CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 năm sau...
Tại một ngôi nhà gỗ xinh xắn, tiếng hét thất thanh rầm rộ cả ngôi nhà

"Gián! Gián! Thần nhi, con mau bắt nó ném đi cho papa!"

"Cứ để nó ở đấy, người ta nói có gián là có tiền!"

"Trời ạ! Papa xin con đấy!"

Người đàn ông đứng trên ghế sofa rùng mình nhìn xuống con gián dưới sàn, gai ốc nổi đầy người. Ngược lại cậu bé ung dung ngồi xem báo, gương mặt cương nghị, chững chạc và lạnh lùng, có thể người ngoài sẽ không tin đây là một cậu bé 5 tuổi

"Đừng trêu ghẹo papa con nữa! Ném nó ra ngoài đi!" Người đàn ông cất giày vào tủ, đến xoa đầu cậu bé

Cậu bé đứng dậy cầm hai cái râu của con gián quơ qua quơ lại trước mặt cậu

"Hừ! Chỉ có vậy mà papa lại sợ đến chết khiếp!"

"Đã sao nào? Tên nhóc chết bầm!" Cậu phồng má nhéo cái má bầu bĩnh của cậu bé

Cậu bé nhíu mày gỡ tay cậu, đi ra ngoài cửa thủ tiêu bạn gián xấu số

"Chuyến công tác này anh về trễ hơn so với dự tính, khiến em phải lo lắng, thật xin lỗi!" Anh hôn lên trán cậu

"Trở về là tốt rồi!" Cậu cười

"Nông Nông! Anh yêu em!"

"Em...Em buồn ngủ, em đi đây!" Cậu lúng túng xoay người đến phòng ngủ

Cánh cửa phòng sắp đóng sập thì một bàn tay chặn lại, anh nhanh nhẹn luồn vào trong, khóa chốt cửa. Cậu kinh ngạc nhìn anh

"Nặc Nhĩ!"

"Suỵt! Đừng nói gì cả!"

Anh bế cậu lên giường, môi dán lên môi cậu, cẩn trọng, dịu dàng hôn cậu. Cậu không kháng cự cũng không hòa nhập

Cậu nợ anh quá nhiều, cậu được sống đến ngày hôm nay là nhờ anh, Thần nhi và cậu có được cuộc sống đầy đủ như hôm nay là nhờ anh

"Nông Nông! Anh xin lỗi!" Nặc Nhĩ chôn đầu vào tóc cậu, buồn bã nói

"Không! Em mới là người có lỗi, thật xin lỗi!" Ngoài xin lỗi ra, cậu còn biết nói gì hơn

"Được rồi! Tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé!"

"Ừm!"

Buổi tối ở thành phố S không khí rất mát dịu, từng dòng người thong thả đi bộ, trong đó có Trần Lập Nông, Nặc Nhĩ và cả Vệ Thần

"Papa! Con muốn ăn nhà hàng Pháp!" Vệ Thần chỉ vào một nhà hàng Pháp sang trọng thu hút nhiều người

"Nếu Thần nhi thích thì chúng ta đến đó thôi!" Nặc Nhĩ nắm tay cả hai vào nhà hàng

Nội thất bên trong nhà hàng mọi thứ đều toát lên vẻ qúy phái, đắt giá

"Cho tôi món ăn đắt nhất ở nhà hàng này!" Nặc Nhĩ nói với phục vụ

"Nặc Nhĩ" Trần Lập Nông lắc đầu

"Papa à, người ta đã có lòng thì tại sao papa không nhận chứ?" Vệ Thần đá lông nheo, gương mặt càng thêm đẹp trai

"Oa, cậu bé đáng yêu quá!"

Vệ Thần trở thành tâm điểm chú ý của những vị khách trong nhà hàng, bên cạnh còn có vài lời khen dành cho Trần Lập Nông và Nặc Nhĩ

"Papa nên tự hào vì có một bảo bối như con" Vệ Thần cười lưu manh

"Xú tiểu tử!" Trần Lập Nông bẹo má Vệ Thần

"Mời các vị dùng bữa"

Phục vụ mang ra vô số thức ăn, tất cả đều thơm ngát và bắt mắt. Nặc Nhĩ gắp một con tôm vào chén Vệ Thần

"Ăn đi Thần nhi"

"Cảm ơn!" Vệ Thần cho vào miệng

Bữa tối vô cùng đầm ấm, vui vẻ

"Con đi vệ sinh" Đặt đôi đũa lên bàn, Vệ Thần nhảy xuống ghế

"Papa đi cùng con" Trần Lập Nông đứng dậy

Vệ Thần nắm tay Trần Lập Nông dung dăng dung dẻ cười đùa, cậu không cố ý va vào một người

"Cậu bị mù hả? Không thấy tôi đang đi đến sao?" Cô gái xinh đẹp tức giận ngã xuống sàn

"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý!" Trần Lập Nông vội đỡ cô gái đứng dậy

"Tránh ra! Cậu có tư cách gì mà dám chạm vào tôi? Cậu có biết bộ quần áo đắt tiền lắm không? Cho dù cậu có làm trai bao cả đời cũng không đủ tiền đền nó cho tôi đâu!" Cô gái hất tay Trần Lập Nông, chỉ vào mặt cậu mắng chửi

"Bà mụ, ăn nói có chừng mực" Vệ Thần híp mắt

"Thần nhi" Trần Lập Nông lắc đầu

"Oắt con, ngươi dám gọi ta là bà mụ? Đồ vô giáo dục, tạp chủng!" Cô gái giơ tay tát Vệ Thần

Bốp!

