Chương 29--30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29:

"Seungie, thật xin lỗi..." giọng nói Jiyong có chút khàn khàn, hắn không muốn như thế, nhưng nhiều khi, bọn họ cũng chỉ có thể làm trái với suy nghĩ của mình, ví dụ như hiện tại, hắn rất muốn có cậu, lại chỉ có thể chia tay cậu ở đây.

"Anh đã giúp em tìm nhà xong, công việc, anh cũng sẽ giúp em tìm một chỗ làm thoải mái." hắn kéo tay cậu, cũng phát hiện bàn tay cậu lạnh lẽo, xin lỗi, một câu kia, xin lỗi, hắn lại không hề biết? Hiện tại, thứ cậu cần không phải là lời xin lỗi, cậu không muốn nghe câu xin lỗi.

Xin lỗi có thể đổi lấy cái gì, cái gì cũng không thể.

Hyunseung nới lỏng ngón tay, chiếc chìa khóa rơi xuống, âm thanh nhẹ nhàng vang lên, giống như một cái gì đó vỡ vụn.

Cậu khẽ chớp mắt, trước mắt không rõ có màu trắng mơ màng, "Em có thể biết nguyên nhân không?" Hóa ra, tất cả mọi chuyện, cậu nghe rất rõ, hắn cũng nói rất rõ, nhà cậu không cần, công việc cậu đã có, cái gì cậu cũng không cần, hắn có thể trở lại bên cậu không? Có thể không?

Trong thế giới của Hyunseung không có Jiyong, như vậy, còn ý nghĩa sao?

Nhìn thấy chiếc chìa khóa rơi xuống, ánh mắt Kwon Jiyong càng thêm đau đớn, tim của hắn như ngừng đập, rất đau đớn, cảm giác này hắn chưa từng trải qua, hắn chỉ có thể xem nhẹ, chỉ có thể bỏ qua.

"Anh muốn kết hôn.." Hắn nhắm mắt, không đành lòng nhín nước mắt tuyệt vọng của Hyunseung.

"Là cô gái ấy sao?" Hyunseung nếm hương vị nước mắt của mình, vừa đắng vừa mặn, giống như trong lòng cậu lúc này, cậu cảm thấy ngặt thở, cậu muốn rời xa nơi này, rồi lại phát hiện, cậu không đủ sức để đứng lên, chỉ có thể im lặng khóc.

Nước mặt có thể rơi trên mặt, cũng có thể rơi trong lòng.

Jiyong khẽ gật đầu, khiến Hyungseung hiểu rõ tất cả, thì ra, bọn họ đã sớm.... Tất cả đều đã bắt đầu từ lâu.

"Thực ra..." giọng nói Hyunseung cứng rắn hơn chút, "Thực ra từ khi bắt đầu em đã có cảm giác, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, nhưng..." Cậu cúi đầu, chứng kiến nước mắt rơi xuống tay mình long lanh, hóa ra lại đẹp như vậy, cũng tan nát như vậy.

"Nhưng em vẫn muốn cố gắng thử một chút, đến cuối cùng vẫn là sai lầm rồi, không thuộc về em, vĩnh viễn cũng không thuộc về em." cậu không biết mình đứng lên như thế nào, cậu chỉ biết khi nhìn thấy cửa, cậu đã muốn chạy khỏi, nếu không đi, cậu có thể sẽ bị sụp đổ mất, không chỉ có đau lòng, không chỉ có tuyệt vọng, còn có cảm giác thảm hại, cậu chỉ muốn một mình mình nhìn thấy, một mình mình biết.

Bả vai không ngừng run rẩy, nước mắt liên tục rơi xuống như thủy tinh, không ai biết cô đang khóc, đau đớn muốn chết, cậu bước đi, rồi cố gắng chạy, để lại chiếc chìa khóc, màu trắng dưới ánh đèn, dưới ánh đèn như vỡ vụn.

KwonJiyong đưa tay, nhưng lại không thể đuổi theo, động tác của hắn dừng lại.

