CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Nông bị giam lỏng trong phòng. Người hầu một ngày ba bữa đều mang thức ăn đến cho cậu, cậu không buồn nhìn lấy một cái.

"Thiếu gia vẫn không chịu ăn, hôm nay đã là ngày thứ ba" Người hầu cúi đầu báo cáo với Vương Diệp.

"Ừ" Anh gật đầu.

Lão đại cũng đã đi ba ngày, vấn đề ở London chưa giải quyết xong, ngài ấy không thể trở về.

"Nếu thiếu gia vẫn không chịu ăn, cậu sẽ chết vì kiệt sức" Vương Diệp từ trên cao nhìn xuống cậu đang yếu ớt nằm trên sàn.

"Trả Vệ Thần lại cho tôi" Cổ họng đau rát, cậu cố gắng nói.

"Tiểu thiếu gia hiện giờ rất tốt, thiếu gia không cần phải lo lắng. Cậu hãy uống một ít sữa đi" Anh cúi người đưa ly sữa cho cậu.

"Tôi không muốn gì cả! Tôi chỉ muốn gặp con trai tôi, trả Vệ Thần lại cho tôi" Cậu hét lên.

"Thật xin lỗi, tôi không thể".

Vương Diệp bước ra ngoài, đóng cửa thở dài
Cách thể hiện tình cảm của lão đại luôn khác biệt với mọi người. Độc chiếm, giam cầm, tàn nhẫn. Khi thì ôn nhu như dòng nước mùa thu, khi thì điên cuồng như dòng nước chảy xiết.

Khi ngài ấy đã nhìn trúng thứ gì đó, vật đó nhất định sẽ là của ngài. Càng chống cự sẽ càng đau đớn. Nếu thiếu gia không sớm khuất phục, chỉ sợ đến một ngày cậu ấy sẽ bị ngài ấy bức tử.

Vệ Thần gối đầu lên tay, im lặng nhìn lên trần nhà. Chân cậu cũng bị xích lấy, trong phòng không hề có một dụng cụ nào giúp cậu mở khóa.

"Baba tôi sao rồi?".

Nghe tiếng mở cửa, không cần nhìn cậu cũng biết đó là ai.

"Cậu ấy vẫn cứ muốn gặp cậu" Vương Diệp nói.

"Không thể đưa tôi đến gặp ông ấy?".

"Lão đại có lệnh không được để cậu và baba cậu tiếp xúc".

Vệ Thần nhếch môi, Thái Từ Khôn thật biết cách trừng phạt. Ông ấy vốn biết cậu chính là cả sinh mạng của baba cậu, làm như vậy chẳng khác gì đang ngày ngày rút cạn sinh lực của ông ấy.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Diệp Tử cặm cụi dọn dẹp nhà cửa giúp Nặc Nhĩ. Dạo này công việc của anh ấy luôn bận rộn, ngay cả đến việc ăn cũng không có thời gian.

Cạch!

Nặc Nhĩ mở cửa bước vào, mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.

"Thật phiền em quá Diệp Tử".

"Dù gì em cũng không có việc gì phải làm. Hôm nay anh về sớm hơn mọi ngày nhỉ?" Cô cười.

"Bản kế hoạch tháng này đã hoàn tất, xem ra anh có thể nghỉ ngơi vài ngày".

"Thế thì thật tốt".

Nhìn bóng lưng Diệp Tử cặm cụi làm việc, lo chu tất toàn bộ việc nhà của anh, đột nhiên anh cảm thấy rất thương cô. Có lẽ anh nên nghe lời Trần Lập Nông một lần.

"Diệp Tử" Anh gọi.

"Sao thế?" Cô dừng lại hành động của mình
"À ừm, có chuyện này..." Anh gãi đầu.

"Chuyện gì thế?" Cô ngơ ngác nhìn anh
Đột nhiên cô bị kéo vào lồng ngực ấm áp, vòng tay cứng rắn ôm lấy cô.

"Làm bạn gái anh được không?".

Diệp Tử cho dù có mơ cũng không dám mơ đến chuyện này, đây là sự thật sao?

Thấy cô im lặng, anh thất vọng nới lỏng vòng tay, nói.

"Thật xin lỗi, làm em hoảng sợ rồi"

"Không Nặc Nhĩ, em đã chờ ngày này lâu lắm rồi" Cô hạnh phúc đến chảy nước mắt, dụi đầu vào lòng anh.

"Đồ ngốc, không được khóc" Anh mỉm cười vỗ vỗ đầu.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Tiếng giày giẫm lên sàn vang lên âm thanh "cộp, cộp". Đôi giày da đen bóng đắt tiền dừng trước mặt Trần Lập Nông, một thân hình khụy người xuống nắm cằm cậu kéo lên.

