Chương 24 : Sinh Ly Tử Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--------------------------

  Sau khi từ biệt Nhã Nghiên trở về Hoàng Cung, Tử Du lặng lẽ bước đi về phía Tuý Hương Lầu, trong lòng dâng lên một nỗi lo âu, có linh cảm không tốt về sự việc này. Nhưng thật sự không ngờ Tử Du đã nhanh tay trước, thông báo cho Hàn tướng quân ở Kinh Thành dẫn quân năm ngàn vây bắt mai phục trên đường đi, với tất cả vật chứng và bọn tuỳ tùng của chúng làm bằng chứng. Nhưng chứng cứ quan trọng hơn hết là giấy giao ước giữa bọn quan Sơn Tây và quan huyện Triết Giang có con dấu được đóng vào, đã có ba thứ có thể buộc tội tham quan Sơn Tây thì làm sao chúng có thể chạy tội được, trận chiến này ta sẽ cá cược bằng sinh mệnh với các ngươi, ta và các ngươi, kẻ nào thắng, người nào bại.

--------------------------------

Rừng Trúc Lâm

Chuyến đi lần này bao gồm năm trăm người vận chuyển, trong đó có bảy mươi xe hàng có thuốc phiện được trang bị kỹ lưỡng không dễ phát hiện, ai cũng có vũ khí trên tay đề phòng quan quân Triều đình. Trong đó, Tử Du là người dẫn đầu, tay nắm dây cương, cưỡi con ngựa trắng đi đầu, chuyến hàng sẽ xuất phát sau khu rừng Trúc Lâm ở Sơn Tây.

- Lục công tử thượng lộ bình an. - Hai tên tham quan nhìn nhau nở nụ cười gian tà.

Tử Du không trả lời mà ra lệnh xuất phát. Không cần nhìn lại Tử Du vẫn biết được hai tên tham quan kia đang cười chế giễu, đắc thắng trong kế hoạch hoàn hảo của chúng.

Đoàn người của Tử Du dần dần đi sâu hút vào trong khu rừng đến khi không còn nhìn thấy nữa, thì phía sau có một tốp 20 người người ăn mặc áo đen, che kín mặt, ánh mắt mang đầy sát khí, tay cầm thanh kiếm sắt béng, có thể được cho là những kẻ ám sát..

Người đứng đầu trong tốp kẻ ám sát ấy đưa tay trái lên ngang với gương mặt, đợi một chút thì cánh tay trái kia lại đưa về phía trước, đám người mặc áo đen phía sau gật nhẹ đầu rồi phóng lên không trung biến mất chỉ trong phút chốc.

Chỉ còn lại tên thủ lĩnh kia đứng, nhìn bên ngoài ai ai cũng cho là những tên ám sát kia chỉ là một kẻ máu lạnh, nhưng đâu ai biết được đôi mắt của tên thũ lĩnh chứ, ánh mắt thoáng buồn và một giọt nước mắt rơi xuống ướt trên miếng vải đen để che khuôn mặt kia, thoáng chốc phi thân bay lên, chóp nhoáng là biến mất

-------------------

Ngày đầu tiên xuất phát, mọi việc đều diễn ra bình thường, không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, nhưng đối với Tử Du, khi càng yên tĩnh thì càng cảm thấy nguy hiểm hơn, làm Tử Du càng tăng cảnh giác hơn.

Đêm tối họ dừng chân nghĩ ngơi ven khu rừng, đốt lửa lên nướng lương khô mà họ đã chuẩn bị, bởi vì khu rừng Trúc Lâm tương đối rộng lớn nên đến tối họ vẫn chưa đi ra khỏi khu rừng, đành bắt buộc họ phải nghĩ ngơi ngoài trời.

Đến ngày xuất phát thưa hai thì mọi chuyện không còn dễ dàng, không còn yên bình gì nữa, con ngựa mà Tử Du đang cưỡi bỗng dưng nổi điên, hí vang trời, nhảy lên làm Tử Du không đề phòng chuẩn bị mà rớt xuống đất thật mạnh. Nhưng mọi chuyện chưa chấm hết khi con ngựa cứ như là điên hơn nữa, chân chuẩn bị đạp thẳng xuống người của Tử Du đang ngồi dưới đất.

