Chương 3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3:

Nếu đây là thứ nước uống của Mạnh Bà Thang thì tốt rồi, cậu sẽ quên hết tất cả, sẽ không phải thống khổ, đau xót như thế này nữa.Tay cậu đặt trên lồng ngực, phát hiện, nỗi buồn của mình hóa ra lại lớn đến thế.Vì tình yêu cậu dành cho Jiyong quá nhỏ bé hay cậu đã yêu Junhyung quá đậm sâu.Chia tay Jiyong, cậu đau khổ, nhưng cậu vẫn sống, còn nếu không có Junhyung, cậu cảm thấy mình đang chết dần đi.

Đặt chiếc bát xuống, ngẩng đầu, nở nụ cười thê lương, khiến người khác cảm thấy đau xót.Trong nháy mắt sự ấm áp từ chiếc bát truyền tới liền biến mất, cậu nhìn ra phía xa, những cơn gió mùa thu đã cuốn đi những chiếc lá, khung cảnh thật điêu tàn, mỗi một phút trôi qua trái tim cậu ngày một lạnh hơn.Cậu đứng lên, lại không biết phải đi về đâu.Chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước, có lẽ cuộc sống của cậu bắt đầu từ đây đã thay đổi.

Tay cậu đặt lên bụng, ngẫu nhiên sẽ nghe được âm thanh từ bụng phát ra, cậu đã quên chính mình bao lâu thì không ăn một bữa cơm tử tế, một bát canh, chỉ có một bát canh, lại không thể khiến cậu no được.Cậu đi qua một cửa hàng Tây được bao bọc bằng những tấm kính thủy tinh lớn, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện nhau ở phía cuối, cậu lập tức lấy tay che miệng, những giọt nước mắt không nhịn được bắt đầu rơi xuống.

Sắc mặt cậu tái nhớt, toàn thân run lên.Nếu như không lâu trước đó cậu nghĩ mình vẫn còn một chút hi vọng, lúc này, tất cả đều bị đánh vỡ, một chút cũng không còn.Cậu có thể nhìn rõ một đôi nam thanh nữ tú, thật xứng đôi, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ vậy, bất kì là bề ngoài hay khí chất, cậu đều không thể so sánh. Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên trán cô gái, ánh mắt luôn lạnh lẽo lại có sự ôn nhu chưa từng có, cô gái cười thật ngọt, cô cắt một miếng thịt nhỏ, rồi chính tay đút cho người đàn ông kia ăn.Người đàn ông không chút do dự nuốt vào, động tác như vậy cũng thể hiện bao nhiêu ôn nhu cùng cưng chiều.Sự khác biệt giữa yêu và không yêu, thực sự quá rõ ràng.

Hắn chưa bao giờ cười với cậu như thế, Hyunseung xoay người, cảm giác chân như bị đóng đinh, nhấc lên cũng cảm thấy nặng nề.Đó là chồng của cậu – Yong Junhyung, còn có vợ của Kwon Jiyong – Goo Hara.Đột nhiên cậu muốn khóc thật lớn, một người đàn ông có thể yêu thương một cô gái đến như thế sao? Thậm chí vì cô gái ấy mà sẵn sàng đi cưới một người hắn không yêu, hi sinh tất cả, chỉ vì muốn thành toàn cho người phụ nữ mình yêu.Tình yêu như thế, cậu có thể so được sao, như thế nào so được đây.Không gian rộng lớn nhà họ Yong,Hyunseung rúc người trên ghế sa lon, không ngừng nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ, mười một giờ, cho tới ba giờ sáng... Người cậu luôn chờ đợi vẫn chưa xuất hiện, những chuyện cậu đã sẵn sàng đón nhận cũng chưa tới.

