Quyển 3: Trái tim vẫn luôn im lặng chờ đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1:

Hara ôm cổ Junhyung, thổi khí nóng vào cổ hắn, một cô gái xinh đẹp, chưa nói tới kĩ năng, nếu như một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông mình, sự quyến rũ của cô sẽ lớn hơn.Một người như Hyunseung cũng có thể tới phòng thiết kế, nói gì tới cô.

"Em muốn tham dự cuộc thi thiết kế của công ty?" Ngón tay Junhyung nhẹ nhàng chạm vào mái tóc dài của cô, vô tình hàng lông mày khẽ nhíu lại dường như suy nghĩ gì đó."Vâng," Hara không phát hiện sự khác thường của hắn, vẫn tựa vào lồng ngực hắn, cảm giác này thật tốt, nếu như không có người kia tồn tại, cuộc sống của cô tốt hơn giờ nhiều.

Junhyung có chút trầm mặc, trước kia với bất cứ yêu cầu gì của cô hắn đều đồng ý mà bây giờ lại bắt đầu suy nghĩ, do dự, nhận thấy điều này khiến lòng Hara cực kì không thoải mái, dường như từ khi gặp người đó hắn đã khác rồi.Sắc mặt cô u ám, nhưng rất nhanh khóe miệng cong lên mỉm cười xinh đẹp, ngón tay đặt trên ngực Junhyung, "Làm sao vậy, Jun, anh sợ em sẽ hơn cậu ấy ở mọi mặt, sợ cậu ấy thua sao?"Cô cố ý nói như vậy, mà người cô nói đến, hai người đều biết là ai.Tay Junhyung hơi dùng sức nắm lấy tóc cô, "Nếu em muốn thì cứ làm như vậy đi," sắc mặt hắn lộ ra chút căng thẳng, hắn không thể phủ nhận, thực sự vừa rồi hắn đã nghĩ tới chàng trai ấy.

Điều này khá rõ ràng, Hara sẽ ứng thí với cậu ấy.Nhưng từ đầu tới cuối mọi thứ của hắn đều giành cho cô gái trong lòng hắn, còn Hyunseung chỉ là một quân cờ của hắn, hiện tại quân cờ đó có cũng như không, cho nên, hắn sẽ không đau lòng, cũng sẽ không để ý đến.Chỉ cần người hắn yêu thích là được.

"Jun, em yêu anh..." Hara chủ động hôn lên môi hắn, cười hạnh phúc, một câu cô yêu hắn lại khiến hắn khẽ mím môi lại, dường như câu kia hắn đã nghe quá nhiều rồi, đã không còn cảm giác động tâm, cũng không cảm giác đau lòng, thậm chí một chút buồn cũng không có.Nhưng với bản năng của một người đàn ông, thân thể hắn vẫn thích sự nhiệt tình của cô.

Ngày thứ hai sau một đêm hai người dây dưa với nhau rồi không coi ai ra gì ngang nhiên đi tới tập đoàn Pali, thân phận của Hara rất đặc biệt, một người phụ nữ có chồng, hiện tại lại thân mật với một người đàn ông khác như vậy, khó tránh được lời ra tiếng vào, vì Junhyung trước mặt người khác luôn giữ khoảng cách với cô nên cũng không có ai nói quá đáng.Phịch một tiếng, cánh cửa phòng của hắn bị đá ra,Junhyung ngẩng đầu lên, ném chiếc bút trong tay xuống.

"Kikwang, nếu lần sau cậu còn như vậy, sẽ không cần tới đây nữa đâu."Kikwang đi nhanh tới, một chút ý tứ vui đùa cũng không có."Jun, anh đang làm cái quỷ gì vậy, anh điều Hara tới phòng thiết kế, anh muốn vợ anh bị ăn tươi nuốt sống sao?" Kikwang chống hai tay lên bàn làm việc của hắn, trừng mắt nhìn hắn."Anh đưa Hyunseung tới tầng mười ba, tôi có thể hiểu, dù sao, anh cần vụng trộm yêu đương, nhưng anh đưa tình nhân của mình tới cùng một chỗ với vợ anh, có phải quá đáng hay không?"

