CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài phòng vệ sinh
"Cầm Nhã, tên Trần Lập Nông đó chắc chắn không phải là con của Thái Từ Khôn!" Một cô gái mặc chiếc đầm đỏ vuốt tóc nói chuyện với Cao Cầm Nhã

"Mạc Ly, chuyện này tới đã nghi ngờ trước cả cậu, trong cậu ta không có nét tương đồng với Thái Từ Khôn!"

"Cậu ta chắc hẳn là tình nhân bao nuôi của Thái Từ Khôn hoắc là một người mới vào ngành giải trí cần dựa dẫm vào kim chủ để nổi tiếng. Một gả tiện nhân đê tiện! Cậu ta không bằng một góc của cậu!"
Mạc Ly khinh thường nói

"Loại người như cậu ta làm sao đủ tư cách để so sánh với tớ!"

Cạch!

Cách cửa phòng vệ sinh mở ra. Trần Lập Nông thở phù ra, nắm chặt nắm đấm, nở nụ cười không hề có nhiệt độ bước đến Mạc Ly

Cao Cầm Nhã và Mạc Ly một phen hoảng hốt, bọn họ lại không ngờ cậu ta lại ở ngoài này

"Cậu....Cậu muốn làm gì?" Mạc Ly sợ hãi lui về sau

"Trần thiếu gia, cậu không được làm càn!" Cao Cầm Nhã chắn trước mặt cậu

"Tôi chính là hạng người thích làm càn!"
Cậu tát Cao Cầm Nhã khiến cô ta choáng váng ngã ra sàn. Mạc Ly gương mặt tái mét, Trần Lập Nông đưa tay lên bóp cổ cô ta, cô ta giãy giụa tứ chi

"Trần Lập Nông! Thả....tôi....ra!"

Đôi mắt Trần Lập Nông trợn to, những tia máu đôi mắt hằn lên rõ rệt trong cậu vô cùng đáng sợ, sức lực bàn tay càng gia tăng, đôi môi gằn từng chữ

"Trên đời này tôi ghét nhất bị người khác đem ra so sánh!"

Quan khách vội vã chạy đến trước phòng vệ sinh, khi đến nơi thì không ai dám lên tiếng ngăn cản vì vẻ mặt của Trần Lập Nông lúc đó đáng sợ đến mức người ngoài nhìn thấy phải phát run, hơn nữa cậu còn là con trai của Thái Từ Khôn, chẳng một ai dám manh động với cậu cả. Tất cả chỉ đành thương xót cho số phận của cô gái xấu số kia

"Nông nhi! Được rồi!"

Thái Từ Khôn đút hai tay vào túi quần, từ giữa đám đông ung dung bước đến gỡ tay cậu ra khỏi cổ Mạc Ly, cô ta ngồi bệt xuống thở dốc

Vẻ mặt Trần Lập Nông dần trở lại vẻ bình thường. Thái Từ Khôn xoa đầu cậu, ngồi xổm xuống đối mặt với Mạc Ly

Rầm!

Mạc Ly hoảng sợ ngất xỉu, nắm đấm của Thái Từ Khôn chỉ cách đầu cô ta 1 cm, bức tường xuất hiện vết nứt. Anh đứng dậy ôm Trần Lập Nông

"Con trai tôi tính khí rất xấu nếu khiến nó tức giận là một điều không tốt nhưng một khi đụng chạm đến nó cũng là đụng chạm đến Thái Từ Khôn tôi. Các người hiểu ý tôi rồi chứ!"

Quan khách gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, anh ôm lấy cậu ra ngoài sảnh. Phục vụ mang khay rượu đi đến, cậu cầm ly rượu đầy uống sạch nhằm hạ cơn tức giận đang sôi trào trong lòng

"Đó không phải là nước, là rượu!" Anh giật lấy ly rượu trên tay cậu đặt lên khay

"Hức....Con thấy nó.....hức....trong suốt....mà....ngon quá.....hức!"