Cái gì cũng không có, cậu đứng lên, đưa tay đặt lên bụng, không biết có phải vì đói hay không, từ bụng truyền tới cảm giác đau, rất đau. Nhưng cậu lại nở nụ cười, đau đi, cứ đau đi như vậy nơi này cũng không còn đau nữa. Cậu dịch tay lên lồng ngực, nơi này sẽ không đau nữa.Cậu lên tầng, đẩy cửa phòng kia ra, trang sức bên trong bị một lớp bụi bao phủ, mất hẳn đi những màu sắc vỗn có, nơi này là thế giới của Junhyung, cậu vĩnh viễn không thể hòa nhập vào, cậu đờ đẫn mở tủ quần áo, lấy quần áo của chính mình ra, khi cậu chạm tay tới quần áo, cảm giác đau lòng không nói thành lời, ngay cả những thứ này đều có được hơi thở của hắn, nói cho cậu biết, làm thế nào để quên đi, làm sao để quên được đây...

Cậu vô lực ngồi xuống đất, chôn mặt vào đống quần áo, tiếng khóc không ngừng vang lên, thật thê lương, thật đáng thương...Ánh sáng rực rỡ chiếu qua cửa sổ, những cơn gió lạnh đã làm những bông hoa hồng héo tàn, một chiếc xe hơi dừng lại, Junhyung bước ra, tựa vào cửa xe, lạnh lùng cầm điếu thuốc lên hút, hắn nhìn nơi mình ở, có thể gọi là nhà đi. Hiện tại hắn không muốn đi vào, hắn sợ đi vào, chỉ là một thế giới lạnh như băng, công ty cũng thế, nơi này cũng vậy, thời gian hắn ôm ấp Hara, hắn đã có được sự thỏa mãn, nhưng cảm giác đó chỉ có trong chớp mắt, hắn không biết mình bị làm sao, rõ ràng đã chiếm được thứ hắn muốn, vậy mà lại không cảm thấy sung sướng, hạnh phúc như hắn tưởng, hắn vứt điếu thuốc trong tay, khóe môi nhếch lên, có lẽ vì cô vẫn chưa thuộc về hắn hoàn toàn.Người vợ của hắn không phải cô, mà người chồng của cô cũng không phải hắn.

Hắn giẫm lên tàn thuốc, không ngại bẩn, cứ như vậy đi vào, quả nhien, bên trong không còn có ánh đèn vẫn bật vì hắn, kì thực hắn cũng không biết, ánh đèn kia cũng mới chỉ được tắt đi không lâu, một người đã đợi hắn cả đêm, chẳng qua là vì trời đã sáng, không cần ánh đèn nữa.Junhyung nhìn chiếc bàn ăn trống trơn, vẻ mặt u ám, sự tàn khốc hiện rõ trên mặt, hắn như đang muốn hủy diệt tất cả.Một bước lên cầu thang hắn như muốn dẫm nát nó, khi đứng trước cửa phòng mình, sự tức giận trong nháy mắt liền biến mất.Hắn đẩy cửa ra, động tác nhẹ nhàng cẩn thận mà hắn không hề biết, hắn thế nhưng lại sợ làm ồn tới chàng trai mà hắn không thèm để ý.Khi chính mắt nhìn thấy chiếc giường trống không, ánh mắt màu trà nháy mắt trở lên lãnh khốc, trái tim cũng dần đóng băng.Jang Hyunseung, được, được lắm...

 Môi hắn mím chặt, cậu định phân rõ ranh giới với hắn sao?Cửa bị mở ra, Hyunseung đang ngủ từ từ mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào khiến cậu không thể nhìn rõ, cậu ngồi dậy, liền thấy một bóng ma đứng trước mặt cậu, nửa sáng nữa tối, giống như muốn phá hủy tất cả.Ánh mắt cậu lộ rõ sự yếu ớt, vì khóc và vì mệt."Jang Hyunseung, " giọng nói như ma quỷ truyền tới, khiến người khác không dám thở mạnh, Hyunseung đặt tay lên bụng, một trận đau đớn truyền tới. Cậu dùng sức cắn môi, cố gắng nhẫn nại, mồ hôi đã sớm rịn ra.Hắn dùng sức kéo cậu, sức lực này giống như muốn bóp nát cậu vậy.

