CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại! Thiếu gia lại trốn mất nữa rồi!"

Thuộc hạ mồ hôi đổ ròng ròng, lần nào đứng trước lão đại báo cáo việc này hắn cảm thấy như đang đối mặt với tử thần. Thái Từ Khôn đặt văn kiện lên bàn, hút một điếu xì gà nhìn khung cảnh bên ngoài

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

"Yo yo yo. Are you ready??? 1, 2, 3 Go!!!!"

Uỳnh! Uỳnh!

Tại một đấu trường, hàng chục chiếc xe phân khối lớn lao đi với tốc độ kinh hoàng. Trần Lập Nông dễ dàng vượt qua từng đối thủ, đôi môi xinh đẹp nhếch thành một đường cong tuyệt mỹ

Chiếc xe phân khối màu đen của cậu áp sát chiếc xe màu trắng đang dẫn đầu. Người ngồi trên chiếc xe màu trắng nháy mắt với cậu, hạ người xuống nhẹ nhàng lách qua cậu. Cậu nhíu mày, xưa nay chưa từng có ai thoát khỏi chiêu thức đó của cậu, người này xem ra không tệ!

Màn thi đua cực ấn tượng, khi chiếc xe màu đen tiến lên phía trước thì chiếc xe màu trắng cùng tiến lên. Dường như người đó cố tình để cậu dành phần thắng
Quả như cậu dự đoán, người cán đích chính là cậu. Cậu tức giận cởi nón nhảy xuống xe

"Này! Tại sao lại nhường tôi? Như thế là xúc phạm tôi đấy!"

"Trần thiếu gia, cậu không nhận ra tôi sao?"

Người đó cởi nón nhìn cậu cười, cậu vỗ đầu suy ngẫm

"Anh là...là Bắc Mạn?"

"Thật vinh hạnh khi thiếu gia nhớ tên tôi!" Bắc Mạn nâng tay cậu đặt xuống một nụ hôn lãng tử

"Không...không có gì!" Cậu xấu hổ đỏ mặt, rụt rè rút tay về

"Trần thiếu gia! Trông cậu thật đáng yêu!" Bắc Mạn cười khẽ, ghé sát tai cậu nói nhỏ

"À...Ừm...Tôi về trước!" Cậu lúng túng leo lên xe

"Khoan đã! Tôi muốn mời cậu ăn tối!" Anh lái xe chặn trước xe cậu
"Nhưng...!"

Cậu ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt chân thành của anh, bất đắc dĩ gật đầu

Bắc Mạn đưa Trần Lập Nông đến một nhà hàng Pháp ăn tối, anh nhấp ly rượu vang đỏ, lẳng lặng nhìn cậu rồi nói

"Cậu biết không? Cậu trông rất giống em trai tôi!"

Trần Lập Nông ho sặc sụa, vội uống nước, nhìn anh áy náy

"Tôi không có ý đó. Vậy em trai anh đâu rồi?"

"Chết rồi!" Ánh mắt anh tràn ngập sự thù hận, tức giận nói

Sự thay đổi đột ngột của Bắc Mạn khiến Trần Lập Nông có chút ngượng, có lẽ cô đã chạm đến nỗi đau của anh, nói điều không nên nói

"Cho tôi xin lỗi!"

"Lúc nãy đã khiến cậu hoảng sợ rồi! Thật xin lỗi!" Anh khôi phục vẻ mặt ấm áp, tươi cười với cậu

Sau khi ăn tối, Bắc Mạn đưa cô đến tận Thái gia. Cậu xuống xe, gật đầu nhìn anh

"Cảm ơn anh về bữa tối và đưa tôi đến tận nhà!"

Bắc Mạn kéo cậu vào người, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn nước lướt qua, xoa đầu cậu

"Chúc ngủ ngon!''

"Ngủ ngon!" Cậu vội đẩy anh ra, hối hả chạy vào nhà

Rộp!

Ly rượu trên tay Thái Từ Khôn vỡ tan, mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào tay anh, đôi mắt đen u ám không có chút tình người nhìn xuống con người phía dưới

Cạch!

