Chương 26--28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26:

"Tôi sẽ giúp G.D làm tiếp hợp đồng vốn là của tôi, cũng chắc chắn G.D sẽ không bị tổn thất, anh cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, không những thế sẽ thuận lợi ngồi vào chiếc ghế tổng tài." hắn gõ gõ ngón tay của mình, gương mặt anh tuấn như khắc, lông mày hình kiếm, môi mỏng khẽ nhếch lên, nháy mắt, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh lẽo.

JiYong trợn trừng mắt, trên mặt thể hiện rõ sự khó hiểu.

Yong Jun Hyung đâu phải là người dễ nói chuyện như vậy, hắn là người ăn tươi nuốt sống những người cùng ngành, hắn đâu phải là người tốt như vậy, nếu hắn tốt như vậy thì hôm nay JiYong, hắn cần phải ngồi đây sao.

"Điều kiện của anh là gì?" Kwon JiYong đặt bản kế hoạch lên bàn, dường như hắn đã sớm có kế hoạch rồi, cho nên kế hoạch mà hắn bỏ công sức ra làm cũng không còn tác dụng nữa.

"Quả nhiên thông minh." YongJun Hyung lạnh lùng cười, "Tôi chỉ có một việc, muốn anh kết hôn với Goo Hara, sau khi kết hôn sẽ không được ngoại tình, cả đời cũng không thể li hôn." hắn nhếch môi mỏng, giống như một quả bom, ném xuống mấy câu nói.

Kwon JiYong không có phản ứng, hắn đang nói gì, hắn có biết hắn đang nói gì không?

Yong Jun Hyung ngồi lại trên ghế làm việc, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Kwon JiYong, tất cả những gì hắn tính toán đều không sai, bây giờ cũng sẽ không sai, người con gái ở trong lòng hắn, cho dù đòi hỏi cao tới đâu, hắn cũng sẽ đáp ứng.

"Tôi..." Mặt JiYong tối lại, hai chữ từ chối, rất muốn nói ra nhưng khi mở miệng lại không thể nói, trong đầu hắn hiện lên nụ cười rạng rỡ của Seungie, sau lại là gương mặt khóc lóc của mẹ hắn, người mẹ luôn bị một người phụ nữ khác ức hiếp, còn có chính hắn, cuộc sống của hắn với người phụ nữ kia và người anh trai của hắn.

Hắn phải lựa chọn thế nào đây, hắn biết hắn muốn gì, hắn muốn Hyunseung, cô gái hắn muốn đi cùng cả cuộc đời, vị trí tổng tài của G.D hắn cũng cần, nếu không, hắn không thể cho hai người phụ nữ hắn yêu nhất hạnh phúc, mẹ của hắn, người kia chính là Seungie của hắn.

Bây giờ, hắn phải lựa chọn, hắn nhắm mắt, trong lòng hỗn loạn.

Mất đi vị trí tổng tài, nhà của hắn cũng sẽ không còn là nhà, còn có thể mang lại hạnh phúc cho Hyunseung sao? Nếu đông ý, hắn lại bị trói buộc bỏi hôn nhân, không chỉ nói hắn, Hyunseung là người thế nào, hắn rõ ràng hơn ai hết. Cô ấy sẽ không làm người thứ ba. Sẽ không bao giờ. Lựa chọn của hắn, dù là thế nào, kết quả, cũng là... Mất đi Hyunseung.

"Thời gian của tôi có hạn, Kwon Jiyong, tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây." Yong Junhyung đặt hai tay trên bàn làm việc, trên mặt bàn còn có rất nhiều văn kiện cần xem, thời gian một ngày, hắn hận không thể biến thành ba ngày, hắn đã chờ Jiyong quá lâu rồi.

Kwon Jiyong mở mắt, nở nụ cười đau đớn, hắn còn có thể lựa chọn cơ hội khác sao?

"Tôi muốn biết nguyên nhân, vì sao anh lại làm như vậy?" Hắn có cảm giác, đây là một âm mưu, vì hắn mà đã bố trí âm mưu, chỉ đợi hắn từng bước từng bước bước vào.

"Nguyên nhân, anh không cần biết, anh chỉ cần làm theo nhưng gì tôi nói." Đôi mắt màu trà càng trở lên lạnh lẽo.

