Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Angle nuốt nước bọt hỏi Can.

- Ăn quán này thật sao?

Can gật đầu.Nhìn thái độ của Angel Can chỉ muốn bật cười.

Tin nhìn hai người đó nheo mắt khó hiểu nhưng cũng bước vào theo.

Như mọi lần, chị chủ quán lượn ra thật nhanh.

- Ôi, Can hôm nay lại ghé quán chị nữa à? Lại còn dẫn thêm bạn nữa chứ.

Khi nhìn Tin chị chủ quán như bị giật điện.

- Là mỹ nam nha, số chị đúng là số hưởng mà, hạnh phúc, hạnh phúc quá điiii. - Mắt chị chủ hiện hai trái tim to đùng.

Tin nhìn chị chủ quán với con mắt thờ ơ, Angel thì nổi cả da gà. Can vội xua tay bảo chị vào làm thức ăn, nếu chị ấy mà còn đứng đây nữa chắc hai cậu bạn của mình bị nhìn đến cháy đen thui.

- Đáng sợ quá. - Angel thốt lên.

Can cười trừ.

5 phút sau, thức ăn được bưng ra. Lần này chị chủ quán không những nhìn mà còn làm một hành động khiến Can sợ xém rớt ghế. Chị ta vỗ vai Tin một cái rõ mạnh.

- Nếu cậu mà ăn quán chị thường xuyên chắc quán chị bán đắt khách lắm đó, người đâu mà đẹp trai thế chứ.

Can nhăn mặt, không biết Tin sẽ biến chị chủ với quán chị ấy thành cái dạng gì nữa.

Nhưng Tin không có phản ứng kịch liệt gì cho lắm, vừa cầm đũa vừa nói đều đều:

- Chị đã học hai chữ "lịch sự" chưa, làm ơn thực hiện nó hộ tôi.

- Uây, lạnh lùng quá nha.

Bỗng nhớ ra điều gì đó , chị ấy quay qua hỏi Can.

- Mà này, anh trai của em đi đâu mà lâu thế, mấy nay không thấy ghé quán.

Can dừng đũa cúi gầm mặt xuống. Tin và Angel cũng ngừng ăn nhìn Can. Biết lỡ lời chị chủ quán đứng dậy xin lỗi rồi chuồn nhanh vào bếp.

( Tôi vào nhà vệ sinh, hai bạn cứ ăn tiếp đi).

Tin nhìn thấy mắt Can đã đỏ hoe, cậu hất hàm ý bảo cứ đi đi.

- Cậu ấy nói gì thế?

- Đi vệ sinh.

Angel nhìn vào trong, thấy chạnh lòng thay Can.

Anh trai Can nói là đi một tuần, nhưng đã rời khỏi nhà tròn một tháng rồi, điện thoại thì không còn liên lạc thường xuyên nữa. Đã bao đêm Can khóc một mình vì nhớ anh trai, Can đã cố quên nhưng mà sáng chị chủ quán nhắc tới, không hiểu sao nước mắt cậu cứ muốn trào lên. Cả cuộc đời này Can chỉ có một người thân duy nhất là anh, anh ấy vừa là cha, vừa là mẹ, là bạn và là người yêu thương Can nhất, Can không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì.

Lát sau, Can cố gắng bình tĩnh để bước ra, đến nơi thì không thấy Tin đâu cả. Can chỉ tay vào chỗ Tin rồi quay sang Angel.

- À, cậu ta có việc bận nên đi trước rồi.

Bây giờ chỉ còn Can và Angel. Can cứ tưởng sau khi ăn sáng sẽ được về nhà nhưng mà cậu nhóc Angle đâu dễ dàng tha cho cậu như thế. Cậu ta kéo Can tới hết chỗ này tới chỗ khác khiến chân Can tê rần. Vết thương ở chân vẫn chưa lành hẳn nhưng Can không muốn nói với Angle. Thật sự bây giờ cậu không thể đi tiếp nữa.

- Cậu sao thế? - Angel hỏi can khi thấy dáng đi của Can có chút khác thường.

Can cúi đầu nhìn xuống.

Angel cũng cúi xuống theo, cậu nhóc hoảng hốt khi thấy cái chân băng bó của Can, mà hình như nó đang có dấu hiệu rỉ máu.

- Chân cậu làm sao thế?

Can chỉ im lặng, dù sao cậu nói Angel cũng không hiểu.

- Này, bị thương phải nói cho tôi biết chứ.- Angel đột nhiên giận dữ nhìn Can.

Can bắt đầu sợ, nghe nói lúc Angel giận lên thì không khác gì Tin cả.

Cậu ta mở điện thoại lên gọi.

- Alo, tụi bay đem xe đến cho tao, đường X bên trái. Nhanh lên.

Can hoảng hốt xua tay tỏ ý không cần thiết, nhưng cậu nhóc chỉ im lặng.

Angel bắt Can ngồi xuống, cứ nhìn chằm chằm vào chân cậu.

