Chương 21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21:

Cuối cùng trời đã sáng, cậu đã vì hắn nấu một nồi canh thật ngon, thật tốt, cậu ngửi một chút, cậu rất muốn ăn, ăn một chút thôi, cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén, hít hít cái mũi của mình, đóng nồi canh lại.

"Con à, chúng ta mang cái này đi cho cha được không?" Bởi vì hắn đang bị bệnh, gương mặt đầy mệt mỏi nhưng vẫn lộ sự dịu dàng, cậu lấy cặp lồng đổ canh vào. Sau đó cẩn thận ôm lấy, ôm chặt như vậy, hơi ấm từ cặp lồng canh cũng khiến cậu bớt lạnh.Cậu mở cửa, ngoài cửa, từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống, gió mưa thật lạnh.

Gió cuối mua thu, mưa cuối mùa thu, lạnh đến đau đớn.Mở chiếc ô ra, cậu đi vào trong mưa, từng bước từng bước trên mặt đường, giầy đã ướt hơn phân nửa, cậu cố gắng mở mắt thật to, cẩn thận ôm cặp lồng canh vào lòng, giống như ôm bảo bối vậy.Cậu đến một ngụm cũng không dám uống, cậu đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và thời gian để nấu nó.Mưa vẫn nặng hạt như cũ, giữa làn mưa có một thân anh gầy yếu càng ngày càng mờ dần... Mưa bụi mịt mờ... 

Mọi thứ trở nên u ám.Ngón tay Junhyung khẽ động, ánh mắt khẽ nhíu lại, có chút mông lung từ từ mở ra, hắn nhìn thấy một màu trắng sáng, trong không khí có mùi thuốc sát trùng, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, cả người cảm thấy khác thường nói cho hắn biết bây giờ hắn đang ở bệnh viện.Cả người khẽ động, hắn phát hiện thân thể như bị cái gì đó đè lên, thật nặng, hắn cảm thấy khó thở.Hắn nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy một cô gái đang rúc vào người hắn ngủ, mặt cô bị chăn che mất, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc màu đỏ xoăn thật đẹp, đây là người hắn muốn gặp nhất, cũng là người hắn yêu nhất.

"Hara..." Hắn cố sức đưa tay, đặt vào mái tóc cô, ngón tay khẽ chạm, cảm giác này là thật.Hara không thoải mái đưa tay, muốn hất cái gì đó đang phá phách giấc ngủ của cô, thế nào vẫn không được, cô cảm thấy khó chịu.Một lúc sau, cô mới mở mắt ra, thấy được ánh mắt màu trà kia thì vội vã ngồi dậy."Jun, anh tỉnh rồi, anh thấy tốt hơn chưa? Còn đau hay không? Em đi gọi bác sĩ..." 

Tay chân luống cuống, hỏi dồn, Junhyung liền cầm lấy tay cô."Anh không sao, em đừng lo." Giọng nói hắn thật ôn nhu, giống như thân thể hiện tại của hắn không thể lạnh lùng được nữa.Hắn nắm chặt bàn tay Hara, trong đáy mắt có thứ gì đó bắt đầu lan ra, thực sự rất đáng giá, tất cả để giành lấy cô đều đáng giá. Vì một đêm này, tất cả những gì hắn làm trước kia đều đáng giá.Hắn ngồi dậy, hắn cảm thấy vết thương cũng đã đỡ hơn nhiều, thân thể hắn hắn có thể rõ.

Tay hắn luôn nắm chặt tay Hara, dùng sức nắm, "Hara, đây là sao?" Trí nhớ của hắn chỉ dùng lại ở đêm qua, có một cơn đau như muốn xé nát hắn."Em gọi điện thoại cho anh, anh lại không nghe máy, cho nên em đến nhà nah, kết quả phát hiện anh bị bệnh," Hara ôm cổ Junhyung, đem mặt giấu vào bả vai hắn, ánh mắt lóe sáng, cô biết câu trả lời của mình, không hề có sơ hở.Junhyung đưa tay vỗ nhẹ mái tóc của Hara, có chút đau lòng, hắn ôm chặt lấy cô, thân thể có chút run lên, có phải khi đó hắn đã khiến cô rất sợ.

