CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Nông đi dạo trên phố.

"Không ngờ lại gặp Trần thiếu gia ở đây!" Bắc Mạn dừng xe, từ cửa sổ thò đầu cười với cậu

"Xin chào ngài!" Vì lịch sự, cậu cười gật đầu

"Cậu đi đâu thế? Có cần tôi hộ tống không?"

"Không cần đâu, tôi đang đi dạo, đã làm phiền Bắc tổng!" Cậu xua tay rồi bước đi
Hôm nay cậu chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, không muốn gặp bất cứ chuyện gì nữa. Những ngày qua đối với cậu thật sự đã rất mệt mỏi

Đến khu công viên, cậu ngồi xuống ghế đá nhìn bọn trẻ đang nô đùa, cảm giác thật yên bình

"Anh trai đẹp trai ơi! Đến đó xây lâu đài cát cùng tụi em đi!" Một cậu bé chu môi nắm tay cậu, gương mặt phúng phính hồng hào đáng yêu chỉ tay về khu cát

"Được thôi! Chúng ta đến đó nào!" Cậu nắm tay đứa trẻ nhảy chân sáo đến khu cát

"Được thôi! Chúng ta đến đó nào!" Cậu nắm tay đứa trẻ nhảy chân sáo đến khu cát

Một hình ảnh vô cùng dễ thương trong công viên, một chàng trai đang chơi xây lâu đài cát cùng bọn trẻ, tiếng cười cùng tiếng oán trách vang lên sôi nổi

"Anh, anh lại làm sai rồi!" Cô bé nũng nịu chề môi

"Hehe, sorry sorry. Đây là lần đầu tiên anh xây lâu đài cát. Lần sau...Hơ hơ...HẮT XÌ!" Trần Lập Nông  chưa kịp nói hết câu thì hắt hơi

"HAHAHA!!!" Bọn trẻ lăn đùng ra cười
"Nè, chuyện gì thế???" Mặt cậu đơ ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra

"Anh à! Đầu anh kìa!" Cậu bé chỉ lên đầu cậu

Cậu cúi đầu, cát trên đầu cậu tuôn xuống. Chả qua lúc nãy cậu hắt hơi, cát đã văng trên đầu cậu thành một khối

"Tiểu qủy! Anh sẽ cho các em biết tay!" Cậu xoăn tay áo, đè bọn nhóc ra cù léc

"Hahaha! Chạy thôi!"

Trần Lập Nông chơi cùng bọn trẻ rất vui, đến chiều bọn trẻ phải trở về nhà

"Anh đẹp trai! Tạm biệt!" Bọn trẻ vẫy tay về phía cậu

"Tạm biệt!"

Trong lòng cậu có một cảm xúc nói không nên lời, bọn trẻ thật đáng yêu, cậu cũng muốn có một đứa

Khoan đã! Nếu như thế đồng nghĩa với việc cậu sẽ làm mẹ, mà cậu cùng cha không hề sử dụng biện pháp bảo vệ, khả năng mang thai rất cao

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Hắc gia

"Ư...A...!"

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy vẫn không lấn át được âm thanh đỏ mặt tía tai kia

Hắc Triệt từ phía sau ra vào trong cậu, đưa hai tay lên trước bóp ngực cậu, liếm tấm lưng trơn nhẵn của cậu

Dòng tinh dịch bắn sâu vào trong, xuân dịch cùng tinh dịch thuận theo bắp đùi chảy xuống chân cậu.

Trần Lập Nông ngã xuống sàn, hai chân đã tê cứng

Thái Từ Khôn cẩn thận tắm rửa lại, mặc đồ cho cả hai, bế Trần Lập Nông ra phòng tắm, đặt cậu ngồi lên giường, lấy khăn lông lau tóc cậu, cầm những sợi tóc mềm mại hôn

"Chúng ta có thể có bảo bối không?" Cậu e dè hỏi

Động tác lau tóc của anh đình trệ, đôi mắt nheo lại

"Tại sao?"

"Bởi vì con rất thích trẻ con, nếu đó là con của con và người, con nhất định vô cùng yêu thương nó!" Ánh mắt cậu tràn ngập hạnh phúc

"Không!" Anh ném khăn lông

"Tại sao chứ?" Bàn tay cậu nắm thành quyền

Anh không trả lời câu hỏi của cậu, mở cửa đi ra ngoài

"Cha! Hãy nói cho con biết tại sao?"