"Tại sao không ăn?"

Trừng mắt nhìn con người trước mặt, cậu hất tay người đó, gào lên.

"ÔNG TRẢ VỆ THẦN LẠI CHO TÔI!!!"

Trước cơn giận dữ của Trần Lập Nông, Thái Từ Khôn cầm ly sữa đưa cho cậu.

"Uống đi"

Choang!

Cậu hất đổ ly sữa, khuôn ngực thở phập phồng vì tức giận.

"Tôi không cần! Ông đi đi! Đi cho khuất mắt tôi!"

"Vương Diệp!" Anh lớn tiếng gọi.

Vừa bước vào phòng, Vương Diệp đã bị một phen làm cho hoảng hốt.

Lão đại người đầy sữa tươi ngồi trên sàn, thiếu gia vẻ mặt như muốn giết chết ngài ấy, những mảnh thủy tinh vương vãi.

"Ngài gọi tôi?" Vương Diệp cúi đầu

"Mang ly sữa khác đến đây" Thái Từ Khôn khó chịu lau vết sữa trên mặt.

"Dạ"

Hai người ngồi im lặng, Trần Lập Nông như một con thú bị thương, chui về một góc ôm lấy hai chân. Thái Từ Khôn như một con thú săn mồi, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

"Lão đại, sữa đây" Vương Diệp mang một ly sữa khác đến cho anh.

Cầm lấy ly sữa, Thái Từ Khôn ngoắc tay ra hiệu với Trần Lập Nông.

"Lại đây"

"..." Cậu xoay đầu đi, coi như không nghe thấy gì.

Trán anh xuất hiện ba vạch đen, mà Vương Diệp bên cạnh lại cố nén cười. Chàng trai này rất có cá tính

"Tôi xin phép" Vương Diệp cúi đầu ra ngoài
"Trần Lập Nông!" Thái Từ Khôn nghiến răng

"..." Cậu phớt lờ anh

Choang!

Ly sữa lại vỡ tan tành, môi Trần Lập Nông bị chặn lấy, bàn tay mạnh mẽ bóp miệng cậu buộc cậu phải mở miệng, dòng sữa ấm nóng tràn lan trong miệng cậu.

Sau giây phút truyền sữa bằng miệng, Trần Lập Nông thở phì phò lau miệng, Thái Từ Khôn khó chịu nhíu mày, lấy trong ngực ra sợi dây chuyền có móc chìa khóa cởi khóa xích.

Bế cậu đặt vào bồn tắm, anh nhanh nhẹn cởi quần áo chính mình. Cậu thừa cơ hội anh cởi áo, vùng dậy chạy ra.

Nào ngờ chỉ một cái vươn tay, anh đã tóm gọn cậu vào bồn tắm, khóa cửa phòng tắm.

"Em muốn tự cởi hay tôi cởi" Anh ngồi xuống đối diện cậu

"Tôi chọn không cởi" Cậu trừng mắt nhướng mày.

Roẹt!

Chiếc áo trên người cậu bị xé làm hai, cậu mím môi lấy chai xà phòng ném vào người anh.

Sớm đã đoán trước được điều này, anh đã nhanh người né khỏi.

"Vô lạy!" Cậu mắng.

Đôi tay anh đưa xuống dưới nước, cởi cúc quần cậu. Đầu gối cậu dưới nước nhẹ lướt qua vật cứng rắn.

Được lắm! Tôi sẽ cho ông Tuyệt tử tuyệt tôn!
Nâng đầu gối cao lên, cậu nện xuống vật cứng rắn.

"Áaaaaaaa!!!!

Sự việc không thể ngờ, Trần Lập Nông nằm trong nước, nước cứ thế xộc vào khoan mũi cậu, và Thái Từ Khôn thành công trong việc lột sạch quần áo cậu.

Từng hành động của cậu đều bị anh nắm bắt, khi cậu vừa nâng chân, anh đã nắm chân cậu kéo ra, khiến cậu cả người lọt thỏm xuống nước, nhanh chóng cởi quần cậu.

"Thái Từ Khôn!" Cậu chui đầu lên hít lấy không khí, đấm đá anh.

Một con cáo già quỷ quyệt!

"Nhớ tôi không?" Anh nắm hai tay cậu đặt lên eo mình, dụi đầu vào cổ cậu.

"Nhớ con khỉ nhà ông" Cậu nghiến răng kèn kẹt.

"Không nhớ tôi thì đừng mơ tưởng gặp Thần nhi"

"Hai chuyện này vốn dĩ không liên quan với nhau"

"Có liên quan"

Thái Từ Khôn in từng dấu hôn lên cổ, lên ngực Trần Lập Nông, đôi tay không yên phận bắt đầu mò mẫm cơ thể cậu.