"Cha! Con về rồi!'' Trần Lập Nông mở cửa phòng, chạy đến ôm anh từ đằng sau
Nhiệt độ trong phòng trở nên vô cùng lạnh lẽo, cậu ngửi thấy mùi máu tanh nồng, bước lên nhìn anh, hoảng hốt kêu

"Cha! Tay người chảy máu!"

Cậu vội vàng mở hộp y tế, nâng tay anh lên cẩn thận gắp từng mảnh thủy tinh, sát trùng rồi băng bó

Cổ đột nhiên bị bóp chặt, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Anh nâng người cậu lên, mạnh bạo ném vào tủ kính

Choang!

Cơ thể cậu chìm trong đống thủy tinh vỡ nát, người bê bết máu. Đôi giày da đen bóng dừng trước mặt cậu, Hắc Triệt cúi người siết chiếc cằm đang run rẩy của cậu

"Ta đã nói với ngươi như thế nào? Không được tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào khác. Xem hôm nay ngươi đã làm gì nào! Đua xe cùng hắn, ăn tối cùng hắn lại còn thân mật cùng hắn!" Anh gằn từng chữ

"Con không...có thân...mật cùng anh ta...Con không...hề...biết...anh ta...sẽ làm...vậy!'' Cậu yếu ớt nói, nước mắt trực trào ra

Nhưng lời cậu nói không hề có trọng lượng đối với anh, anh cầm một chiếc rương nhỏ đến chỗ cậu, lấy ra ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu vàng tiêm vào người cậu, dùng từng cây kim đâm mạnh vào lưng cậu

"AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!"

Cậu đau đớn thét lên, cố vùng vẫy thoát ra, anh đạp hai tay cậu, tiếp tục công việc dang dở

Tiếng thét của cậu chấn động cả ngôi nhà khiến bọn thuộc hạ lẫn người hầu phải run sợ khi liên tưởng đến tình cảnh của cậu lúc này. Đêm nay có lẽ sẽ không yên tĩnh như mọi đêm

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

"Không! Không! KHÔNG! AAAAA!!!!!"

Trần Lập Nông bật người hét, cơ thể vẫn còn âm ỉ nỗi đau của tối hôm qua. Cậu úp mặt vào đầu gối khóc, nắm chặt mái tóc rối xù

Cha thật đáng sợ, đây là lần đầu tiên cậu thấy cha như thế! Cậu sợ lắm, thật sự rất sợ

"Thiếu gia! Mời cậu ăn sáng. Lưng cậu....!" Nữ hầu mang điểm tâm đến cho cậu, nhìn lưng cậu lắp bắp

"Lưng tôi làm sao? Mang gương đến cho tôi!" Cậu hoảng loạn nói

Nữ hầu mang gương đến cho cậu, trên vai cậu có dòng chữ màu đen "Thái Từ Khôn " và kí tự cổ Ai Cập đang sưng tấy. Mặt Trần Lập Nông trắng như không còn một giọt máu, cậu ném vỡ tấm gương, lớn tiếng hét

"ĐI RA! TÔI MUỐN Ở MỘT MÌNH!"

Nữ hầu vội chạy ra ngoài không quên đóng cửa. Trần Lập Nông mệt mỏi tựa người vào thành giường

Cha! Con thật sự rất yêu người. Tại sao người không tin con?"

Ting ting ting!

Trần Lập Nông lau nước mắt, đưa tay nhấc điện thoại nghe

"Chị Từ?"

"Tiểu Nông Nông à! Hiện giờ em đang ở đâu? Đến cửa hàng mau, có rất nhiều người gọi giao hàng a! Mau lên, mau lên!"

"Ách! Em quên mất, em đến ngay!"

Cậu mở tủ lấy ra một chiếc áo đen và quần bò mặc vào, mở cửa chạy xuống nhà xe

"Thiếu gia! Không có lệnh của lão đại, cậu không thể rời khỏi đây!"