"Chú ý cái miệng của cậu, Kikwang," Ánh mắt Junhyung tối sầm lại, không khí trong văn phòng nháy mắt bị ép xuống.Kikwang vẫn trừng mắt nhìn Junhyung, có thể nói hiện tại hắn coi Junhyung không ra gì, "Jun, Hara là người như thế nào chẳng lẽ anh không biết? Cái gì cô ta muốn, từ trước tới nay đều không từ một thủ đoạn nào để giành lấy, tôi không biết anh thích cô ấy ở điểm nào, nhưng anh đừng có quên, cô ấy đã kết hôn, anh cũng đã kết hôn, hiện tại vợ anh là Hyunseung, cậu ấy mới là người vợ hợp pháp của anh." Kikwang có gắng kìm nén tức giận, những gì cần khuyên hắn đã nói.Hắn không tin, Junhyung không biết Hara là loại người gì, nếu để Hyunseung cùng một chỗ với Hara, vĩnh viễn cậu ấy không thể xoay người.

"Chỉ cần li hôn," Junhyung thản nhiên cầm điếu thuốc lên, cho tới bây giờ hắn đều không nghĩ rằng một người như Hyunseung có thể trói chặt hắn, hắn là Yong Junhyung, hắn vĩnh viễn là chúa tể."Jun, làm sao anh có thể nói như vậy, anh coi hôn nhân là cái gì? Là anh muốn kết hôn liền kết hôn, muốn li hôn liền li hôn sao?" Kikwang như kêu lên, người đàn ông này, đến tột cùng hắn có biết hắn đang làm cái gì không, Hyunseung là một người tốt như vậy, hắn lại không cần, lại cần một người phụ nữ nhiều mặt như Hara. Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì vậy?

"Kikwang, hình như đây là chuyện của tôi." Junhyung lãnh đạm nói, làn khói mờ ảo, khiến sắc mặt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.Không ai biết, hiện tại hắn muốn làm gì, cho dù là người lớn lên từ nhỏ với hắn – Kikwang.

"Được... Chuyện nhà của anh, chuyện nhà của anh, tôi đã nhiều chuyện rồi, anh cảm thấy tôi phiền phức có phải không?" Kikwang lấy tay hung hăng bới tóc mình, tốt lắm, chuyện của hắn, sau này Kikwang sẽ không bao giờ xen vào nữa. Hắn thật muốn nhìn Junhyung sau này sẽ khóc lóc như thế nào.Thật sự là hết hi vọng.Kikwang đặt tài liệu trong tay xuống, nhanh chóng rời đi, chân hắn dùng sức dẫm mạnh lên nền nhà, dường như muốn tạo thành mấy cái hố trên nền nhà vậy.Cánh cửa phòng lại một lần nữa bị đập mạnh,Junhyung vẫn hút thuốc, một điếu lại một điếu, hắn đã quên lời cảnh cáo của bác sĩ,sức khỏe hắn không hợp để hút thuốc, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn hút thuốc, để làm tê liệt những cảm xúc khác lạ của hắn.

Hối hận sao? Hắn dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh sáng chiếu qua nửa tối nửa sáng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, vẫn là câu nói kia, cho tới bây giờ Junhyung đều không biết hối hận, trước kia như thế, sau này cũng vậy.Tầng mười ba, tất cả mọi người đều ngước nhìn cô gái cao gầy đang đi tới trước mặt, đôi chân dài trắng mịn, cơ thể cân đối, chẳng trách lại có thể trở thành người mẫu đắt giá nhất của tập đoàn Pali, chẳng trách giá trị con người lại cao đến vậy, gương mặt như vậy, thân hình như thế lại thêm sự thông minh, đúng là người trong mộng của mọi đàn ông, có mấy ai kháng cự được sức hút của cô.Mọi người lại nhìn nhìn người đang ngồi trong góc, một người hết sức bình thường, một người lại quá chói lọi, không thể so sánh, đúng ra là không thể so sánh được.

Hyunseung ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Hara, cậu cúi đầu xuống, nắm chặt chiếc bút trong tay.Tầng mười ba quả nhiên đã thành một nơi chưa chuyện thị phi, mọi người đều không nói ra nhưng vẫn ngấm ngầm đưa chuyện với nhau.