"Cậu ta đâu?" Đột nhiên, tay hắn nắm chặt, nhớ tới người luôn ở bên canh hắn, hắn bị bệnh, cậu không có chút cảm giác nào sao?"Cậu ấy..." Hara nói rồi dừng lại một chút," Em không biết, chắc cậu ấy đang ngủ," Hara có chút buồn nói, giọng nói nghe thật đáng thương, lời nói dối của cô với bộ mặt đáng thương đúng là không chê vào đâu được, sẽ không ai có thể hoài nghi, nhất là Junhyung. Hyunseung trong lòng hắn, chỉ là một con số mờ ảo, từ từ sẽ bị xóa sạch.

Junhyung híp mắt lại, ánh mắt màu trà hiện lên tia lãnh khốc, người  kia, thật sự có thể ngủ sao, môi hắn khẽ nhếch lên, sự lạnh lẽo lan ra."Jun, anh biết không? Bác sĩ nói anh bị viêm dạ dày cấp tính, nếu đưa tới chậm một chút, có thể anh sẽ..." Hara sợ hãi nói xong, nhưng cũng chỉ là lập lại những lời Hyunseung nói với cô, cô đâu biết Junhyung bị bệnh gì chỉ là nghe Hyunseung nói mà thôi."Không có việc gì," Junhyung không có khả năng coi thường mọi thứ như thế, hắn đau lòng ôm chặt cô, Hara cúi đầu, nước mắt rơi xuống, cũng giống như buổi tối đó dừng lại trên ngón tay hắn, khiến tim hắn khẽ nhói đau.Chính là cô rồi.Không có chuyện gì, hắn là người bệnh, nhưng bây giờ lại phải an ủi một cô gái đang khóc vì hắn. 

Nước mắt của cô, hắn rất quý trọng, cũng rất đau lòng. Một cô gái như vậy hắn không thương, còn muốn thương ai đây, Jang Hyunseung sao? Hắn cười lạnh một tiếng, cả đời này cậu đều không có khả năng.Hara khi nhìn thấy Junhyung cười lạnh, cô cúi đầu, trong nháy mắt, ánh mắt sáng rõ thêm vài phần ác độc, cô đã thành công rồi.Hyunseung đi vào trong bệnh viện, chân của cậu vẫn còn dính nước, giày của cậu ướt đẫm, quần áo bị ướt, tóc cũng bị ướt, một luồng khí lạnh dính vào người cậu, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống.

Bên ngoài mưa vẫn rơi... Tất cả mông lung.Cậu thở nhẹ ra một hơi, cẩn thận lấy cặp lồng từ ra, cả người cậu đều lạnh, là chiếc cặp lồng này vẫn ấm còn giúp cậu giữ lại chút hơi ấm nữa hay cậu đem hơi ấm của mình truyền hết sang cho nó.Cậu có chút xấu hổ đi vào bên trong bệnh viện, bởi vì cả người cậu đều ướt, nước không ngừng nhỏ xuống sàn nhà, nhưng cậu lại sợ canh sẽ bị nguội.Cậu đi lên bậc thang, nhưng khi đi tới gian phòng bệnh lại phát hiện không hề có người.Cậu ngẩn người, mới nhớ tới Hara đã yêu cầu đổi phòng khác, đúng vậy, Junhyung là ai, hắn sao có thể ở phòng bệnh bình thường được.Cậu ôm cặp lồng canh vào ngực, hỏi một bác sĩ vừa đi qua."Xin hổi, người bệnh ở đây đã chuyển tới phòng nào rồi?" Cậu cố gắng nở nụ cười, cũng khống biết nụ cười của cậu có bao nhiêu mệt mỏi.