Chương 4:

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt chống lại ánh mắt màu trà cậu đã từng yêu nhất, lúc này, cũng lạnh như băng, vô tình, thậm chí còn có sự tàn khốc, khi một người đàn ông đã không còn nguyện ý để diễn trò, như vậy, sự tàn nhẫn cũng được khơi dậy.

"Phòng của tôi ngủ không cảm thấy thoải mái sao?" Hắn gằn từng tiếng, từng chữ từng chữ như mảnh băng sắc nhọn.Môi Hyunseung run lên, cười, thật thê lương.

"Anh quan tâm sao?" Giọng nói xa xôi sau đó là tiếng thở dài, trực tiếp khiến tay Junhyung buông lỏng một chút, Hyunseung vẫn ngước nhìn hắn, ánh mắt bi thương nhìn hắn.Ánh mắt như vậy, không biết vì sao, khiến Junhyung liền quay lưng đi, không muốn nhìn lại lần thứ hai.

"Cậu nói xem," khoé môi nhếch lên, lại là một câu nói kia.Hyunseung nhìn thấy bóng lưng hắn, nắm chặt mảng áo trước ngực, cậu lại làm sao vậy, sao lại có thể hỏi như thế chứ, biết rõ, hắn vốn không để ý, người hắn yêu luôn là Hara, đối với hắn mà nói Hyunseung chính là một quân cờ giành cho Hara.

"Vì sao không ly hôn?" Một lúc lâu, cậu mới nói được câu này, không có ai biết, câu này nói ra, trái tim cậu như bị giày xéo, tay càng sức nắm chặt, hai chữ ly hôn kia như xé nát trái tim cậu, đau đớn lạnh lẽo.Junhyung đột nhiên xoay người, nhìn cậu giống như nhìn một người lạ, hắn cười lạnh một tiếng, "Jang Hyunseung, cậu thật lợi hại, lại dám uy hiếp tôi?" 

Hắn bước nhanh lại, mãnh mẽ nắm chặt cằm Hyunseung, khiến ánh mắt cậu nhìn hắn lần nữa.Ánh mắt hắn lãnh khốc giống như muốn cắt đứt linh hồn cậu."Tôi cảnh cáo cậu, Jang Hyunseung, nếu cậu dám động đến Hara, nếu cậu dám để danh dự của Hara bị vấy bẩn dù chỉ một chút, tôi sẽ để cậu sống không bằng chết, sẽ khiến cậu so với nhưng tên ăn mày bên đường còn thấp kém hơn."Lời hắn nói giống như dao găm, từng chút từng chút cứa vào thân thể cậu, cậu thấy trái tim mình đang chảy máu.Cậu đờ đẫn nhìn hắn, nước mắt trong suốt rơi xuống, dừng trên mu bàn tay hắn mà hắn giống như bị bỏng, ánh mắt màu trà tối sầm lại, dường như hắn dùng thêm sức để nắm chặt lấy cậu.Hắn cản bản không coi cậu là vợ hắn. Thậm chí không coi cậu là một con người.

"Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi cái gì cũng không làm,cái gì cũng không nói," cậu thì thào nói, không biết đang nói với hắn hay đang nói với bản thân mình, kết hôn vì cô ấy, ly hôn cũng vẫn vì cô ấy.Sự tồn tại của cậu chỉ là một quân cờ mà thôi.Khi hắn buông cậu ra, cậu lại nhìn thấy mình trong mắt hắn, giống như linh hồn cậu bị hắn lấy đi, mờ dần mờ dần, thực ra không chỉ có ánh mắt mà trái tim, con người cậu đang chết dần chết mòn.