Hai thuộc hạ đứng chắn trước xe cậu, cậu tức giận quát

"TRÁNH RA! TÔI ĐANG BẬN!"

"Thật xin lỗi! Chúng tôi không thể, mong cậu hiểu cho!" Hai người cúi đầu

Aiz! Thật tức chết mà!

Cắn môi, trừng mắt nhìn hai người đó, cậu khởi động xe, nhanh nhẹn nhảy lên chiếc xe hướng phía cổng chạy ra ngoài
Bọn thuộc hạ vội vàng đuổi theo phía sau cậu, lần này nhất định không thể để cậu thoát

Cha đã muốn giam cầm con như thế! Được, con nhất định sẽ quậy tung Thái gia, để cho người đứng ngồi không yên
Cậu tăng tốc độ xe đến cực điểm, bọn thuộc hạ thấy thế liền áp sát cậu. Khi bọn chúng đến cùng hàng xe cậu, cậu đột nhiên nhảy ra ngoài

ẦM!

Bọn chúng trở tay không kịp, chiếc xe không người lái ngã về phía bọn chúng, tất cả thuộc hạ đều bị những chiếc xe phân khối lớn đè lên người

Trần Lập Nông cười hài lòng, ôm cánh tay chảy máu khập khiễng rẽ vào một con hẻm, đi vài bước đã đến tiệm há cảo An Đông. Chị Từ là bà chủ của cậu cũng là chủ quán tiệm há cảo, vừa thấy cậu chảy máu, chị vội đỡ cậu

"Tiểu Nông Nông! Em bị làm sao vậy? Mau vào đi! Nặc Nhĩ, Nặc Nhĩ!"

"Chuyện gì nữa đây? Cậu đúng là phiền phức!"

Một chàng trai bán khỏa thân để lộ cơ bắp cuồn cuộn nhăn nhó bước ra, mồ hôi rơi xuống cơ thể anh khiến anh càng trở nên nam tính. Những vị khách thiếu nữ bỏ dở cả chén há cảo chỉ ngồi say mê nhìn anh

"Cái thằng nhóc này! Mau đem tiểu Nông Nông đi băng bó! Nhăn nhó cái gì?" Chị Từ gõ vào đầu Nặc Nhĩ

"Biết rồi! Biết rồi!" Nặc Nhĩ bế Trần Lập Nông lên, đưa cậu lên phòng

"Chị Từ! Hôm nay em không thể giao há cảo nhưng em sẽ rửa bát được không?" Cậu ngoảnh đầu nhìn chị

"Được! Đi băng bó mau đi!" Chị Từ phất tay

Nặc Nhĩ đặt Trần Lập Nông lên giường, chống cằm nhìn cậu mỉa mai

"Sao đây? Không biết ai đã làm cho đại thiếu gia thường ngày hổ báo phải ra nông nỗi này!"

"Nặc Nhĩ! Có tin là anh sẽ đánh chết em không?" Cậu giơ tay trái lên cao

"Sợ quá, lêu lêu!" Nặc Nhĩ le lưỡi

Nặc Nhĩ là một chàng trai có ngoại hình tuấn tú, hắn chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi. Cậu đối với tên này không hề say mê mà ngược lại vô cùng đáng ghét. Hắn luôn chọc cậu tức điên, và không bao giờ gọi cậu một tiếng "anh"

"Nặc.Nhĩ!"

Trần Lập Nông nghiến răng đánh xuống, Nắc Nhĩ đứng dậy né tránh nhưng vì trượt chân, anh mất thăng bằng ngã vào người cậu

Mặt cả hai chỉ cách nhau 1 cm, hơi thở Nặc Nhĩ nóng rực phả vào mặt cậu. Trần Lập Nông đưa tay chặn trước ngực anh, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra lệnh

"Nặc Nhĩ, em đứng dậy mau cho anh!"

"Nông Nông! Anh muốn hôn em!"