Trần Lập Nông mặt đỏ ửng, bước đi dần trở nên loạng choạng. Thái Từ Khôn lắc đầu, bế cậu ra xe

Ngồi vào xe, cậu dựa vào lòng anh, ngón tay chọt chọt vào ngực anh, ủ rũ nói

"Cha biết không? Con rất hận kẻ đã giết cha mẹ con. Con luôn muốn tìm hắn trả thù, nhưng tại sao? Tại sao cha lại không cho phép con chứ? Từ khi bắt đầu sống cùng cha, con phát hiện cuộc sống của con không thể thiếu cha. Con rất yêu cha, không phải là tình cảm phụ tử mà chính là tình yêu nam nam. Con biết cha thường xuyên cùng nhiều người phụ nữ phát sinh quan hệ nhưng con không oán trách. Ở trong mắt cha, con chỉ là một Trần Lập Nông bé bỏng mà thôi!"

Nhìn cậu con trai nuôi dạy bấy lâu đã trưởng thành, Thái Từ Khôn hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu rồi trầm mặc

Vừa về đến nhà, cơ thể Trần Lập Nông đột nhiên nóng như hàng ngàn ngọn lửa thiêu đốt, nhột như có hàng ngàn con kiến bò khắp người, cậu bắt đầu cởi áo, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Ly rượu lúc nãy cậu uống rất mạnh, bây giờ mới chính là tác dụng của rượu phát tán

"Aaaa! Khó chịu quá! Cha, giúp con, giúp con!"

Cơ thể cậu không còn một mảnh vải, cả người đỏ lên vì tác dụng của rượu, cậu quần quại uốn éo trên giường trong rất nóng mắt. Thái Từ Khôn nắm gáy cậu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn

"Cởi!"

Anh đem tay cậu đặt lên quần mình. Đôi tay cậu run rẩy cởi thắt lưng và quần anh, anh đem đôi tay cậu đặt lên vật cứng rắn thô to nói

"Sờ nó!"

Cậu vuốt ve dị vật nóng bỏng, vật đó ngày càng trướng to. Anh hít sâu cắn lên nhũ hoa bé nhỏ của cậu, một tay xoa bóp bên còn lại, một tay lần xuống nơi nhạy cảm của cậu ấn vào cúc huyệt

"Ư...Cha....Ư...Cảm giác thật lạ...Ư!"

Cậu ôm đầu anh ấn vào ngực, bàn tay vuốt ve gia tăng tốc độ, luôn miệng gọi "cha". Thái Từ Khôn như muốn bùng nổ, dục vọng cùng cảm giác loạn luân khiến anh không thể nào kiềm chế được nữa. Nhanh chóng mở rộng hai chân cậu, anh đem dị vật cứng rắn tiếng vào, ra vào mãnh liệt, cúi người mút ngực của cậu
Đau đớn cùng khoái cảm đồng loạt xuất hiện, Trần Lập Nông thở dốc, quấn hai chân vào hông anh, đung đưa theo từng nhịp ra vào. Anh vươn người mạnh bạo hôn cậu, mút lưỡi cậu đến tê dại. Vật cứng rắn của anh bị bên trong cậu siết chặt, hơi thở cậu trở nên dồn dập, anh đem dị vật rút ra ngoài

Cơn cao trào bị dập tắt, cậu khó chịu cấu lưng anh, đôi mắt mơ hồ bị dục vọng che khuất nhìn anh cầu xin

"Đừng dừng lại! Đừng!"

"Nói ta biết! Con yêu ta không?" Anh cắn vành tai cậu

"Yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời!" Cậu ôm ạn thật chặt như thể anh sẽ biến mất ngay lập tức