Du Du nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lăn qua né tránh, con ngựa điên tiếc ngã xuống đất, miệng sùi bọt trắng. Nếu Tử Du đoán không lầm thì tất cả chuyện này có người sắp đặt, và con ngựa kia thì đã cho nó uống một loại độc dược gì khi cách hai mươi tám canh giờ sau thì chất độc phát huy tác dụng. Tử Du đứng dậy, lấy tay phủi bụi trên người, nhưng ....

Vèo..........

Nguy hiểm này vừa qua lại nối tiếp đến nguy hiểm khác , đám người áo đen từ trên những cành cây lướt xuống, đáp xuống ngay trước mặt Tử Du, bọn thuộc hạ thấy vậy cứ tưởng bọn sơn tặc, người thì rút dao ra, tay cầm thanh kiếm hoặc cây đao lớn, bọn thuộc hạ bao quanh thùng hàng mà bảo vệ.

Vụt.......

Lại thêm một người mặt áo đen nhảy xuống, một tay thì chống xuống đất, một chân thì quỳ gối, và từ từ đứng dậy phía trên đám người áo đen kia, đứng đối diện với Tử Du.

Tử Du chỉ biết đứng lặng im, không phải vì sợ đám người mặc áo đen ấy, mà Tử Du bất ngờ, bất ngờ khi người đứng trước mặt mình là..

- Sa Hạ - Giọng nói run run và nho nhỏ phát ra từ miệng của Tử Du.

- Sao lại là cô, tại sao cô lại đi cùng với bọn áo đen kia, không lẽ cô là một sát thủ sao, và nhiệm vụ của cô đến đây là lấy mạng ta sao.

Hương thơm thoang thoảng trong không khí, mùi hương của một người mà Tử Du không quên được, tuy người kia đã che giấu gương mặt, nhưng không thể che giấu được đôi mắt kia, tuy ánh mắt có lạnh lùng nhưng làm sao qua mắt được Tử Du, đó chính là lý do Tử Du có thể nhận biết đó là Sa Hạ.

Biết bao nhiêu câu hỏi mà Tử Du muốn biết, đôi chân Tử Du tự giác bước đến, bàn tay muốn gỡ bỏ khăn bịt mặt của người kia, mong là không phải Sa Hạ, mong rằng không phải vị bằng hữu mà Tử Du từng quen biết

Xoẹt......

Trong không khí có thể ngửi được mùi máu tanh, máu chảy ra đầy cánh tay Tử Du, vài giọt còn chảy theo ngón tay rơi xuống đất.

Trên thanh kiếm sắt béng đầy sát khí mà Sa Hạ cầm trên tay còn vươn lại vài giọt máu.

Đám thuộc hạ thấy Tử Du bị đả thương liền hùng hổ chạy đến giao chiến vì dù sao bên Tử Du số lượng người vẫn đồn hơn đám người áo đen kia.

Tử Du và Sa Hạ vẫn đứng chôn chân ở một chổ nhìn nhau, tay ôm chặt vết thương không để máu chảy ra nhiều hơn. Ánh mắt Tử Du vẫn nhìn sâu vào đôi mắt như hàn khí của Sa Hạ.

Sau vài phút nhìn nhau Sa Hạ cầm chắc thanh kiến trong tay lao đến. Tử Du lấy kiếm bên hông lên mà đở, nhưng kiếm thì lại vẫn trong bao kiếm, Tử Du không muốn đả thương Sa Hạ.

- Ngươi còn không mau rút kiếm ra ngươi sẽ chết dưới tay ta - Sa Hạ nói nhưng chiêu thức lại chậm đi.

- Ngươi chạy đi Tử Du, ta không muốn giết ngươi, ta không muốn thấy ngươi chết trong thanh kiếm của ta..

- Ta không muốn đả thương ngươi, đối với ta, ngươi vẫn là một người bằng hữu tốt- Tử Du vẫn ra sức né đòn..

- Trong tim ngươi là chỉ là bằng hữu thôi sao, tim ta lại nhói đau nữa rồi, vì ngươi có biết không ?