Cậu đuổi theo anh, nắm tay anh. Anh hất tay cậu, vì mất thăng bằng, cậu ngã xuống cầu thang. Quản gia cùng người hầu nghe tiếng động lớn vội chạy ra xem

Trần Lập Nông đầu đập vào chân cầu thang nên máu đổ ra không ngừng nhưng cậu vẫn tỉnh táo để nhìn người đàn ông đang đứng trên cao. Anh lạnh lẽo nhìn cậu, đôi môi nhếch lên, trong mắt chứa đầy thù hận

Cha chưa bao giờ nhìn cậu như thế! Tại sao chỉ trong phút chốc người đã thay đổi đến vậy?

"Mang thiếu gia giam vào ngục tối! Không có lệnh của ta, không ai được mở cửa!"

Đoàng!

Tiếng sét đánh ngang tai cậu và mọi người, cậu run run đứng dậy, đôi chân lùi về sau, bỏ chạy ra khỏi Thái gia, vệ sĩ phía sau đuổi theo cậu. Đến cổng Thái gia, một chiếc xe hơi chạy đến trước mặt cậu, không do dự cậu mở cửa ngồi vào, chiếc xe lao nhanh đi

"Cảm ơn Bắc tổng!"

"Đầu thiếu gia chảy máu rồi. Để tôi đưa cậu về băng bó!" Bắc Mạn nói

"Cảm ơn ngài!" Cậu tựa người vào ghế, mệt mỏi thiếp đi, trong mơ cậu vẫn còn nhớ đến vẻ mặt của cha lúc nãy, nước mắt không tự chủ rơi xuống

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Có thứ gì đó ẩm ướt đang trườn trên người cậu, cơ thể cậu lạnh quá, mùi hương này thật kì lạ, cậu đã gặp ở đâu đó rồi, đầu cậu đau quá!

Trần Lập Nông nặng nề mở mắt, một thân thể cường tráng đang đè lên người cậu liếm láp ngực cậu, áo cậu bị cởi ra, trên người chỉ còn quần đùi

Cậu sợ hãi đạp người ở trên xuống, lấy chăn che cảnh xuân lui về phía góc giường

"Bắc tổng, ngài thật bỉ ổi!"

"Tôi bỉ ổi ư? Tất cả chưa bằng việc tên Thái Từ Khôn khốn khiếp đã làm với tôi. Hôm nay tôi sẽ khiến hắn biết cảm giác người con trai của hắn bị tôi làm nhục!" Bắc Mạn giật người cậu nằm xuống dưới thân

"Không! Không!"

Cậu vùng vẫy đánh vào người anh, anh nắm tay cậu đưa lên đỉnh đầu, cắn lên ngực cậu, tay còn lại tháo cúc quần cậu, hai chân anh đè lên chân cậu

Cậu bất lực cắn môi, nước mắt lại rơi. Ngoài trời, từng hạt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi xuống...

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Tiếng nấc khẽ vang trong căn phòng, một chàng trai đang bị người ở trên chiếm hữu, cậu nhắm mắt bỏ mặc cho số phận

''Khốn khiếp!"

Bắc Mạn đấm vào tường, rời khỏi cơ thể Trần Lập Nông, chỉ còn một bước nữa thôi là anh có thể làm nhục cậu, trả thù Thái Từ Khôn nhưng anh không thể. Người con trai này không hề có lỗi, anh không làm được. Mặc áo cho cậu, anh mở tủ lấy một phong bì

"Đây là gì?"

"Cậu không muốn biết cha mẹ cậu do ai giết sao? Tất cả đều ở trong đây!"

Trần Lập Nông vội mở ra xem, từng dòng chữ đâm sâu vào tim cô, đôi mắt cậu mở to, đôi tay run rẩy

"KHÔNG! GIẢ DỐI, TẤT CẢ ĐỀU GIẢ DỐI, TÔI KHÔNG TIN!"

