nổi đi ra khỏi nhà.

Kim Junmyeon nản lòng ngã ngồi xuống ghế sô pha, xoa xoa cái đầu phát đau, cố gắng tự hỏi những gì gã nói.

Tiếp tục chống đỡ.

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tuyệt đối, sẽ không tách ra.

Đây là yêu cầu duy nhất Oh Sehun đặt ra với anh.

Mà anh, đã không còn biết, còn có thể làm được yêu cầu này hay không.

Bởi vì, Lee Miyeon tìm anh.

Oh phu nhân ung dung hoa quý lạnh như băng yêu cầu anh buông tha Oh Sehun.

Nhà họ Oh đã cho các người thời gian, mà hiện tại, không ai có kiên nhẫn nhìn các người tiếp tục hồ nháo.

Nếu vẫn cố chấp, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, không ai có thể đoán trước được.

Cho dù cậu chịu được, không quan tâm, những người bên cạnh cậu còn có thể trụ được mấy lần đả kích nữa?

Khi sự tình còn chưa ngưng hẳn, nhà họ Oh muốn đùa chết một người rất dễ dàng.

Nếu kiên trì cùng Oh Sehun, vậy vứt bỏ lương tâm đi! Nếu không có thứ này, cậu có thể không cố kỵ cái gì.

Lee Miyeon nói đây là lần cảnh cáo cuối cùng, nhà họ Oh sẽ không nương tay nữa.Trong đầu Kim Junmyeon bị nhét vào một mớ tương hồ, làm cả năng lực tự hỏi của anh cũng bị mất.

Oh Sehun nói đây chỉ là bắt đầu, muốn anh cắn chặt răng chống đỡ.

Lee Miyeon nói nếu không ngừng, nếu kiên trì cùng Oh Sehun, người bên cạnh cậu liền sẽ không ngừng bị đả kích.

Anh giãy dụa đứng lên khỏi ghế sô pha, lấy thuốc trong túi ra, nuốt xuống cùng nước.

Anh cần phải nhanh khỏe lên, nhà họ Oh quá mạnh, nếu anh vẫn bệnh như vậy, cả năng lực phản kháng cũng mất.

Mà Oh Sehun, Oh Sehun cố gắng đứng ở phía trước anh, Oh Sehun vì anh che mưa chắn gió, Oh Sehun còn đang kiên trì đấu tranh kia, chẳng phải rất đáng thương?

Gã còn đứng đó chống, dùng hai vai bị áp suy sụp cố gắng chống, chỉ để bọn họ có thể tiếp tục cùng nhau.

Cho nên, anh cần phải nhanh khỏe lại, đứng cùng một chỗ với gã, dùng sức mạnh của hai người dỡ xuống từng chút gánh nặng này.

Dù thế nào, anh cũng muốn bảo vệ ước hẹn với gã.

Cho dù ước hẹn này đã đẩy bọn họ đến sát vách vực sâu.

Nếu muốn ngã xuống, bọn họ cũng phải ngã cùng nhau!


Oh Sehun đến tột cùng làm bao nhiêu công việc Kim Junmyeon không biết, gã cũng chưa bao giờ nói, chỉ là thời gian gã ở nhà càng ngày càng ít, ít đến mức chú Trương cũng phải lo lắng hỏi Sehunie dạo này đang làm gì đó, đã vài ngày không thấy bóng dáng.

Kim Junmyeon không trả lời được.

Chú Câm kéo Kim Junmyeon đến một bên, đưa tiền bán phòng ở còn dư cho anh, Kim Junmyeon nói gì cũng không chịu lấy.

Trị liệu kế tiếp của chú Trương cũng cần không ít tiền, Kim Junmyeon chỉ nói bọn họ sẽ xem rồi làm, liền xoay người ra cửa.

Kim Junmyeon gọi điện thoại cho Oh Sehun hỏi gã ở đâu.

Oh Sehun thở hồng hộc nói câu đang bận, liền vội vàng cúp điện thoại.

Những ngày kế tiếp giống như là muốn xác nhận lời Lee Miyeon nói, vấn đề mới liên tiếp xuất hiện, làm cho anh ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.

Văn phòng luật sư của Hách Thời bị nghi có liên quan đến đút lót quan chức, một vị nữ bệnh nhân của Trương Âm tuyên bố từng phát sinh quan hệ với hắn.