"Anh chỉ cần đồng ý làm theo, tất cả sẽ được giải quyết." Yong Junhyung lãnh đạm nói.

Hai ánh mắt nhìn nhau, bọn hắn đều dựa vào đối phương mà tìm ra đáp án.

Tất cả, dựa theo vẫn mệnh, là ai đi lệch khỏi quỹ đạo, là ai đã sai lầm...

Chương 27:

Jang Hyunseung theo thói quen chỉnh lại quần áo, một mình cậu đi trên đường, trong mắt có sự chờ mong, có cả sự phấn khích, năm ngày, cuối cùng hắn đã gọi điện muốn gặp cậu, rốt cục...

Cậu khẽ nắm tay, trong lòng bàn tay thật ấm, đột nhiên, cậu nhìn thấy quán bát súp ven đường, cả người ấm hẳn lên, độ ấm của bên ngoài, thực ra cũng là từ bản thân mà ra.

Cậu đứng trước cửa quán ăn Trung Quốc, bao quanh là những tấm thủy tinh lớn, mọi người ra vào đều rất quý phái, trái lại cậu còn không bằng một người phục vụ.

Cậu đứng bên ngoài khá lâu, cuối cùng cắn môi mình, rồi mới đi vào.

Cách đó không xa có một người đàn ông, ánh mắt cũng đã rơi vào mắt cậu, những người xung quanh dường như thành trong suốt, trừ hắn ra, trên đời này ngoài trừ hắn ra, không có một ai, một việc gì, khiến cho cậu vừa nhìn thấy ánh mắt liền như cười, hạnh phúc trong trẻo vô cùng.

Người đàn ông vẫn ngồi ở vị trí cửa sổ kia, giữa khung cảnh, mơ hồ thấy ngón tay hắn tạo thành đường cong tao nhã.

Trong khoảng thời gian ngắn cậu cứ đứng yên ở đó, một lúc sau cậu mới tỉnh lại, mặt thoáng đỏ ửng. Vừa rồi trong gió gương mặt còn chút tái nhợt, giờ đã tươi tắn rất nhiều.

Cậu vội vàng bước tới, ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt nhỏ của Jiyong đằng sau mắt kính lóe lên tia lạnh, "Đã tới." âm thanh vẫn ôn nhu như vậy, ánh mắt vẫn dịu dàng, có chút gì khác thường, nhưng cậu lại không để ý.

"Vâng." vài ngày không gặp, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, cũng khiến Hyunseung xúc động, cậu luôn mở to hai mắt mình, chỉ sợ nếu cậu chớp mắt sẽ rơi lệ. Hóa ra, cậu không hề mạnh mẽ như cậu tưởng tượng.

"Seungie." Kwon Jiyong khẽ dừng lại, hắn đưa tay vỗ nhẹ mái tóc của Hyunseung, đây có thể là lần cuối cùng hắn được sờ mái tóc này, cho nên, hắn muốn nhớ kĩ cảm giác này, phải khắc sâu vào tâm hồn mình.

"Em đây." Hyunseung cười nhẹ nhàng, cười hiền thục giống như con cừu nhỏ, thỏa mãn hưởng thụ chủ nhân vỗ về.

"Seungie, anh giúp em một công việc tốt hơn nhé?" Ngón tay Jiyong khẽ nắm chăt, đột nhiên nói.

Đây là một chủ đề cũ, ngày hôm nay, không biết vì sao, Hyunseung cảm giác Jiyong có gì khác với ngày thường, dường như hắn có rất nhiều tâm sự, là công ty xảy ra chuyện, hay là chuyện trong nhà, cậu rất muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Nếu hắn muốn nói, vừa rồi cũng đã nói, cậu hiểu được, có một số việc, hắn không muốn cô biết, một khi đã như vậy, cậu vẫn là không nên biết thì hơn.

"Dạ." Hyunseung nhẹ nhàng gật một cái, không rõ nguyên nhân, cậu chỉ cảm thấy hôm nay cậu không lên cự tuyệt hắn, hắn nói tìm việc mới cho cậu, vậy cứ thế đi, chỉ là một công việc thôi mà, cậu tin tưởng cậu sẽ làm thật tốt, sẽ không để hắn thất vọng.