"Đủ rồi" Cậu cầm khăn tắm bên cạnh đứng dậy.

Tủm!

Thái Từ Khôn ôm eo cậu lôi trở lại bồn tắm, vứt khăn tắm sang một bên, đôi môi anh dày vò đôi môi cậu.

"Ứm...!" Cậu vùng vẫy

Hương vị này khiến anh mê muội. Từng hơi thở của cậu, từng tấc thịt trên cơ thể cậu chính là thuốc phiện, một khi dính vào thì không thể dứt ra.

Đạp Thái Từ Khôn một phát, khoảng cách của cả hai được giãn ra, cậu đưa tay chạm lấy môi mình.

Chết tiệt! Lại sưng.

"Ngồi im"

Anh giữ lấy cậu, dùng xà phòng thoa khắp cơ thể cậu, giúp cậu tẩy sạch vết bẩn.

"Tôi có thể tự làm" Cậu nghiêng người né tránh.

"Tôi không muốn nói lần hai"

Bắt gặp ánh mắt lạnh rét của Thái Từ Khôn, Trần Lập Nông cắn răng ngoan ngoãn ngồi im.

Tên điên này! Tôi nguyền rủa 18 đời nhà ông
Vết bẩn trên người cả hai được tẩy sạch, anh bế cậu đặt lên giường, đôi môi khao khát di chuyển trên cơ thể cậu.

"Tránh xa tôi ra! Không cho phép đến gần!" Cậu đẩy đầu anh.

"Em không thể một ngày ngoan ngoãn nghe lời tôi sao?" Anh véo véo má cậu.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không khuất phục trước ông đâu!" Cậu le lưỡi nhăn mặt.

"Em đã là baba, sao vẫn cứ trẻ con như thế?" Anh nằm xuống cạnh cậu, chống đầu nhìn cậu.

"Tôi thích!" Cậu nhướng mày khiêu khích.

Kakaka!!! Tôi trẻ con như thế là vì tôi muốn ông phải điên đầu, tức giận vì tôi, ăn không ngon, ngủ không yên!

"Đừng cho rằng tôi không biết trong lòng em đang nghĩ gì" Anh cười nhạt.

Ào!!!

Một gáo nước lạnh không thương tiếc tạt vào mặt Trần Lập Nông, cô trừng mắt giơ chân thẳng chân.

Rầm!!!

Lần này Thái Từ Khôn không cảnh giác, ăn một cú đạp của cậu, ngã lăn từ trên giường xuống sàn.

"HAHAHAHA!!!! Đáng đời! Đáng đời!" Cậu nhảy cẫng sung sướng, đứng dậy lắc mông le lưỡi trêu anh. Khác hẳn với vẻ nhếch nhác ban đầu.

Vương Diệp lẫn bọn thuộc hạ vừa nghe thấy tiếng động lớn, nhanh chóng mở cửa xông vào.

"Lão đại!"

Mặt bọn họ phút chốc cứng ngắc. Lão đại nằm sóng soài dưới sàn, thiếu gia thì đang... Cậu ấy lại còn...

"ÁAAAAAAA!!!!!" Trần Lập Nông trắng bệch cả mặt, nằm xuống chui gọn vào chăn.

"ĐI RA NGOÀI!!!" Thái Từ Khôn nhảy lên giường ôm lấy con sâu đang cuộn trong chăn quát lên với bọn họ.

"Dạ dạ!!!" Tất cả ba chân bốn cẳng chạy đi.

"Tại ông! Tại ông hết cả đấy! Sau này tôi dám nhìn mặt họ nữa đây!" Cậu nằm trong chăn mếu máo, gật gù như gà mắc tóc.

"Tại em ngốc cả đấy! Ma xui quỷ khiến đạp tôi xuống giường làm gì?" Anh tức giận vỗ mạnh lên mông cậu.

"Họ thấy hết rồi! Họ thấy hết rồi!" Cậu ão não nức nở.

"Họ không thấy gì cả. Cơ thể của em chỉ có Thái Từ Khôn tôi thấy" Anh vỗ đầu cậu.

"Gạt người!" Cậu càng rúc đầu sâu hơn.

"Không có"

Ôm con sâu trong chăn, anh vỗ về dịu dàng. Chốc sau từ trong chăn truyền đến tiếng hít thở đều đều, bàn tay to lớn nhẹ nhàng kéo chăn ra, gương mặt đáng yêu hiện ra. Hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn, anh khẽ nói.

"Nông nhi, ngủ ngon"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net