- Rất đau phải không?- Angel ngẩng đầu lên nhìn Can.

Cậu lưỡng lự rồi cũng gật nhẹ đầu.

- Lần sau không được im lặng biết chưa.

5 phút sau, người của Angel xuất hiện. Can toan đứng dậy thì cậu nhóc đã bước tới bế Can lên xe khiến cậu vô cùng bối rối. Xe không đi tới bệnh viện mà chạy đến một căn nhà ở ngoại ô.

Can ngạc nhiên khi cách bài trí, không gian căn nhà này rất giống nhà mình.

Angle tiến lại cõng Can nhưng mà cậu lắc đầu bảo không cần. Cậu nhóc quay qua liếc Can, nhìn khuôn mặt đáng sợ của cậu ta lúc này, Can đành ngoan ngoãn leo lên.

Angel bấm chông cửa, một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn bà rất tri thức.

- Chào bác ạ, chân bạn cháu bị thương, cháu đưa cậu ấy tới đây.

- Đem vào trong đi.

Angel đưa Can vào trong, ở trong đó không khác gì phòng khám chuyên nghiệp. Can được người phụ nữa xử lý vết thương cho một cách thành thạo, cậu đoán bác ấy chắc phải là người trong ngành.

- Xong rồi đó.- Người phụ nữ mỉm cười nhìn Can.

Can chỉ biết cúi đầu mỉm cười thay cho lời cảm ơn. Angel đỡ Can ra ngoài, mặt cậu nhóc không còn nặng nề như lúc trước nữa.

- Nếu coi tôi là bạn thì bạn không được nói dối biết chưa. - Angel tỏ ra "răn đe".

Can gật đầu.

- Sao trước giờ bác chưa nghe cháu nhắc về cậu nhóc này nhỉ? - người phụ nữ cầm theo hai ly nước bước ra.

- Cháu mới quen cậu ấy cách đây một tháng thôi.

- Ra thế, nhưng hình như...- bác ấy lại muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Bạn ấy không nói được, nhưng bù lại rất dễ thương. - Angel tươi cười.

Người phụ nữ mỉm cười, gật đầu, trông thật phúc hậu.

- Đây là bác ruột mình, tên là Le, lúc trước bác làm cho bệnh viện thành phố nhưng sau này không làm nữa chuyển về đây sống, thỉnh thoảng vẫn chữa bệnh cho một số người.

Can gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Cậu cùng Angel ở nhà bác Le chơi cho đến chiều.

7h30 tối.

Bác Le tiễn hai người về, tuy chỉ mới gặp lần đầu, nhưng Can đã rất mến bác ấy. Bác Le không chỉ tốt bụng mà còn rất giỏi nữa. Nhưng mà hình như bác ấy chỉ sống một mình, như vậy rất cô đơn.

Lúc xe chạy đến đầu ngõ, Angel đột ngột bào dừng xe, Can thấy lạ quay sang nhìn cậu nhóc.

- Tôi muốn cõng bạn đi tiếp.

Can trố mắt trước lời "thỉnh cầu" kỳ cục của cậu bạn.

- Đừng nhìn tôi như thế, tôi nói thật đấy.

Angel mỉm cười rồi khụy xuống.

- Lên thôi.

Can có hơi bối rối nhưng cũng leo lên, cũng không còn cách nào khác.

- Cậu là con trai sao mà nhẹ thế hả, cứ như tôi đang cõng không khí ấy.

Can mỉm cười.

Con đường nhỏ chỉ có hai người, không gian hương tĩnh, phản phất mùi hóa nhài trong mấy ngôi nhà cổ ở bên đường.

- Từ trước đến giờ tôi đã phải sống với rất nhiều bộ mặt. Ngày cả với gia đình tôi cũng không có cách nào sống thật được. Đối với cậu tôi cũng chỉ bộc lộ một nửa, nửa còn lại tôi sẽ chờ đến khi cậu gỡ nó ra...- Angel chầm chậm nói.

Can ngạc nhiên khi nghe những lời nói của cậu bạn mình, cậu ta đang đùa sao.

- Nhưng cậu đừng lo, dù tôi có nói dối, có tàn nhẫn với thế giới nhưng riêng bạn thì không.

Can im lặng lắng nghe, cậu thấy lo cho cậu nhóc.

- Tới nhà rồi đó.

Angel mỉm cười đặt Can xuống.

- Giờ tôi về đây, tạm biệt, mai gặp lại ở trường.

Can nhìn theo bóng cậu ấy khuất sao màn đêm.

Cậu đứng ngây ra hồi lâu, những lời nói của Angel khiên Can phải suy nghĩ. Có lẽ cậu nhóc không đơn giản như Can đã nghĩ..

Can lặng lẽ bước vào nhà.

Nhưng bây giờ cậu mới phát hiện ra cổng nhà không khóa, nhìn vào trong nhà đèn điện sáng trưng. Can bắt đầu hốt hoảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net