Mà ngay cả Do Kyungsoo cũng gọi điện thoại tới nói nhà máy điện muốn điều chỉnh nhân viên, nghe nói giảm biên chế không ít, lần này xem bộ dáng làm thật.

Kim Junmyeon chau mày, "Không an bài đơn vị khác sao?"

Do Kyungsoo thở dài một tiếng, "Nào có đơn vị tốt nào, hoặc là xuống hầm mỏ, hoặc là từ chức, ài, lúc trước chính là vì không muốn xuống mỏ mới đến nhà máy điện, lần này xem ra là tránh không khỏi."

Buổi tối về đến nhà, anh làm đồ ăn khuya chờ người về trễ kia.

Oh Sehun hai giờ sáng mới về, vào cửa nhìn thấy người ngồi chờ trên ghế sô pha sửng sốt một chút, "Sao còn chưa ngủ?"Khóe miệng Kim Junmyeon xả ra một nụ cười chua xót, "Chờ anh."

Bọn họ hôn môi, ôm chầm, hết thảy tự nhiên như vậy.

Kim Junmyeon nhìn gã tiều tụy, không đành lòng nói, "Oh Sehun, đừng làm bản thân quá mệt mỏi, trách nhiệm không khiêng nổi, chúng ta cũng đừng khiêng."

Nụ cười của Oh Sehun cũng là vô lực như vậy, cả người hoàn toàn mất đi sáng rọi ngày xưa.

"Anh không sao, không có việc gì," gã nắm chặt tay Kim Junmyeon, thoáng dùng sức, "Thời điểm thật sự khiêng không nổi nhất định sẽ nói cho em biết. Cho nên, trước lúc đó, em cũng đừng để mình ngã xuống đấy."

Kim Junmyeon dùng sức nắm chặt lại tay gã, giống như muốn truyền cho gã sức lực, cũng giống như nghĩ muốn nắm chặt lấy con người mỏi mệt không chịu nổi này.

Anh cho là bọn họ có thể tiếp tục chống đỡ, cho dù mệt đến không hít thở được, nhưng trái tim bọn họ mãi mãi cùng một chỗ, không có chướng ngại nào không vượt qua được, không...

Oh Sehun được đưa vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong nói là mệt nhọc quá độ.

Nhân viên tạp vụ đưa gã tới sốt ruột mà nói gã quả thật không cần mạng nữa, tìm vài phần công, làm việc một ngày một đêm. Hỏi gã vì sao liều mạng như vậy, gã nói phải nuôi nhà, trả nợ, anh nói xem, người này có phải điên rồi không?

Tiễn bước nhân viên tạp vụ, anh ngồi dại ra ở bên ngoài phòng bệnh.

Trong đầu một lần lại một lần vang lên những lời người nhà họ Oh nói – chỉ cần sự việc chưa ngưng hẳn, nếu kiên trì muốn cùng Oh Sehun, phải vứt bỏ thứ như là lương tâm đi!

Anh dựa vào vách tường lạnh như băng nhắm chặt hai mắt, áp chế một chút nỗi đau đớn trong lòng.

Đi vào phòng, ngồi trước giường bệnh Oh Sehun, anh vuốt ve khuôn mặt bị công việc nặng nề đoạt đi sáng rọi này một lần lại một lần.

Trên trán có bả matit lau không sạch, lông mày phiền não, vết xanh tím do bị người cho vay nặng lãi đánh chỗ mắt phải vẫn chưa tan, môi khô nứt, người này, là Oh Sehun anh quen biết sao?

Oh Sehun khi mới quen anh tuấn tiêu sái, khí phách phấn chấn, hiện giờ, bị cuộc sống mài thành một người khác.

Đây là, kết quả anh muốn sao?

Bà nội Oh Sehun từng nói, anh là kẻ ích kỷ, thật sự muốn hủy diệt tất cả quang mang trên người Oh Sehun, cùng chính mình trải qua cuộc sống u ám rách nát.

Đây là tình yêu vĩ đại anh Oh hẹn.

Mà Oh Sehun hiện tại, một câu oán hận cũng sẽ không nói.

Lông mi Oh Sehun hơi rung động, không bao lâu liền tỉnh.

Kim Junmyeon cúi đầu tới gần người đàn ông trước mặt, dán lên khuôn mặt gã nhẹ giọng gọi tên gã.