"Ngoan lắm!"

~~~~~~~☆~~~~~~~

"Ưm...."

Trần Lập Nông dụi mắt, ngồi dậy vươn vai, tấm chăn lông rơi xuống cơ thể cậu để lộ lồng ngực đầy vết xanh tím và dấu răng. Có chút hoảng loạn, cậu cắn môi cố nhớ lại chuyện hôm qua

"Hôm qua mình ra tay với Mạc Ly rồi uống nước do phục vụ mang đến. Sau đó mình mơ hồ nói tình cảm của mình cho cha biết...!"

Nhớ đến đây cậu ngừng lại, tự đánh vào đầu mình một cái

Trời ạ! Tâm tư bấy lâu nay luôn cố che giấu phút chốc đã tan thành mây khói. Làm sao bây giờ? Có phải sau này cha sẽ không để ý đến mình nữa không?

"Sau đó cơ thể mình vô cùng khó chịu, lúc đó mình cảm nhận được hơi thở, cơ thể của cha đang ở trong cơ thể mình. Vậy có nghĩa là....!"

Mặt Trần Lập Nông đỏ rực nhìn sang người bên cạnh, cậu giật mình lấy chăn che người. Thái Từ Khôn nhíu mày, giật tấm chăn ném xuống sàn. Thật ra anh đã tỉnh dậy trước cậu, chỉ là anh giả vờ ngủ để xem bộ dạng khi nhớ lại của cậu

Hai tay cậu che nơi nhạy cảm, ngượng ngùng hỏi

"Cha! Đừng nói rằng chúng ta đã....!"

"Lên giường! Che giấu cái gì, cơ thể con chưa nơi nào mà ta chưa thấy qua, sờ qua!" Anh trắng trợn nói và kéo tay cậu ra

Vì không còn chăn nên toàn bộ cơ thể cậu và anh đều phơi bày ra ngoài, ánh mắt đập phải dị vật đang cứng rắn, thô to của anh, cậu xấu hổ quay mặt đi và nghĩ thầm

Cùng là đàn ông với nhau mà sao cái đó của cha to và thô thế còn mình.....

Tuy đọc nhiều truyện cao H, xem nhiều anime hot nhưng đây là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến vật đó to đến thế

Thái Từ Khôn nhận ra điều đó, anh cười tà ác kéo cậu vào lòng, nắm lấy tay cậu nắm lấy côn thịt nóng bỏng, to lớn nổi đầy gân xanh tím của anh

"Con cũng biết xấu hổ sao?" Anh liếm cổ cậu, phả hơi thở nóng rực

"Đương nhiên là biết rồi, người ta đâu có mặt dày!" Cậu lèm bèm

"Vừa nói cái gì?"

"Không có! Không có nói gì cả!" Cậu xua tay

Thái Từ Khôn mỉm cười kéo cậu dựa vào ngực, xoa hông cậu gọi

"Nông nhi!"

"Cha! Người sẽ không chán ghét con chứ?" Cậu lo lắng hỏi

"Nếu như con muốn!"

Đôi mắt đen như sao sáng của anh lóe lên một tia sáng, cậu dụi đầu vài ngực anh không hề nhận ra điều đó

"Con không muốn! Không muốn!"

Hôm nay Thái Từ Khôn không đến công ty, Trần Lập Nông không phải học. Anh và cậu như hai con thiêu thân dính chặt lấy nhau cả ngày. Một ngày của họ trôi qua như thế

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Ngày hôm sau khi vừa đặt chân xuống giường đi bài bước thì cậu liền ngã xuống, nơi đó của cậu đau quá! Đều do cả ngày hôm qua vận động không ngừng nghỉ

Anh bế cậu ngồi lên ghế, lấy hộp y tế đến, cởi quần cậu ra. Cậu vội vàng ngăn cản

"Con có thể tự làm!"

"Im lặng!"

Anh nhẹ nhàng thoa thuốc nơi đó của cậu. Cậu nhìn anh vì cậu mà không ngại làm chuyện này, trong lòng dâng trào cảm xúc

"Cha! Con yêu người!" Cậu hạnh phúc nói
Anh đậy tuýp thuốc, cụng trán cậu, cưng chiều hôn lên đôi môi nhỏ nhắn

"Ừ!"

Khắp các trang báo rầm rộ về việc Thái Từ Khôn  huyền bí đột nhiên xuất hiện một cậu con trai trưởng thành và vô cùng đẹp trai. Còn nữa, đột nhiên Mạc Thị chỉ trong một đêm đã phá sản, bây giờ những người trong gia tộc Mạc Thị không bằng một kẻ ăn xin. Hai tin tức nóng hổi này lập tức trở thành tiêu đề của mọi cuộc bàn tán

Trần Lập Nông cầm tờ báo xem, thở dài tựa đầu vào vai Thái Từ Khôn

"Cha à! Tuy Mạc Ly có lỗi với con nhưng cha cũng không cần phải ra tay tàn nhẫn như thế!"

"......."

Anh nhéo mũi cậu rồi tiếp tục làm việc, phớt lờ đi lời nói của cậu. Cậu cũng đã quen với hành động này của anh nên tựa đầu vào vai anh tiếp tục xem báo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net