Không đợi cậu lên tiếng, đôi môi anh đã dán chặt môi cậu, ánh mắt nóng bỏng. Cậu thật sự hoảng loạn, vùng vẫy cố đẩy anh ra. Tối qua là Bắc Mạn, hôm nay lại là Nặc Nhĩ, cậu không phải là hạng con trai lẳng lơ, cậu không muốn ai hôn cô ngoài cha nuôi

Sự phản kháng của cậu làm tăng thêm lòng chinh phục của chàng trai thiếu niên. Nụ hôn Nặc Nhĩ càng sâu càng cuồng dã, Trần Lập Nông hé miệng toan bảo anh dừng lại nhưng lưỡi anh thừa cơ hội đó xông vào cuốn lưỡi cậu mút đến tê dại, tay anh vén áo cậu xoa lên vùng bụng. Trần Lập Nông trợn mắt, cố gắng đưa đôi chân đang đau đạp Nặc Nhĩ ngã xuống giường

"Nặc Nhĩ! Em điên rồi!"

Cậu lấy gối ném vào người anh, nước mắt lâng tròng. Nặc Nhĩ ngồi dưới sàn bần thần nhìn cậu rồi chạy ra khỏi phòng

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

"Lão đại, thiếu gia...!"

Đùng!

"ĐỦ RỒI! CHỈ CÓ MỘT THẰNG NHÓC CŨNG GIỮ KHÔNG XONG! VỀ TRỤ SỞ CHỊU TỘI ĐI!" Thái Từ Khôn đập vỡ bàn kính, gầm lên

Sắc trời cũng đã chuyển sang màu đen, anh cầm áo khoác ra ngoài

Chiếc xe hơi dừng trước cổng Thái gia, một chàng trai từ trong nhà bước ra. Thái Từ Khôn tựa người vào xe đút hai tay vào túi quần

"Không biết Bắc tổng đến nhà tôi có chuyện gì?"

"Tôi muốn mời Trần thiếu gia đi ăn tối nhưng đáng tiếc cậu ấy không có ở nhà!" Bắc Mạn cười nhạt

"Người con trai của tôi thật vinh hạnh khi được người như Bắc tổng quan tâm!''

Thái Từ Khôn đến cạnh bên chỗ Bắc Mạn, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe

''Nhưng người con trai của tôi không cần sự quan tâm thừa thải đó của ngài!"

Anh ném chìa khóa cho bảo vệ, bước vào nhà ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh

"Trong vòng 5 phút phải tìm ra tung tích của cậu ta!"

"Dạ!"

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Không khí im lặng tràn ngập ngôi nhà nhỏ của chị Từ. Trần Lập Nông lặng lẽ gắp thức ăn vào chén, Nặc Nhĩ ngồi xoay lưng về phía cậu

"Thường ngày hai đứa đâu có im lặng đến thế? Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chị Từ tò mò hỏi

"Không có gì đâu ạ!" Cậu lắc đầu

"Tối nay em sẽ trở về Thái gia sao?''

"Em sẽ không trở về đó!"

"Hay quá! Vậy tối nay em ở lại đây với chị đi!" Chị Từ vui vẻ nắm tay cậu

''Nhưng...!"

Cạch!

Nặc Nhĩ đập đôi đũa xuống bàn

"Em no rồi!"

Sau đó anh đến chỗ Trần Lập Nông, ghé sát tai cậu nói

"Nếu đêm nay cậu không ở lại đây, lần sau gặp lại cậu, tôi thề sẽ hôn cậu đến chết!"

Mặt Trần Lập Nông đỏ bừng, không phải vì ngượng ngùng mà là vì tức giận. Nặc Nhĩ sớm đoán trước điều đó nên đã ba chân bốn cẳng chạy đi

"NẶC NHĨ! ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO ANH!" Cậu cầm ly nhựa ném về phía Nặc Nhĩ, đuổi theo anh

"Có lẽ mình lo hơi sớm!" Chị Từ thở dài dọn dẹp chén bát

Cộc! Cộc!

"Ai đó? Tôi đến ngay!"

Chị Từ rửa tay chạy ra mở cửa

"Ông là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net