CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông định chia cắt hai ba con tôi đến bao giờ?" Đôi tay nhỏ bé gõ "lạch cạch" lên bàn phím laptop, không nhìn lấy người đang nằm trên giường mình.

"Muốn gặp?" Thái Từ Khôn phả ra một dòng khói mờ ảo.

"Không phải ông rất rõ tính cách của ông ấy? Ông nghĩ ông ấy sẽ để yên cho ông khi chưa gặp được tôi? Không chừng giờ này ông ấy đang suy nghĩ cách làm loạn cái nhà này." Cậu dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn anh.

"Lão đại!!! Không xong rồi, thiếu gia bị ngã từ trên cầu thang xuống" Một tên thuộc hạ hớt hải chạy vào.

"Không phải tôi đã dặn là không được cho ra phòng rồi sao?" Anh cao giọng, vội vã chạy ra.

Vệ Thần đút hai tay vào túi, ung dung đi theo. Sợi xích ở chân cậu, đã được tháo ra. Người Thái Từ Khôn cần phải cảnh giác không phải là cậu, mà chính là baba cậu.

"Thiếu gia, cậu sẽ không sao!" Lục Nhiên trán đổ đầy mồ hôi bế cậu chạy, Vương Diệp chạy theo sau.

Thiếu gia nói cậu ấy muốn xuống phòng bếp ăn, chấp thuận bọn họ đi theo sau canh giữ. Không ngờ được cậu ấy lại trượt chân, ngã từ lầu hai xuống, máu từ đầu đổ xuống không ngừng.

Bất kì ai hai người họ đều có thể chơi đùa được, nhưng với tiểu thư thì không được
Thái....Từ Khôn, tôi..." Vừa nhìn thấy bóng dáng Thái Từ Khôn, cậu yếu ớt đưa tay về phía anh.

Nhận lấy Trần Lập Nông từ tay Lục Nhiên, Thái Từ Khôn để cậu tựa vào lồng ngực mình, trấn an cậu.

"Đừng sợ, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện"

"Tôi...buồn ngủ...quá" Bàn tay nắm vạt áo anh dần buông lỏng.

"Tôi không cho phép em ngủ, mở mắt nhìn tôi!" Giọng anh có chút run rẩy.

"Vệ...Thần...Vệ...Thần..." Cậu mơ màng gọi.

"Baba đại nhân à, đừng đóng kịch nữa"

Nghe tiếng Vệ Thần, Trần Lập Nông mở sáng hai mắt, nhảy từ trong lòngThái Từ Khôn nhảy xuống, ngẩng đầu đã thấy cậu nhóc đứng trước mặt. Cậu mừng rỡ ôm cậu nhóc vào lòng.

"Bảo bối! Bảo bối của baba!"

Vệ Thần quẹt vết máu trên đầu Trần Lập Nông, rồi nhìn sang trụ cầu thang, ngữ điệu nhẹ tựa lông hồng.

"Các người đều bị lừa, nhìn sang bên đó đi"
Mọi ánh mắt hướng theo chỉ tay của cậu, nơi đó đã chuẩn bị sẵn một vài bịch máu giả. Lúc cậu chảy máu, tất cả đều hoảng loạn nên không ai chú ý đến bọn chúng.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đều bị cậu làm cho một phen hoảng hốt. Ngay cả Lục Nhiên lẫn Vương Diệp vẫn không ngờ cậu lại có tài diễn xuất tốt như thế. Tất cả nhanh chóng trở về vị trí của mình.

Sắc mặt Thái Từ Khôn từ lo lắng đến tối sầm, hóa ra chỉ là một vở kịch.

"Trần Lập Nông! Em ăn gan trời rồi!" Thái Từ Khôn bẻ tay rốp rốp bước đến chỗ cậu.

"Thần nhi, cứu baba!!!" Cậu núp sau lưng cậu nhóc.

Cánh tay Thái Từ Khôn vươn dài ra, đột nhiên một hình bóng bổ nhào vào người anh.