"Cậu...cậu!'' Cô gái ôm má phải in 5 dấu tay, chỉ vào Trần Lập Nông, tức đến nghẹn lời

"Cô dựa vào gì mà dám chạm vào con trai tôi?" Trần Lập Nông hỏi vặn lại

"Tôi...tôi sẽ tố cáo các người!" Cô gái khó khăn đứng dậy, quát

"Cứ tự nhiên" Vệ Thần cho tay vào túi quần

"Náo cái gì ở đây?"

Một người đàn ông bước đến, cô gái như bắt được vàng, mừng rỡ chạy vào lòng người đàn ông

"Ngài nhất định phải làm chủ cho em, em như thế này đều là do họ!" Cô gái nức nở

Trần Lập Nông nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt từ bất bất ngờ đến khinh thường, cậu nhếch môi nắm tay Vệ Thần xoay người đi, bỏ mặc đôi nam nữ buồn nôn đó

Trên mặt người đàn ông xuất hiện sự nguy hiểm, ông đẩy cô gái trong lòng ra

"Biến"

Nặc Nhĩ ngồi chờ cũng không yên, hết tiểu thư này đến tiểu thư khác muốn làm quen với anh. Ai bảo anh là soái ca kia chứ?

"Xin hỏi anh đã có bạn gái chưa?" Vị tiểu thư ngồi đối diện say mê nhìn anh chằm chằm

"Tôi, thật ra tôi...A bà xã, em đi đâu lâu thế?"

Vừa thấy Trần Lập Nông cùng Vệ Thần bước ra, Nặc Nhĩ mừng rỡ đến ôm eo cậu

"Đây là vợ của tôi'' Nặc Nhĩ nói với vị tiểu thư

"Xin chào, tôi xin phép" Vị tiểu thư cụp mắt thất vọng, trở về chỗ ngồi

"Anh làm người ta đau lòng rồi kìa" Trần Lập Nông huých tay Nặc Nhĩ

"Về thôi, về thôi. Anh không ở đây nữa đâu''

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Đắp chăn cho Vệ Thần, nhẹ nhàng đóng cửa. Trần Lập Nông ngồi cạnh Nặc Nhĩ trên ghế sofa

"Em muốn chuyển sang thành phố khác sinh sống"

"Được, ngày mai chúng ta sẽ chuyển đến thành phố K. Em và Vệ Thần chờ anh chốc lát, anh xử lý một ít công việc rồi trở về nhanh. Chúng ta sẽ nhanh chóng di dời đến đó"

"Cảm ơn anh"

Sở dĩ Nặc Nhĩ không hỏi lý do là vì anh biết cậu nhất định có chuyện gì đó rất quan trọng nên mới chuyển nhà

Sáng hôm sau, Trần Lập Nông cùng Vệ Thần thu dọn đồ đạc trong nhà

Tíng toong! Tíng toong!

"Tôi ra ngay!" Trần Lập Nông lau mồ hôi, chạy ra mở cửa

"Các người là ai?"

Một đám người áo đen vây quanh khắp nhà, cậu lui bước, cảnh giác nhìn họ

"Xin thiếu gia thứ lỗi"

Một người trong bọn chúng bịt mũi cậu. Đầu óc cậu trở nên mụ mị, choáng váng, cậu buồn ngủ

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Người đàn ông vuốt ve cơ thể chàng trai trong lòng. Từng tấc thịt trên người cậu là thứ khơi lên ngọn lửa dục vọng bùng cháy mãnh liệt trong người anh

"Ưm...ưm"

A, vật nhỏ tỉnh rồi! Anh phải làm cách nào để chào đón cậu đây?

Bàn tay anh cởi cúc áo cậu

"Thả tôi ra, cầm thú!" Chàng trai giật bắn người, phẫn nộ giơ tay tát người đàn ông

Bộp!

Hai tay cậu bị anh giữ lấy

"Đây là cách em chào lại người cha nuôi của mình sau bao năm không gặp" Anh nhướng mày

"Thái Từ Khôn, ông là tên khốn!" Cậu vùng vẫy

"Không ít người khen tôi như thế! Đứa con bảo bối của em hiện giờ đang nằm trong tay tôi. Tốt nhất là em đồng ý làm tình nhân của tôi, nếu không cả đời này em đừng hòng gặp nó"

Tờ giấy hợp đồng ném trước mặt cậu, màn hình tivi bật lên

Một cậu bé bị giam giữ trong phòng, khác với những đứa trẻ khác, cậu bình tĩnh một cách lạ thường, ánh mắt luôn nhìn về phía Camera theo dõi

"Thần nhi, ông mau thả nó ra!" Cậu không giữ được bình tĩnh nắm tay áo anh
"Kí vào đi"

Không do dự, Trần Lập Nông kí xoẹt vào tờ giấy, ném cho Thái Từ Khôn

"Cầm thú!"

"Chào mừng em đến với địa ngục!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net