Chương 2:

Hara chọn chỗ ngồi cho chính mình, cô chọn chỗ ngồi bên cạnh Hyunseung, cô lẳng lơ khẽ vuốt mái tóc, cố ý làm cho Hyunseung thấy được những vết hồng trên cổ, dấu vết này tin tưởng Hyunseung sẽ không thấy xa lạ đi. Hyunseung nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, ngón tay khẽ run lên, cậu vội vàng hướng ánh mắt xuống dưới, mặc cho sự chua xót lấp đầy. Đó là dấu hôn, dấu hôn của đàn ông. "Làm sao vậy, nhận ra sao?" Hara buông mái tóc dài xuống, nụ cười thật đáng yêu, Hyunseung càng đau xót bao nhiêu thì cô sẽ hưng phấn bấy nhiêu, thật sự là cao hứng.

 "Ngày hôm qua, Jun đều ở bên cạnh tôi, đã lâu rồi hắn không chạm vào cậu phải không?" Hara nhìn thấy sắc mặt Hyunseung ngày càng tái nhợt liền biết mình đã đoán đúng, cô rất hài lòng, cô biết Junhyung đã đáp ứng cô chuyện gì thì nhất định sẽ làm được.Bên cạnh hắn chỉ có thể là cô, chỉ có thể là một mình cô mà thôi.

 "Bây giờ chúng ta chơi tiếp một trò chơi đi, trận đấu này tôi nói tôi sẽ thắng còn cậu chỉ có thể thua." Hara cười càng tươi tắn hơn, giơ ngón tay cái thể hiện sự tự tin, giống như cuộc tranh tài này phần thắng vốn là thuộc về cô. Hyunseung cúi đầu, mím môi cay đắng, cậu rất muốn nói, những gì cậu vừa nghe cậu đã biết. Cậu tiếp tục đưa bút vẽ bức tranh của mình, nét vẽ không ngừng nhòe ra, những vòng tròn màu đen hiện ra. 

Tuy nhìn không bắt mắt, nhưng cũng không hề khó coi. Những người bên cạnh không ngừng xì xào bàn tán, còn Hyunseung chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, đau khổ hoặc bi ai, tất cả một mình cậu chịu.Tan tầm, mọi người chuẩn bị trở về với gia đình, họ đều vui vẻ, thoải mái, đối với bọn họ mà nói, nhà là một nơi rất tuyệt. Còn đối với Hyunseung, cái nhà kia cái gì cũng không phải, đó chỉ là nơi để ngủ, là một nơi khiến cậu rơi nước mắt ngay cả trong lúc ngủ. Cậu thu dọn đồ của mình, tinh thần mệt mỏi, vẫn luôn trầm mặc, bởi vì cậu không biết mình còn có thể làm được cái gì nữa đây. Hara bóp nhẹ cái eo thon, nới này thật không thoải mái chút nào, nhưng mỗi ngày có thể chứng kiến bộ dạng đau khổ của người kia, cô cảm thấy mấy cái này rất đáng. 

"Jang Hyunseung," Cô gọi tên Hyunseung, tay chống vào eo mình, cười vui vẻ sáng lạn, trong mắt Hyunseung thực sự chói mắt. Hyunseung lặng người một chút, cũng không có xoay người, mỗi câu của Hara đều khiến cậu thấy khó thở, cho nên, cậu không nghĩ rằng Hara sẽ nói cái gì dễ nghe."Jang Hyunseung, một lúc nữa tôi và Jun sẽ ra ngoài ăn cơm, cậu có cần phải ngồi xe của chúng tôi để đi về không," Hara nhìn móng tay được cắt tỉa cẩn thận nói, cả người Hyunsueng cứng nhắc. 

"Xin lỗi, tôi tự đi được rồi," cậu cố gắng để giữ giọng điệu bình tĩnh nói, nhưng chỉ có cậu mới biết, một câu kia, câu nói của Hara lại như chiếc kim đâm vào tim cậu, sau đó là cảm giác đau đớn không nói lên lời. Đây là khoe khoang hay là đang ra uy. Yong Junhyung vốn là chồng của cậu, nhưng hiện tại lại thành một người đặc biệt của cô gái khác, không biết đây là sự bi thương của cậu hay là sự đáng thương cậu phải chịu nữa. Cậu buộc mình phải đứng thẳng người, bước về phía trước, cậu sẽ sự đau khổ của họ dành cho cậu, cậu chỉ mang đi sự tôn trọng duy nhất dành cho mình, có lẽ trong mắt bọn họ, Hyunseung sớm đã không còn chút tự trọng nào.