"Khôn!" Một cô gái xinh đẹp ôm lấy eo Thái Từ Khôn làm nũng, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh.

Trần Lập Nông nhìn chằm chằm cô ta, cô gái này cậu chưa từng gặp bao giờ.

"Sa Mị, em về từ khi nào?" Bàn tay Thái Từ Khôn vỗ đầu cô gái tên Sa Mị, nét mặt cưng chiều.

"Chỉ vừa về thôi" Sa Mị chu môi.

"Thiếu gia, cô ấy là Sa Mị, cô gái đã được lão đại nhận nuôi vào 22 năm trước" Lục Nhiên nói nhỏ vào tai cậu.

"À!" Cậu gật gù.

"Trần Lập Nông, con trai nuôi của Khôn. Vậy thì xem ra cậu phải gọi tôi một tiếng "Dì" rồi" Sa Mị cố ý kéo dài chữ Dì, đưa tay ra ý muốn bắt tay với cậu.

Theo lễ thường tình cậu vươn tay bắt tay với cô ta. Sa Mị miệng cười tươi, nhưng lực nắm lấy tay cậu không hề nhẹ, dường như muốn bóp nát bàn tay cậu.

Trần Lập Nông đương nhiên hiểu rõ hành động của Sa Mị, cậu dứt khoát hất tay cô ta lên cao, hai bàn tay tách ra khỏi không trung.

Vệ Thần và Thái Từ Khôn tâm linh tương thông, đồng loạt nhíu mày.

Vương Diệp và Lục Nhiên âm thầm hài lòng, chàng trai này không phải là một con người dễ chạm vào.

"Ồ, đứa trẻ này là ai? Thật đáng yêu" Sa Mị muốn chạm vào gương mặt Vệ Thần liền bị cậu né tránh.

"Tôi là con trai của Thái Từ Khôn và Trần Lập Nông".

Một câu nói khiến cả gian phòng rơi vào im lặng, chặt đứt mọi nghi vấn.

OMG! Trần Lập Nông há hốc mồm.

Phụt! Lục Nhiên và Vương Diệp quay mặt qua một bên khẽ cười.

Một cảm giác lâng lâng khó tả dâng trào trong lòng Thái Từ Khôn.

Sa Mị say sẫm mặt mày, sau đó bật cười
"Nhóc con thật biết cách đùa"

"Lão đại, 30 phút nữa ngài có một cuộc họp quan trọng với Đại sứ Hoa Kỳ, tối nay sẽ có bữa tiệc với tập đoàn Viễn Phương" Vương Diệp báo cáo.

Bữa tiệc? Đồng nghĩa với việc chỉ có Sa Mị hoặc Trần Lập Nông được đi cùng anh.

Trần Lập Nông nhún vai không quan tâm, nắm tay Vệ Thần nói.

"Tôi xin phép lên phòng"

"Trong vòng 5 phút, tôi muốn có hai con chó trong phòng tôi" Vệ Thần ra lệnh."Lão đại, thế có cần..." Lục Nhiên dò hỏi

"Làm theo lời nó đi"

Thái Từ Khôn gật đầu, nhìn Sa Mị nói.

"Nếu thích thứ gì cứ việc đi mua, kết thân đứa trẻ Trần Lập Nông lẫn Hắc Thần. Biết không?"

"Em biết rồi. Chúc anh một ngày tốt đẹp" Sa Mị nhón chân hôn má Thái Từ Khôn.

Bóng Thái Từ Khôn dần khuất, Sa Mị cũng bước lên phòng, và rồi cô dừng trước cửa phòng Thái Từ Khôn, nắm nắm đấm cửa xoay.

"Tiểu thư Sa Mị, đây là phòng của ông chủ và thiếu gia, người ngoài không được phép vào" Người hầu chặn trước mặt cô ta cúi đầu nói.

"Tránh ra, cô không có quyền hạn ngăn cản tôi" Sa Mị đẩy người hầu sang một bên.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Phòng Vệ Thần

"Baba đại nhân, tay ba không sao chứ?" Vệ Thần nằm trên đùi Trần Lập Nông, cầm tay cậu lên xem.

