5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi chạy nhanh xuống các cầu thang trượt, ánh mắt hoảng hốt tìm kiếm. Hình ảnh của Jungkook choáng ngợp trong tôi. Những bậc cầu thang bỗng dài bất tận. Tôi không nhận ra sự hoảng hốt của mình.

Phía ngoài Cineleisure, những hạt mưa buông xuống chậm rãi. Tôi đẩy tung cửa chạy ra, nhìn khắp nơi như đánh rơi thứ gì đó quý giá - thứ mà thực ra tôi đã mất rồi... tôi chạy về phía bãi cỏ bên phải, vẫn nhìn quanh quẩn.

          Bất chợt, giọng nói cất lên từ phía sau tôi:

           - Em đang tìm tôi?

          Tôi giật mình quay lại, là chàng trai ấy. Anh đứng cùng vài người bạn ăn mặc kỳ dị như bước đến từ một thế giới khác. Anh đang hút thuốc, đốm lửa chập chờn trên cánh tay có xăm hình ngôi sao sáu cánh tuyệt đẹp. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt không phải của Jungkook. Đôi mắt buồn, dẫu vẫn long lanh như hồ trong. Nhưng tuyệt nhiên nó vẫn không thuộc về Jungkook của tôi. Nó là đôi mắt của một chàng trai không quen biết. Tôi ngoảnh mặt đi bối rối, sau hồi lâu nhìn anh nói:

          - Không, xin lỗi.

          Anh quá giống Jungkook. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về điều đó. Chàng trai giơ tay ra, nhếch mép:

          - Tôi là Taehyung, em làm việc ở cửa hàng Mộc Lan trên kia?

          Tôi bất ngờ bỏ chạy. Không dám chạm vào cánh tay anh. Tiếng những người bạn của Taehyung cười vang lên sau lưng tôi. Tôi cảm thấy mình như một con bé ngu ngốc giữa những chàng trai kỳ quặc. Trước khi bước vào khu nhà, tôi quay lại nhìn về phía đó. Taehyung im lặng hướng mắt về phía tôi. Ánh mắt ấy làm tôi lại càng nhớ đến ngày chiếc xe lạ lùng đâm vào Jungkook khi anh đang đứng nìn tôi sang đường.

          Và ngay cả khi tôi hét lên, lao ra ôm lấy anh lúc đó đang nằm trên đường sau cú đâm, anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đó, như muón nói với tôi, thật tiếc vì anh không được yêu tôi nữa.

          Trời mưa suốt đêm.

**********

          Tôi ngồi xem phim ma với Vương Minh cả ngày chủ nhật. Thư giãn với những phút gào thét bởi những con ma xuất hiện bất chợt khắp màn hình. Tôi không quá hứng thú với phim ma, bởi vì tôi bị yếu tim. Nhưng suy cho cùng thì so với việc ngắm nghía những chăng trai, cô gái nắm tay nhau bước đi trên vài con đường trải hoa như phim Hàn, xem phim kinh dị còn thú vị hơn. Khi tôi ra khỏi nhà, Vương Minh vừa bước nhanh về phía trước với chiếc Ipod trên tay, cây mộc lan vẫn im lìm đứng đó. Tôi nhìn nó, mỉm cười nói:

          - Tao đã gặp một người rất giống Jungkook, như anh em sinh đôi vậy, mày có tin không?

          Tôi nói cái điều đến chính tôi cũng không tin ấy, rồi bước xuống con đường nhỏ dẫn ra tàu điện ngầm, lòng bình thản.

Tôi và Vương Minh quyết định tạt ngang cửa hàng. Tối hôm đó là cuối tháng, chúng tôi phải tổng kết sổ sách và đưa ra những mặt hàng cần phải nhập cũng như ngừng lại. Vương Minh dựa đầu vào cửa kính ngủ ngon lành. Lúc này xe buýt bắt đầu lạnh dần vì mọi người đã xuống gần hết ở trạm trức. Tôi co người lại trong chiếc áo khoác bằng len mỏng manh. Tôi vừa có lịch học của kỳ tới, được nghỉ lâu hơn dự tính, thở phào, từ bây giờ tôi sẽ có năm tháng nữa để toàn tâm toàn ý lo cho cửa hàng Mộc Lan của bốn đứa.

một chàng trai lạ có gương mặt của một người ngày hôm qua bỗng dưng biến mất. Trong ký ức tôi, đó tựa như một buổi trưa mây trắng sáng trời, tôi bấm điện thoại gọi cho Jungkook và không có ai ở đầu dây bên kia. Biến mất. Bỗng dưng là thế. Không chỉ diễn ra trong một ngày, mà còn là những ngày sau đó và đến tận bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net