6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Taehyung đứng ngay ở cửa ra vào Cineleisure. Ánh nắng chói chang của một ngày đầu tuần chẳng những không làm tôi tỉnh ra, mà tôi còn ngỡ là mình bị ảo giác. Anh dựa lưng vào cây cột hình chữ nhật hươsng mắt nhìn về phía chúng tôi đang đến. Vương Minh xoay sang nhìn tôi như dò xét. Tôi không kịp thừa nhận hay phủ nhận điều gì. Cách tôi một bước về phía trước là giấc mơ. Tôi không hiểu mình đang nhìn thấy Taehyunghay Jungkook của ngày hôm qua.

- Hi. Có vẻ bất ngờ nhỉ? - Taehyung mỉm cười nhìn tôi.

Vuong Minh buông cái tay nãy giờ giữ chặt tôi ra. Khi nó làm thế, tôi có cảm giác mình đang rơi tuột ra.

- Hi... - Tôi ngập ngừng.

Rõ ràng là với những thứ đang diễn ra, tôi thực sự đang rơi tự do. Taehyung vẫn giữ nguyên ánh mắt sâu nhìn thẳng vào tôi. Tôi cố gắng nhắm mắt lại. Tôi sợ Taehyung nhìn thấy Jungkook đầy trong mắt tôi thay vì bản thân anh.

Vương Minh bất giác nắm lấy tay tôi. Tỉnh giấc. Tôi thấy mình lại cân bằng giữa mùi mộc lan thoảng qua không khí. Bỗng Taehyung chìa tay, đưa cho tôi tờ giấy cùng hai chiếc vé xem phim ở Cineleisure, cả ba đều có màu xanh nước biển. Rồi anh xoay người đi. Dáng vẻ đầy kiêu hãnh và ngạo nghễ như những cơn nắng đầu hè.

Vương Minh đưa mắt nhìn tôi. Nắm chặt những tờ giấy trong tay, tôi lại thấy mình tuột khỏi tay Vương Minh.

Có thứ gì đó rơi ra từ trong mắt tôi.

thứ gì đó trong suốt và nóng ấm.

Thứ gì đó làm khoé môi tôi cay nồng.

**********

Vương Minh bảo rằng tôi cần tĩnh tâm lại. Vì gương mặt tôi bây giờ trông không khác gì một đứa trẻ được cho kẹo, mà một phút trước cô giáo vừa dạy rằng ăn kẹo sẽ bị sún hết răng.

Tôi ngồi thẫn thờ ở cuối góc cửa hàng, cứ mở lá thư của Taehyung ra rồi lại đóng lại.

Những thước phim tôi đã cùng Jungkook xem ngày hôm qua lại hiện từng cảnh trong đầu. Tôi ngỡ như ngửi được mùi nước hoa trong chiếc áo len màu trắng sữa tôi hay mượn anh trong rạp, và cả mùi bắp rang ngọt chúng tôi hay ăn. Mỗi phút trôi qua lại có môt thứ từng thân thuộc trở về.

Tôi không nhận ra những ký ức đó đang vô tình hòa tan những thữ xa lạ này.

Bất công.

Nhưng tôi không còn cơ hội để điều khiển lý trí của mình.

Tôi lặng im cầm điện thoại nhắn tin vào số máy Taehyung để lại trong thư với hình ảnh Jungkook trong đầu.

~~~~~~~~~~~~

Sr vì chap này hơi ngắn ạ:((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net