"Không sao" Cậu cười.

"Con vốn biết baba sẽ không lép vế trước bà ta mà" Cậu cười đắc ý.

Cộc! Cộc!

"Thiếu gia, hai con vật ngài yêu cầu đã có"

"Mang vào đây"

Gâu! Gâu!

Hai con chó to lớn nhảy vồ lên người hai ba con, liếm láp gương mặt cả hai.

"Đáng yêu quá!" Trần Lập Nông dụi đầu vào bộ lông ấm áp của chú chó Alaska.

"Baba, đặt tên cho bọn chúng đi" Vệ Thần vỗ đầu con Husky.

"Xem nào. Tên ngươi là Lam Lang được chứ?" Trần Lập Nông nựng mặt chú chó có đôi mắt màu xanh biển.

Gâu! Gâu!

Lam Lang quẫy đuôi, hai chi trước vịn lên vai cậu, lại liếm mặt cậu

"Được rồi! Con ngươi là Lục Lang nhỉ?" Cậu chỉ yêu lên trán chú chó có đôi mắt màu xanh lá.

Gâu! Gâu!

Lục Lang thích thú chạy vòng quanh cậu
Lam Lang và Lục Lang đều có cùng màu lông, nâu trắng. Cách phân biệt được bọn chúng chỉ có đôi mắt.

Hai con chó có vẻ rất thích Trần Lập Nông, chúng cứ quấn quýt bên cậu, làm nũng mọi cách.

"Thiếu gia"

Một tên vệ sĩ bước vào nói nhỏ vào tai Vệ Thần, nụ cười thích thú nở trên môi cậu.

"Baba, theo con đến một nơi"

"Đi đâu?"

Cậu đứng dậy bước theo cậu nhóc, Lam Lang và Lục Lang đi theo sau.

"Thần nhi, đây không phải là phòng của Thái Từ Khôn sao? Tại sao chúng ta lại đến đây?" Trần Lập Nông khó hiểu.

Vệ Thần không trả lời, đẩy cửa bước vào. Căn phòng vẫn như cũ, sạch sẽ, có hơi nước từ trong phòng tắm thoát ra.

"Không phải Thái Từ Khôn đã đến công ty rồi sao?" Cậu khẽ nói.

Cạch!

Cửa phòng tắm đẩy ra, Sa Mị từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, giật mình nhìn hai ba con Trần Lập Nông.

"Sao hai người lại ở đây? Ra khỏi đây mau" Cô ta khó chịu nói.

"Câu này phải để tôi hỏi bà mới đúng. Lam Lang, Lục Lang, lên!" Vệ Thần ra lệnh

Gâu! Gâu! Gâu!

Lam Lang và Lục Lang chạy lên phía trước, hung hăng sủa Sa Mị. Cô ta bị bộ dáng hung dữ của hai con chó làm cho hoảng sợ, ngã bệch xuống sàn hét.

"Cứu tôi! Cứu tôi với!"

"Thần nhi, con làm vậy không được" Trần Lập Nông không vui nói.

"Con chỉ muốn đòi lại công bằng cho baba thôi"

"Lam Lang, Lục Lang, về đây!"

Nghe giọng Trần Lập Nông không vui, hai con chó lập tức ngoan ngoãn trở về sau chân cậu, dụi đầu vào chân cậu ăn vạ.

"Dì Sa Mị, thật xin lỗi. Là Vệ Thần không hiểu chuyện" Cậu nói

"Hừ, hai người cút đi!" Sa Mị khôi phục bộ dáng cao ngạo, đứng dậy khoanh tay

"Bà dì, hình như tôi hơi nhẹ tay với bà!"

Thấy Vệ Thần lại sắp dùng hai con linh cẩu quấy rối, Sa Mị sợ hãi bỏ chạy ra khỏi phòng. Trước khi chạy, cô ta không quên buông một câu.

"Tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net