Oh Sehun nghe được giọng nói của anh, ánh mắt tan rã rốt cuộc tìm đúng tiêu cự, gã cố gắng muốn xả ra một nụ cười làm anh yên tâm, nhưng cảm giác quá mức mỏi mệt làm gã không chen ra nổi một tia sức lực.Kim Junmyeon vẫn còn đang nhỏ giọng nỉ non tên gã.

Anh không biết, vì cái gì tình yêu của bọn họ lại trở thành một việc mệt nhất trên đời, muốn từng chút áp suy sụp người yêu của anh.

Thanh âm của Oh Sehun thật suy yếu, Kim Junmyeon chỉ có thể đem lỗ tai kề sát bên môi gã mới nghe rõ gã nói cái gì.

Junmyeon, anh không sao.

Kim Junmyeon cũng rất muốn nặn ra một nụ cười, làm cho người bệnh nằm trên giường yên tâm, nhưng anh phát hiện, thật khó khăn.

Anh thật sự, không làm được.

Nước mắt giấu trong hốc mắt, anh cắn chặt răng mới làm chúng không dũng mãnh trào ra.

Oh Sehun lại dùng năm chữ đơn giản làm chúng quân lính tan rã.

Kim Junmyeon hạ thấp giọng, mềm nhẹ vuốt ve gò má gã, "Oh Sehun, anh đừng chống đỡ, đừng chống đỡ nữa, anh chống đỡ không được. Oh Sehun... Thật xin lỗi..."

Oh Sehun chớp chớp mắt, yên lặng nhìn anh.

Cặp mắt linh động kia đã từng như là bảo thạch trong bầu trời đêm, sáng người thông thấu. Nhưng hôm nay, nó chỉ còn lại có cầu xin.

Lời Kim Junmyeon nói nghẹn lại trong cổ họng.

Hồi lâu sau, Oh Sehun dùng một tia sức lực mới tích góp được, chậm rãi nói, "Junmyeon... anh biết... em mệt chết đi... mệt chết đi... Em sẽ cảm thấy... Thật xin lỗi mọi người... Những điều đó... Anh cũng nghĩ tới... Cho nên anh chỉ có thể trốn tránh... Những món nợ lương tâm đó... Anh không gánh nổi... Thật xin lỗi... Tất cả đều ném cho em đến khiêng... Anh liều mạng làm việc... Để mình có thể tạm thời quên đi những chuyện đó... Junmyeon... Trừ bỏ như vậy anh không có cách nào khác... Người bị thương tổn càng ngày càng nhiều... Chúng ta... thành tội nhân... Chỉ là... Junmyeon... em biết không... anh chưa bao giờ từng nghĩ muốn từ bỏ em... Mắng anh ích kỷ cũng được... Mắng anh súc sinh cũng thế... Anh chỉ là không thể tách khỏi em... Junmyeon... Kỳ thật anh chỉ là một đứa trẻ chưa đủ lớn... Căn bản... căn bản không thể rời khỏi em... Thật xin lỗi Junmyeon... Có thể xin em... vì một kẻ không xong như anh nhẫn nhịn thêm chút nữa... Tuy rằng thật khổ sở thật gian nan... Nhưng anh vẫn hi vọng em có thể cùng anh tiếp tục chống đỡ... Đừng bỏ lại anh một mình... được không?"

Kim Junmyeon cắn chặt môi dưới, nước mắt nóng bỏng trên viền mắt Oh Sehun, theo khóe mắt chảy xuống gối đầu.

"Junmyeon... Em đừng khóc... Nói thật anh còn chịu đựng được... Sự tình không tệ như em nghĩ đâu... Anh chỉ hơi mệt chút... Muốn nghỉ ngơi một hồi... Ngày mai... đến ngày mai tất cả đều sẽ tốt... Junmyeon... Chúng ta... còn có ngày mai, phải không?"

Kim Junmyeon quay mặt sang chỗ khác, lệ nơi khóe mắt Oh Sehun lại chảy xuống lần nữa.

"Junmyeon... Từ khi chúng ta quen biết đến nay... Hình như luôn là anh xin em... xin em tha thứ... xin em cho anh một cơ hội nữa... xin em trở về... Cùng một kẻ thất bại như anh chắc cũng mệt chết đi nhỉ... Junmyeon... Anh lại xin em một lần.. Vì anh mà tiếp tục chống đỡ... Junmyeon... Anh thật sự, thật sự yêu em!"Từ bệnh viện đi ra, Kim Junmyeon dịch từng bước chân trầm trọng đi từng bước về nhà.