Chương 22:

Bác sĩ nhìn cậu từ đầu tới chân, khóe miệng khẽ nhếch lên, dường như có chút khó chịu với bộ quần áo của cậu.Hyunseung cảm thấy có chút có lỗi ôm chặt cặp lồng vào lòng, sợ độ ấm ngày một giảm xuống.

 "Xin lỗi..." Cậu cẩn thận nói, giọng nói nho nhỏ, như là không còn cách nào khác, khiến người khác cũng không thể trách cứ cậu."Người này chuyển sang phòng bệnh Vip ở tầng ba," bác sĩ đưa tay chỉ đường cho cậu, cuồi cùng lời trách cứ vẫn không cách nào thốt ra."Cảm ơn," Hyunseung khẽ cười, một nụ cười trong sáng ở trên một người ướt đẫm nước, thật long lanh, xinh đẹp, cũng thật mờ ảo, không giống diện mạo của cậu.Cậu xoay người, đi về phía tầng ba, bác sĩ nhìn bộ dáng kia, dường như nhớ ra cái gì đó.Hóa ra là cậu, người đã đưa người đàn ông kia vào đây, sao cậu lại biến thành như vậy, so với đêm qua còn chật vật hơn. 

Bác sĩ lầm bầm nói xong, cảm thấy tò mò thì thân ảnh kia đã biến mất ở cuối hành lang.Hyunseung lên tầng ba, tầng ba so với tầng hai yên tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa, người đi lại cũng rất ít, nơi này đâu phải nơi những người bình thường có thể vào, đây là phòng Vip tốt nhất trong bệnh viện, cậu đi qua từng phòng, cuối cùng cũng tìm được, bảng tên Junhyung treo ngoài cửa, cậu đứng ở cửa, ôm chặt cặp lồng, vẫn còn ấm, giúp cậu lấy dũng khí.Hắn có khỏe không?Đây chính là chuyện cậu muốn biết nhất.Vài lần giơ tay lên rồi lại hạ tay xuống, gõ cửa, một động tác đơn giản như vậy, với cậu lại quá khó.Tay lại một lần nữa giơ lên, hít một hơi thật sâu, đặt trên cửa, gõ nhẹ.Rất nhanh, cửa mở ra, một thân ảnh nhanh chóng đứng trước mặt cậu, ngăn lại tầm mắt của cậu với toàn bộ những thứ bên trong căn phòng.

Goo Hara

Tim Hyunseung đập nhanh hơn, hóa ra, cô ấy vẫn còn ở đây, nếu có thể chọn, cậu cũng hi vọng mình có thể ở trong này."Cậu tới đây làm gì?" Giọng nói không có chút tốt đẹp gì, dường như vẫn còn rất tức giận.Hara đứng ra ngoài, đóng cửa lại, cô lạnh lùng nhìn người đứng trước mặt mình, nước còn chảy xuống mặt, "Jang Hyunseung, cậu cứ như vậy rời khỏi nhà, cậu thật khiến Jun mất mặt đấy, may mắn nơi này không ai biết cậu là vợ Jun," nới tới đây, giọng cô rõ mùi ghen tuông, còn có không cam lòng, mặc kệ Junhyung đối với Hyunseung là như thế nào, bọn họ nói trắng ra, cô vẫn là kẻ thứ ba, còn cô chưa bao giờ nghĩ mình là như thế.Chỉ là không thể phủ nhận, chàng trai này đã chiếm vị trí vốn thuộc về cô.Hyunseung nhìn cánh cửa đóng lại có chút thất vọng, cậu cố gắng nuốt xuống chua xót, từ trong lòng lấy cặp lồng ra.