Đuổi theo cậu rồi thế nào, lúc hắn đồng ý với Yong Junhyung cũng là lúc hắn không thể quay đầu lại, hắn có trách nhiệm của hắn, như mẹ, như cha, như G.D.

Chương 30:

"Xin lỗi, Seungie..." Hắn nhặt chiếc chìa khóa lên, trong mơ hồ, cặp mắt luôn lanh lợi kia, sự đau đớn hiện lên không thể nói hết.

Hắn đứng cách đó không xa, một người đàn ông buông chén rượu trong tay, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt màu trà lộ rõ sự hung ác nham hiểm.

Hắn lấy ví ra, từ trong rút ra tờ tiền có giá trị lớn, đặt trên bàn, sau đó đứng lên, bộ tây phục màu đen, cà vặt màu bạc, đôi giày da màu đen. Hắn đút hau tay trong túi quần, đôi mắt màu trà tràn ngập trầm tĩnh, hơi thở quyết đoán, khí thế giết người.

Hắn lạnh lùng nhìn qua Jiyong, màn diễn kết thúc, hắn cũng có thể đi rồi, không ai hay biết, ngày chàng trai bị bạn trai bỏ, còn có hắn

Gương mặt Yong Junhyung lạnh lùng, nhìn chàng trai luôn đắm chìn trong thế giới của cậu ấy, có phải cậu muốn ở đây cả đời, hắn đưa tay đột nhiên kéo cậu đang ngồi trên mặt đất, khi hắn kéo cậu đứng dậy, hắn phát hiện, cậu thật gầy giống như chỉ cần gió thổi qua sẽ bay mất, môi của hắn khẽ mím lại, hắn không quên, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như vừa bắt đầu mà đã kết thúc, như vậy hắn sẽ lỗ vốn, mà hắn rất chán ghét chuyện lỗ vốn.

Hyunseung mặc kệ hắn đang kéo cậu, không có chút phản ứng, đôi mắt cậu mông lung, cái gì cũng không thấy rõ, không biết qua bao lâu, cậu chỉ có chút cảm giác cậu bị kéo ra, sau đó là đi, sau đó là ngồi, sau đó là chờ đợi.

Cho đến khi một thứ gì đó nóng ấm đặt trong tay, cậu nhìn thấy bát súp mà cậu yêu thích, trước kia, mặc dù cậu có bị oan ức thế nào, buổi tối chỉ cần đi ăn một bắt súp lớn, mọi chuyện đều được giải tỏa, cảm thấy rất thoải mái.

Hyunseung dựa vào tương, làn gió lành như băng thỉnh thoảng thổi qua người cậu, thân thể cậu không ngừng run rẩy, rõ ràng có mặt trời, sao lại lạnh như vậy.

Cho đến khi một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cậu, cậu mới khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt hắn cậu thấy được mình vô cùng thảm hại, tóc rối loạn, mắt sưng đỏ, gương mặt trắng bệch không chút thần sắc.

Mà người đàn ông này, cậu không có quên...Người này chính là người cùng ăn súp với cậu.

"Lau mặt đi." khí chất như một ông hoàng, bàn tay đưa khăn tay đến trước mặt cậu, cho tới bây giờ, hắn cũng không gặp qua chàng trai nào khóc thành như vậy, giống như mất đi toàn bộ thế giới, cậu gần như mất hết thần thái, chỉ còn cảm giác cự kì tuyệt vọng.

Hyunseung muốn nói tiếng cám ơn, nhưng cái gì cậu cũng không nói được, tay cậu run rẩy nhận lấy mảnh khăn tay kia, nước mắt trên mặt càng lau càng nhiều. Câu cúi đầu nhìn khăn tay trong tay, cậu không biết, có nên đợi cho nước mắt của mình khô đi, cậu mới ngừng khóc, cậu cho rằng cậu thật kiên cường, tự mình đối mặt với rất nhiều việc, nhưng bây giờ cậu đã biết.

Cậu không kiên cường giống như cô vẫn tưởng, cậu cũng sợ rất nhiều thứ, cậu sợ đói, cậu sự đau, sợ cô đơn.

Bây giờ cậu cảm nhận được, hóa ra cậu lại bất lực như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net