- Sa Hạ, dừng lại đi, ta thật sự không muốn ngươi bị thương.

Tử Du nhận ra trong chiêu thức của Sa Hạ có phần nương tay, cách ra chiêu chậm hơn, có thể né dễ dàng. Vì Tử Du biết Sa Hạ không phải là loại người máu lạnh như những tên sát thủ kia.

Một người ra đòn, một người vừa chạy vừa né, chạy một hồi Tử Du bỗng dừng lại gấp, vì khi chỉ một bước nữa là rơi xuống vực sâu đầy sương mù phía dưới.

- Ở đây không còn ai đuổi theo ngươi nữa, ngươi mau rời khỏi đây - Sa Hạ buông thanh kiếm xuống

- Thì ra ngươi cố tình đuổi ta đến nơi không có ai theo được mà thả ta sao. Tại sao ngươi lại làm vậy, thì ra ngươi là một sát thủ sao ? - Tử Du ra sức hỏi

- Ta không muốn giết ngươi, ngươi là một vị quan tốt, có thể giúp đở bá tánh tránh bọn tham quan ức hiếp - Sa Hạ nói

- Còn ngươi thì thế nào ?

- Ta sẽ trở về để chịu hình phạt. Ngươi không cần quan tâm đến ta.

- Làm sao có thể không quan tâm, ngươi là bằng hữu của ta mà, hay là ngươi cùng ta chạy trốn đi.

Tử Du kéo tay Sa Hạ tính rời đi, nhưmg Sa Hạ lại giật mạnh tay về làm Tử Du có phần ngạc nhiên.

- Ta không thể đi, nếu rời khỏi Bách Hoa Cung ta sẽ chết thôi. Nắm lấy cơ hội ngươi mau rời khỏi đi , nh....-

Xoẹt.......

Một đường chém mạnh xuống dọc lưng của Sa Hạ, máu tuông ra rất nhiều, Tử Du theo quán tính ôm lấy Sa Hạ không để ngã xuống đất, phía sau không biết từ khi nào có một tên áo đen phía sau với thanh kiếm đẫm máu.

- Quả là cung chủ đoán không sai, ngươi đã phản bội Bách Hoa Cung, không thể tha cho tên phản bội như ngươi được.

Phập......

Nhanh như chóp Tử Du rút thanh kiếm ra đâm ngang người tên áo đen kia. Khoảng khắc rút thanh kiếm trở về cho vào bao kiếm thì tên áo đen kia ngã quỵ xuống đất tắt thở.

Tử Du mặt đầu nước mắt ôm lấy Sa Hạ, cố gắng lây lây người của Sa Hạ để tỉnh dậy.

Nhưng ..... lại một âm thanh phía xa vang lên.

ĐOÀNG........

Trong phía sau khu rừng, có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng loé lên rồi biến mất nhanh chóng.

- Ta không nghe nhầm chứ, đó là....là tiếng súng.... nhưng tại sao ở thời cổ đại như vậy lại có súng. Tại saooo....

Thì ra tất cả mọi chuyện khi xảy là do kẻ đứng sau kia sắp đặt, nụ cười bí ẩn đó lại hiện lên gương mặt đó. Một nụ cười đắc thắng.

Viên đạn ghim vào ngực của Tử Du trong khi tay vẫn còn ôm Sa Hạ, theo quán tính cơ thể Tử Du cùng Sa Hạ rơi xuống vực , mù mịt đầy sương mù kia. Hình bóng Tử Du ôm Sa Hạ trong lòng hiện lên trên màng sương mù ấy nhỏ dần và biến mất.

Mơ màng Tử Du đưa tay lên không trung giường như đang muốn nắm lấy thứ gì đó. Hình ảnh xuất hiện trước mắt Tử Du là Nhã Nghiên mỉm cười thật tươi rồi lại khóc.

- Sao nàng lại khóc nữa chứ, Nhã Nghiên. Đừng khóc nữa, ta đau lắm, ta không giữ được lời hứa với nàng nữa rồi. Sống tốt nhé... Nghiên nhi..

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net