Trong nhà còn có chú Trương thân thể chưa khang phục, chú Câm đang chờ tin tức của anh, anh nên trở về tóm tắt đơn giản tình huống của Oh Sehun, lại lấy hai bộ quần áo tắm rửa.

Ở dưới lầu tiểu khu, rốt cuộc anh cũng không tìm được sức lực trở về, đặt mông ngã ngồi trên bậc thang.

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Oh Sehun nằm trên giường bệnh yên lặng rơi lệ, tất cả đều là những lời nói trong hơi thở mong manh đó.

Kiêu ngạo Oh Sehun tử thủ không còn, một mảnh trời gã kiên trì lâu như vậy, triệt để sụp đổ.

Gã yếu ớt như một đứa trẻ, một lần lại một lần khóc cầu người yêu của mình, đừng rời đi.

Kim Junmyeon vô lực tựa vào bên bồn hoa, tùy ý để xót xa và bi thống trong lòng xâm chiếm bản thân.

Oh Sehun như vậy, anh còn có thể yêu sao?

Anh ích kỷ, hủy một con người vốn nên thuận buồm xuôi gió, cũng hủy đi ái tình bọn họ vốn nên thủ vững.

Tình yêu này, đang dần dần biến thành một lưỡi dao sắc bén.

Cắt lên mỗi người bọn họ để ý, xé rách tự tôn cuối cùng của Oh Sehun.

Bọn họ, đang đứng trên một cái dây cáp nguy hiểm, giãy dụa đi về phía trước.

Có lẽ, bước tiếp theo, chính là địa ngục.

Cho dù như vậy, Oh Sehun ngốc đến không có thuốc nào cứu được kia, vẫn muốn nắm thật chặt tay anh.

Oh Sehun yêu anh như vậy, dùng cả sinh mệnh để yêu anh.

Kim Junmyeon chảy nước mắt thở dài, ở dưới bầu trời chật chội này, anh bi thương thấp giọng gọi tên người kia.

Oh Sehun nằm trong phòng bệnh, quay đầu nhìn sao trời trong cùng một tòa thành thị, trên khuôn mặt mỏi mệt không có bất cứ biểu tình gì.

Bọn họ còn chưa từ bỏ, trên con đường cùng này, cố gắng làm ra giãy dụa cuối cùng.

Nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu, người nhà Oh Sehun, cũng sẽ không từ bỏ.

Có lẽ, ngày mai sẽ càng thêm hung hiểm.

Có lẽ, bọn họ sẽ không chống đỡ nổi đến ngày mai.

Có lẽ, kết cục, ở ngay tại một chỗ không xa.

Ngày Oh Sehun xuất viện, Kim Junmyeon nhận được một thông báo, anh bị điều đến nhà máy điện mới thành lập ở thành phố P làm trợ giúp.

Anh không chấp nhận an bài, chạy đến lý luận cùng lãnh đạo, một giờ sau lãnh đạo dùng một câu không muốn đi thì tự động đợi tốp nửa năm đuổi anh đi.

Kim Junmyeon ủ rũ đi ra cửa xưởng.

Thành phố P cách nơi này bốn giờ đường xe, nhà máy điện xây ở vùng ngoại thành, đến bên kia anh chỉ có thể ở ký túc xá. Oh Sehun cho dù muốn theo tới điều kiện cũng không cho phép.Hơn nữa anh sao có thể đi được, bệnh của chú Trương còn ở giai đoạn an dưỡng, người vay nặng lại luôn đến gây sự. Oh Sehun có phải lại sẽ đi làm việc đến không muốn sống nữa không, anh vừa đi, còn ai có thể chăm sóc gã.

Mà nếu thật không đi, nửa năm đợi tốp, ngay cả cuộc sống của bọn họ cũng sẽ khó.

Trong lòng anh hiểu được, đây là do người nhà họ Oh muốn bức anh đi.

Nhưng anh, có năng lực làm gì đây?

Đi vào phòng bệnh, nhìn thấy thân hình gầy yếu, sắc mặt tái nhợt của Oh Sehun, trái tim của anh mãnh liệt co rút, chậm rãi đi lên trước, kéo người vào trong ngực.

Oh Sehun không hiểu, "Làm sao vậy?"

Kim Junmyeon muốn cứ ấu trĩ như vậy mà ôm gã, để thời gian dừng lại, "Chúng ta bỏ trốn đi, tìm một chỗ không ai quen biết. Không có người nhà anh, cũng không có người nhà em, chỉ có anh và em, đi đến một chỗ như vậy, được không?"