"Tôi chỉ muốn mang cho hắn ít canh, tôi nghĩ, hắn sẽ muốn ăn," Cậu cầm cặp lồng trên tay, đặt trước mặt Hara, cả người bị nước làm cho chật vật, chỉ có chiếc cặp lồng trên tay là còn độ ấm."Hắn không cần, cậu cầm về đi," Hara xoay người đi, "Thứ này, sao Jun có thể ăn chứ, ai biết có sạch hay không?"Tay áo Hara bị một bàn tay kéo lại.Hara quay đầu lại, trừng mắt nhìn bàn tay Hyunseung , "Buông tay, đồ bẩn thỉu, quần áo của tôi là chỗ để cậu động vào sao," cô hất mạnh tay Hyunseung ra, có chút đau lòng nhìn áo mình, cô phải chờ rất lâu mới mau được, kẻ chết tiệt này.

"Cô Goo, để hắn uống được không? Rất sạch sẽ mà." Hyunseung nâng chiếc cặp lồng lên, mu bàn tay hồng hồng, là vừa bị Hara hất ra."Tôi đã nói rồi, hắn sẽ không uống mấy thứ này," Hara có chút mất kiên nhẫn nói.Hàng lông mi dài khẽ chớp, che dấu màn nước mỏng, "Bác sĩ cũng nói bởi vì mấy bữa hắn đều không ăn đủ nên dạ dày mới có vẫn đề, cái này rất tốt với thân thể hắn," cậu nhỏ giọng nói, cảm giác độ ấm của cặp lồng lan ra lòng bàn tay, nhưng ngón tay của cô vẫn lạnh như thế.

"Tôi bảo cậu đi, cậu không nghe thấy sao?" Hara không kiên nhẫn nhìn Hyunseung, bắt đầu tức giận, cô bảo cậu ta đi, tai cậu ta bị điếc sao?Ngón tay Hyunseung run lên, cuối cùng cũng rút tay lại, ôm cặp lồng vào lòng, nhìn gương mặt dữ tợn của Hara, tiếp tục nhìn tới cánh cửa vẫn đóng kia, chỉ có thể xoay người, mắt cậu hồng lên, sự tuyệt vọng che lấp.Hara mở cửa ra, chuẩn bị đi vào, nhưng lại nghĩ tới gì đó, có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng của Hyunseung.

"Đợi một chút..." Cô khó chịu mở miệng.Hyunseung vội quay đầu lại, gương mặt tái nhợt lộ chút vui mừng, cậu ôm chặt chiếc cặp lồng, đứng đó nhìn Hara."Đưa cái kia cho tôi," Hara đưa tay ra, ánh mắt nhìn vào chiếc cặp lồng."Được" Hyunseung vội vàng hít hít cái mũi rồi đi tới, cẩn thận đưa chiếc cặp lồng cho Hara, chiếc cặp lồng rời khỏi cậu, rất nhanh giống như rút hết đi sự ấm áp của cậu."Được rồi, cậu có thể về, " Hara cầm cặp lồng trên tay, nhìn thoáng qua Hyunseung, thứ cần đưa đã đưa, cậu ta có thể đi rồi chứ, còn muốn đứng ở đây làm gì, câu dẫn ai sao, cũng không nhìn xem diện mạo của mình, chỉ khiến người khác gặp ác mộng mà thôi.

"Tôi... Tôi muốn biết, hắn khỏe không?"Hyunseung nắm chặt tay, dường như muốn lưu lại sự quan tâm duy nhất trong tim, giọng nói đứt quãng, rất nhỏ, cũng rất thấp kém.Hara cười lạnh một tiếng, "Không có cậu, đương nhiên hắn sẽ rất tốt rồi," Nói xong, cô đóng cửa lại, mặc Hyunseung đứng ngoài, Hyunseung chỉ thấy một góc giường bệnh, ánh mắt đau dớn, khẽ chớp, nước mắt rơi xuống.Cậu ôm chặt cánh tay mình, lạnh đến tê tái, từng chút từng chút xâm nhập vào người cậu, cậu chỉ có thể ôm chặt lấy chính mình, nhưng lại không thể tự cho mình ấm áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net