Junhyung mở cửa xe, Hara khẽ cười, vui vẻ đi vào trong xe, "Chúng ta đi đâu đây?" Tâm tình cô thực sự rất tốt, thân mật kéo tay Junhyung, giống như hai người họ mới đúng là vợ chồng. "Em muốn đi đâu thì chúng ta tới đó," Junhyung nổ máy xe, xe rất nhanh liền biến mất giữa dòng người, đi tới đâu cũng được, ăn cái gì cũng được, hiện tại hắn không chọn, bởi vì dù có ăn thứ gì, hắn đều không cảm thấy ngon miệng. "Chúng ta đi tới nhà hàng cơm tây mà chúng ta thường hay tới đi," Hara dựa vào vai Junhyung, giống như một cô gái nhỏ mới yêu lần đầu, quả nhiên chỉ có người đàn ông này mới khiến cô có thứ cảm xúc mãnh liệt này, đến nỗi người mà cô đã dùng mọi thủ đoạn để giành lấy – Kwon Jiyong đã bị cô quăng lên chín tầng mây.

 Junhyung không nói gì, khẽ mím môi, chạy xe về phía nhà hàng kia, lúc này trái tim hắn vô cùng lạnh lẽo, giống như một Junhyung trên thương trường, không có chút thoải mái, chỉ có áp lực cùng căng thẳng.Cho tới khi chiếc xe kia chạy không thấy bóng dáng, từ sau bức tường, một dáng người nhỏ bé đi ra, gió không ngừng thổi qua nguời cậu, dường như muốn thổi bay cậu vậy, cả người cậu khẽ khụy xuống, một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy cậu.

 "Cám ơn," Cậu quay đầu lại, thấy được ánh mắt buồn của Kikwang, có lẽ trên thế giới này, người hiểu được trái tim cậu chỉ có một mình hắn. "Hyunseung, tin tưởng tôi, có một số việc không giống như cậu nghĩ đâu," Kikwang muốn nói thay Junhyung cái gì đó, cũng phát hiện hắn không biết phải nói gì, chính là không có lời nào để nói. "Tôi biết," Hyunseung khẽ cười, cái gì đều không cần nói, thật sự không cần, những thứ cần biết những thứ không cần biết cậu đều đã rõ rồi. 

Cậu kéo tay Kikwang ra rồi bước về phía trước, mỗi bước đi giống như dồn hết sức vào đó.Cậu nở nụ cười thê lương, giọt nước mắt chảy xuống. Kikwang nhìn chằm chằm bóng lưng của Hyunseung, thở dài một hơi. Jun, hi vọng anh biết anh đang làm cái gì? Một chàng trai tốt như vậy, anh lại không biết quý trọng, anh sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận. Khác hẳn với sự thê lương của Hyunseung, Junhyung và Hara đang có một không khí ấm áp, một bữa tối lãng mạn với ánh nến lấp lánh. Anh cho em một giây hôn, ba phút hạnh phúc để đổi lấy nỗi đau cả đời. Hyunseung bước về phía trước, cũng không đi về biệt thự, nơi đó cũng chỉ có một mình cậu, về hay không cũng chẳng có gì khác, cậu chỉ là một quân cờ... Hóa ra, cậu còn có tác dụng như thế. Vẫn là quán ven đường đó, cậu đã lâu rồi không tới đây.Ngồi xuống ghế, cậu thất thần nhìn chằm chằm bát canh.

 "Cháu trai này, đã lâu không gặp," ông bà chủ vẫn nhớ rõ cậu. "A, hôm nay sao không thấy chồng của cháu?" Không những nhớ rõ cậu còn nhớ rõ người đàn ông ngồi ăn ở đây, dù sao người đó luôn gây một áp lực vô hình cho người khác, thật khó mà quên, người bình thường vốn không thể như thế. "Anh ấy, có việc." Hyunseung cảm thấy giọng nói mình trở nên khô khốc, cậu bưng bát canh trước mặt lên, nháy mắt, nước mắt rơi vào bát canh, cũng giống như một bát canh của Mạnh Bà vậy, nước mắt không ngừng rơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net