Cửa bị đóng lại thật mạnh, cậu nhìn cánh cửa kia, khóe môi khẽ cong lên.Có đôi khi, cười so với khóc còn khó hơn.Hắn lái xe đưa một cô gái khác đi làm, bọn họ không hề quan tâm cứ thân mật trước mặt cậu, cậu nhìn Hara hôn lên mặt hắn, cũng chứng kiến hắn ôm lấy eo Hara, đầy thỏa mãn cùng ôn nhu. Bọn họ không coi ai ra gì cứ ân ái đi qua cậu.Còn cậu chỉ có thể cố gắng gượng dậy thân thể mệt mỏi này chen lấn lên xe buýt, buổi tối thì dựa vào đôi chân, từng bước từng bước đi ra đoạn đường dài.

Trong công ty, cuộc thi thiết kế ngày một tới gần, ngày một gay cấn, mọi người ngày đêm không phân biệt thời gian đều cố gắng vẽ, đây không phải là một cuộc thi đơn giản, ngoài trừ giải thưởng vô cùng lớn giành cho người đạt giải nhất, còn có rất nhiều cơ hội thăng quan tiến chức, mọi người ai cũng dùng hết sức từ khi sinh ra tới giờ để suy nghĩ.Thậm chí còn không có thời gian để tìm người khác nói chuyện phiếm, Hyunseung ngẩng đầu lên từ bức tranh, mấy ngày trôi qua, cậu đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, còn Hara ngồi cạnh cậu thì ngày một xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, ánh mắt long lanh, đây chính là bộ dạng của một cô gái đang yêu, cô ấy thực hạnh phúc, mà Hyunseung lại quá vất vả, mỗi đêm đều khóc, đều đau xót, một chút sức sống cũng dần biến mất, ngay đến cả cuộc sống của cậu cũng ngày một khô héo.

Hyunseung khép lại bức tranh của mình, Hara nở nụ cười xinh đẹp chói mắt nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cậu."Tôi thích hoa hồng màu đỏ, vườn hồng nhà họ Yong là vì tôi thích nên Jun mới trồng, ở trong lòng hắn, cậu cái gì cũng không phải, vị trí bà Yong này cậu cũng chẳng ngồi lâu được nữa đâu."Rõ ràng là giọng nói dịu dàng mềm mại, vào trong tai Hyunseung giống như những lời độc ác của phù thủy, khiến trái tim cậu lại nhói đau.Hóa ra, vườn hoa hồng đó thuộc về cô ấy, tất cả đều không thuộc về cậu, Hyunseung cậu còn cái gì đây? Cậu cảm thấy mình chịu không nổi liền đứng lên, hướng phòng vệ sinh chạy tới, nếu không cậu sợ chính mình sẽ khóc nức nở trước mặt Hara.Cậu không phải đầu gỗ, không phải tảng đá, cậu có trái tim, trái tim rất đau, vì sao họ lại tàn nhẫn như vậy, làm tổn thương cậu như thế mà họ cam tâm sao?Cho dù là người máy cũng có tôn nghiêm, cho dù là người máy cũng sẽ thương tâm.

Cậu tự nhốt mình trong phòng rửa tay, bịt miệng, cố gắng đè nén tiếng khóc, hiện tại cậu ngay cả khóc cũng không có quyền, đều là mong ước xa với sao? Không ai biết, ở bên trong phòng vệ sinh một người đang khóc đến tuyệt vọng, nước mắt giống như trân châu không ngừng rơi xuống không thể ngừng lại.Tay cậu nắm chặt mảng áo trước ngực, sự đau đớn này, thật sự, cậu không thể chịu được nữa.Đầu môi cậu chạm vào nước mắt của chính mình, mặn cùng cay đắng...Hara dựa nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh, thoải mãn nhìn những ngón tay thon dài, người kia sao có thể là đối thủ của cô được, trước kia cũng thế, sau này cũng vậy, tất cả sẽ đều là của cô, tất cả đều giành cho Goo Hara cô, mà bản thân Hara đã vô tình quên mất, thân phận hiện giờ của cô là vợ của ai đó, mà người đó, cô thực sự bỏ được sao? Một người phụ nữ có lòng tham vô đấy chính là cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net