Ánh mắt Oh Sehun buồn bã, đưa tay gắt gao ôm chặt anh, "Được, đến một chỗ như vậy, ở hẳn ba năm mười năm, cái gì cũng mặc kệ."

Kim Junmyeon nở nụ cười, tươi cười trên miệng, lại là chua xót như vậy.

Sau khi Oh Sehun xuất viện nghỉ ngơi không đến hai ngày, lại ra cửa. Tuy rằng cam đoan sẽ không liều mạng như vậy nữa, nhưng Kim Junmyeon vẫn hoài nghi đi theo phía sau gã.

Oh Sehun đi vào một công trường xây dựng, cười chào hỏi cùng người nơi đó, đội lên mũ bảo hộ, đeo bao tay sau đó đi về phía một chiếc xe đẩy khuân vác gạch đỏ.

Kim Junmyeon nhớ tới trước kia có một người bạn từng đi làm ở công trường, tiền lương tính theo ngày, khi đó một ngày một trăm, giá thị trường hiện tại chắc chắn là chỉ tăng chứ không giảm.

Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, người bạn kia lại lắc đầu cười khổ, "Tiền không ít, nhưng vất vả mọi người không tưởng tượng được đâu, vì sao mấy anh em không muốn xuống hầm mỏ khai thác than, công việc này, so với khai thác than cũng không khá hơn bao nhiêu.

Một khoảnh khắc hoảng thần, Oh Sehun xoay người, cõng lấy bao xi măng nặng nề, đi về phía trước.

Ở trong mắt Kim Junmyeon, túi xi măng kia giống như núi lớn trầm trọng đè lên người Oh Sehun, làm gã vĩnh viễn không thể xoay người.

Đồng thời, cũng xé ra trong lòng mình một vết rách, không thể vuốt phẳng.

Kim Junmyeon thu hồi ánh mắt chăm chú, xoay người đi về phía trạm xe buýt.


Kim Junmyeon ngồi xe đi tòa nhà Húc Dương, sau khi báo tên của mình một đường đi thẳng tới văn phòng ở tầng chót.

Oh Seungoo vững vàng ngồi đối diện, hai tay khép lại, đối với việc anh đến cũng không kinh ngạc chút nào.

Kim Junmyeon biết mình đã bị đánh bại, tất cả kiêu ngạo, tự tin, lời nói hùng hồn chẳng quả chỉ là mạnh miệng, không thể ngăn cản được bước đi của người nhà họ Oh.Trước kia anh cho rằng mấy cảnh quỳ xuống cầu xin tha thứ trong phim truyền hình hay diễn chẳng qua chỉ là để kiếm nước mắt của khán giả, vô căn cứ, nghĩ lại cũng đúng, cầu xin thì thế nào, chẳng lẽ cầu xin có thể khiến cho người nhà thiếu gia có thể tiếp thu người hầu kia làm vợ sao. Chuyện không có ý nghĩa, chỉ có kẻ ngốc mới làm. Có sức lực kia không bằng nghĩ xem nên cùng người đối kháng thế nào.

Nhưng hiện tại anh mới biết được, đối với người bị bức đến đường cùng mà nói, đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Anh hỏi Oh Seungoo, có biết Oh Sehun mệt ngất xỉu phải nằm viện hay không, có biết Oh Sehun vừa ra viện liền đi công trường xếp gạch hay không. Người nhà, không nên là như vậy. Bức Oh Sehun đến tình trạng này, thật sự là vì tốt cho gã sao?

Trên mặt Oh Seungoo không có gì biến hóa, ngữ khí bình thản: "Kim Junmyeon, cậu không biết cậu là người không có tư cách nói lời này nhất sao? Vì tốt cho nó? Nếu thật sự là vì tốt cho nó, cậu nên buông tay. Nắm chặt nó, chẳng lẽ cậu cho là tôi sẽ lưu lại đường sống nào hay sao?"

Kim Junmyeon chưa từ bỏ ý định, kích động nói với ông ta, chẳng lẽ ông không thấy Oh Sehun tiến bộ, anh ấy không còn là một sâu gạo, đã không cam nguyện làm một phế vật nhà họ Oh các người nuôi. Anh ấy dùng năng lực của mình đi từng bước về phía trước, nếu không phải các người ngăn trở, có lẽ anh ấy sẽ rất nhanh sẽ thể hiện được giá trị của mình. Chẳng lẽ, những điều đó đều không quan trọng sao?