Chương 28:

"Anh muốn mua một căn nhà nhỏ, sau này em sẽ ở đó được không?" Kwon Jiyong vẫn cười, chỉ là trong đôi mắt giấu sau cặp kính, sự mất mát dần lộ rõ ra, còn có giọng nói, càng ngày càng chua sót.

Cha mẹ mất khi Seungie còn nhỏ, cậu lớn lên cùng bà nội, mấy năm trước bà nội cậu cũng qua đời, hiện tại chỉ có một mình cậu, không có chỗ nương tựa, nếu hắn rời xa cậu, cậu sẽ càng ngày càng cô đơn.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể giúp cậu được những thứ này. Sau khi kết hôn hắn không thể chăm sóc cậu nữa, Yong Junhyung không đồng ý, mà Goo Hara cũng sẽ không tích dầu thắp đèn, hắn không muốn một người không có bất kì năng lực phản kháng nào, liên lụy đến thế giới phức tạp của hắn.

Một lần nữa hắn đưa tay lên tóc Seungie, cảm xúc mềm mại, cả đời hắn sẽ không quên, hắn không thể kết hôn với cậu, không thể cho cậu một tương lai, hắn đem trái tim mình giao cho cậu, những việc hắn có thể làm cho cậu, hắn sẽ cố gắng hết sức. Có thể bồi thưởng cho cậu, hắn cũng chỉ làm vậy.

"Em có chỗ ở rồi."Hyunseung ngẩng đầu, có chút lạ lùng, cậu có chỗ ở rồi, hơn nữa đã quen sống một mình, cũng đã quen chăm sóc tốt cho bản thân.

"Anh không cần lo lắng cho em, nếu công việc anh quá bận, có thể không cần để ý đến em, em vẫn tốt lắm." Cậu an ủi hắn.

Một chàng trai thiện lương như vậy, ánh mắt Jiyong càng thêm thống khổ.

Hắn rút tay mình về, đem một chiếc chìa khóa đặt trước mặt cậu. "Đây là chìa khóa, tất cả anh đã chuẩn bị xong, nơi em ở, không coi là nhà. Nơi đây, mới có thể là nhà."

"Em..." Hyunseung muốn từ chối, cậu lại nhìn ra trong mắt Jiyong có sự đau khổ, không muốn nói ra.

Đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên cậu có cảm giác sợ hãi, sợ sẽ mất đi.

"Jiyong..." Hyunseung đưa tay, muốn nắm lấy tay hắn, Jiyong lại buông tay mình xuống, không biết là cố ý hay vô ý, hắn né tránh tay cậu, hắn đặt hai tay của mình lên trên đùi, dùng sức nắm chặt, Hyunseung thất thần nhìn hắn.

"Seungie..." Hắn hít một hơi thật sâu, "Thực xin lỗi, Seungie, chúng ta... Chia tay đi." Cõ lẽ là tàn khốc, nhưng vẫn phải nói, dù sớm hay muộn, bọn họ cũng phải bước qua chuyện này.

Sự thật luôn quá tàn khốc, mà bọn họ chỉ có thể đối mặt, chỉ có thể bước tiếp về phía trước.

Dù là hắn hay Hyunseung.

Ngón tay Hyunseung đột nhiên nắm chặt, cậu mở to cặp mắt của mình, không dám tin điều mình vừa nghe. Gương mặt cậu tái nhợt, đôi môi run rẩy.

"Anh vừa nói gì?" Giọng nói cậu nghẹn một chút, vẫn không tin, hắn nói gì vậy, cậu nghe được cái gì vậy.

Hắn muốn chia tay, vì sao phải chia tay, bọn họ không phải rất tốt hay sao, vì sao phải chia tay, tại sao vậy?

Nhất định là cậu nghe lầm, đúng vậy, là nghe lầm, cậu muốn bật cười, nhưng lại phát hiện cả người câu đều không thể cử động, thâm chí đến lông mi cũng không thể động.

"Jiyong, là em nghe lầm, anh nói chia tay sao?" Một lúc sau cậu mới tìm được tiếng nói của mình. Đầu cậu vẫn cúi, nắm chặt ngón tay trở nên đau.

Cậu cẩn thận hỏi, cẩn thận nhìn, nhìn trên mặt hắn không có chút gì là vui đùa, mà hắn cũng không thể nói đùa chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net