Cậu ném tất cả, từng trang giấy rơi toán loạn khắp căn phòng, hoảng loạn nắm tóc

"Đó là sự thật! Cha mẹ và cả em gái của tôi cũng bị hắn giết, cậu biết vì sao không? Chỉ vì cha tôi rời khỏi tổ chức Liệt Diễm, muốn tìm một cuộc sống bình thường. Chúng ta đều cùng chung cảnh ngộ, đều mất đi những người thân của mình vì tên rắn độc đó. Cậu phải trả thù, trả thù!" Bắc Mạn lay mạnh vai cậu

"Đừng nói nữa! ĐỪNG NÓI NỮA!"

Trần Lập Nông đẩy Bắc Mạn. Giữa trời mưa bão tố, cậu chân trần chạy đến Thái gia mặc kệ đôi chân đã rướm máu, sưng tấy. Từng hạt mưa như từng cây kim đâm vào người cậu, đau đớn, tê dại, từng dòng chữ trên trang giấy trắng luôn hiện lên trong đầu cậu

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

"A~ Ngài thật xấu~"

Đùng!

Cánh cửa gỗ bị đạp tung ra, Trần Lập Nông nở nụ cười chua chát nhìn người đàn ông và người phụ nữ đang quấn quýt trên chiếc giường của cả hai, nơi mà cậu luôn trân trọng

"Khôn~ Không phải đó là con trai ngài sao?" Người phụ nữ nũng nịu, người như không xương ưỡn ẹo vào người Thái Từ Khôn

''Tất cả đều không phải sự thật, đúng không?"

Bỏ mặc lời nói của người phụ nữ, Trần Lập Nông lạnh lùng nhìn Thái Từ Khôn. Vào giờ phút này, cậu không cho phép mình yếu đuối nữa

"Nếu cậu đã biết thì đó chính là sự thật!" Thái Từ Khôn nâng ly rượu bên cạnh đưa lên miệng nhấp, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu

"Phải, là vì tham vọng mà cha mẹ tôi đã giết chết cha mẹ ông, đem ông chưa đầy ba tuổi vứt vào rừng, lấy tất cả tài sản của Thái gia rồi cao chạy xa bay, là họ có lỗi, tội ác tày trời. Tại sao năm đó ông không giết tôi, tại sao lại lừa dối tôi, tại sao lại khiến tôi yêu ông?"

Cậu bước đến chỗ đôi nam nữ kia, tức giận, đau đớn, tan nát cõi lòng chính là những cảm giác của cậu lúc này

"Đơn giản là tôi muốn con trai của kẻ thù tôi phải yêu tôi đến mù quáng, cho bọn chúng dưới âm tào địa phủ nhìn xem đứa con trai chúng yêu qúy lại đi yêu kẻ giết bọn chúng và tôi muốn cậu luôn nhớ đến người cậu yêu là người đã giết chết cha mẹ cậu, là người cậu luôn gọi là cha!"

"Chậc! Trần thiếu gia, cậu thật đáng thương!" Người phụ nữ bĩu môi khinh bỉ

Choang!

Giây tiếp theo không ai ngờ đến, Thái Từ Khôn cầm chai rượu vang đập đầu người phụ nữ, máu tươi văng lên gương mặt cậu, vấy bẩn cả cơ thể, cậu đạp người phụ nữ xuống sàn, nắm cổ áo anh trừng mắt phẫn nộ

"Mạng cha mẹ ông, cha mẹ tôi đã trả. Bao năm qua công ơn ông nuôi dưỡng tôi, thân thể trong sạch của tôi đã hiến dâng cho ông. Chúng ta không ai nợ ai!"

Dứt lời cậu dứt khoát xoay người bỏ đi. Thái gia bây giờ không còn là nhà cậu nữa, tên cậu sẽ không còn là Trần Lập Nông nữa, mọi thứ của Thái gia đều không còn liên quan đến cậu

Mưa càng ngày nặng hạt, một chàng trai yếu đuối run rẩy đi trong làn mưa, cả người đầy máu tươi. Ngồi bệt trên vỉa hè, nước mắt cậu hòa cùng những giọt nước mưa. Bây giờ cậu không thể tiếp tục giả vờ mạnh mẽ, cậu mệt mỏi lắm rồi! Thật sự rất mệt mỏi...

Một cây dù che trên đỉnh đầu cậu, cả cơ thể cậu được nhấc bổng, giọng nói ấm áp vang lên

"Hãy khóc cho thỏa hết những nỗi buồn. Anh sẽ bảo vệ em, chàng trai ngốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net