Khóe miệng Oh Seungoo cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng, "Nhà họ Oh dù tình nguyện nuôi một con sâu gạo cũng không cho phép nó đi lệch. Nếu nó kiên trì, vậy chỉ có thể bẻ gãy cánh nó, để nó làm một con sâu không thể bay nổi."

Kim Junmyeon kinh ngạc trừng mắt, anh không hiểu người cha cao cao tại thượng của Oh Sehun sao có thể nói ra lời nói ác như vậy.

Dù sao vẫn là con ruột, chẳng lẽ còn không quan trọng bằng những thứ như danh dự, lời đồn đãi đó sao?

Anh nhớ tới cha mình, cái con người cơ hồ có "huyết hải thâm cừu" với mình kia.

Kim Haejung và Oh Seungoo, bọn họ cách biệt một trời, rồi lại giống nhau đến thần kỳ.

Oh Seungoo căn bản không quan tâm Oh Sehun trưởng thành hay tiển bộ, hoặc là nói, ông ta đã triệt để từ bỏ Oh Sehun.

Chỉ là vì những hư danh đó, mà muốn kéo thể xác của Oh Sehun trở về.

Hiện giờ, anh còn có thể làm thế nào để cầu được lương tâm của nhà họ Oh?

Hai đầu gối yếu đuối của anh áp lên mặt đất, anh chỉ hi vọng hai chữ "người nhà" ấm áp nhất này có thể lưu lại một đường sống cho Oh Sehun.

Oh Seungoo đứng lên đi đến trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ.

"Kim Junmyeon, tôi cho cậu một cảnh cáo cuối cùng, trình độ tiếp theo sẽ không nhẹ nhàng như dĩ vãng đâu, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng. Sự tình một khi đã phát sinh, sẽ không còn đường vãn hồi."


Ra khỏi tòa nhà Húc Dường, Kim Junmyeon thất hồn lạc phách ngồi trên xe bus về nhà.

Phong cảnh thành phố không ngừng chạy lùi qua cửa sổ kính xe, trái tim anh cũng chìm xuống từng chút một.Oh Sehun gọi điện thoại tới nói buổi tối cùng bạn ăn cơm, không về nhà.

Kim Junmyeon chịu đựng khổ sở nói một tiếng được.

Oh Sehun còn có thể có bạn bè sao?

Anh không dám lại tìm bạn bè Oh Sehun xin giúp đỡ, Hách Thời và Trương Âm đã bị bọn họ liên lụy, hiện giờ Oh Sehun chỉ có thể lẻ loi một mình phấn đấu.

Mà anh, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn, không giúp được gì.

Anh xuống xe, đổi tuyến xe số 36, đi tới công trường Oh Sehun làm việc.

Giờ cơm, đám công nhân ngồi dưới đất, dùng khăn lau qua mặt một cái, bưng bát cơm lên ăn từng miếng to.

Oh Sehun mũ bảo hộ còn chưa kịp cởi, tựa hồ là quá mệt, ngồi dưới đất chỉ lo thở dốc, Kim Junmyeon đứng cách đó không xa nhìn khuôn ngực phập phồng không ngừng của người đàn ông kia, nỗi đau lòng khó có thể nói rõ lan tràn khắp tứ chi toàn thân.

Nghỉ một lát, Oh Sehun bưng bát lên, bàn tay cầm bát lại không tự chủ được run rẩy, Gã nắm màn thầu cắn một ngụm to, lại và thêm một ngụm đồ ăn.

Kim Junmyeon đứng phía sau gã, thấy trong bát là cải trắng đậu hũ, cùng với hai miếng thịt mỡ.

Anh nhìn vị thiếu gia được nuông chiều từ bé kia không chút do dự kẹp miếng thịt mỡ kia lên nhét vào miệng.

Không một hồi đã giải quyết xong bữa cơm, Oh Sehun lau lau miệng, bưng bát, vừa xoay người liền thấy Kim Junmyeon đứng phía sau.

Oh Sehun đầu tiên là sửng sốt, sau đó xả ra một nụ cười không quá dễ nhìn, "Em, sao em lại ở đây?"

Kim Junmyeon nhăn chặt mày, lại chỉ hỏi gã một câu vì sao không về nhà ăn cơm.

Oh Sehun liếc những người xung quanh, "Lát nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net