Ending of my love story

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Mọi tình tiết trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng và không có thật. Vui lòng không áp chúng vào thực tế.

Chương này sẽ có sự cameo cực mạnh của GuOn

Mình là Kinara, Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
----------------------------------------------

Sau khi hưởng chế độ chăm sóc đặc biệt trong khoảng hai ba ngày, Hyeonmin cuối cùng cũng đã được cho xuất viện và trở lại với công việc tâm huyết. Thời gian thấm thoát trôi, mọi thứ vẫn vô cùng thuận lợi, tình cảm đôi bên dành cho nhau ngày càng khăng khít và ngày ấy cuối cùng cũng đến, ngày chiếc nhẫn nhỏ nhắn được nằm gọn gàng trên ngón áp út của bàn tay trái Jeonghyeon, như một lời thông báo rằng ‘Tôi đã kết hôn’.

Lễ cưới của đội trưởng đội cứu hỏa Song Hyeonmin và anh thợ làm bánh Kim Jeonghyeon được tổ chức vô cùng hoành tráng tại sân vườn của một nhà hàng có tiếng trong thành phố. Phần lớn khách mời đều là những người vô cùng quen mặt trong ngành, cấp dưới tại trụ sở và thêm một vài người bạn bên ngoài khác. Và nếu được hỏi đâu là khoảnh khắc ấn tượng nhất trong đám cưới thì đó chính là lúc hai chú rể trao nhau nụ hôn tình cảm ngay sau khi chiếc nhẫn cưới được đặt trên ngón áp út.

Một năm sau thời điểm lễ cưới long trọng diễn ra, chông vợ hài đón nhận tin dữ đầu tiên khi Kim Jeonghyeon đã có thai được hai tháng hơn. Không giống như bao đôi vợ chồng khác, khi hay tin vợ mình mang thai, Hyeonmin lại có nghi hoặc nhiều hơn là vui mừng, hỏi đi hỏi lại bác sĩ tận hai ba lần, cầm kết quả siêu âm trên tay vẫn còn chẳng thể tin nổi. Lý do vì sao á ? Vì trong cái trí nhớ được cho là tốt của anh thì mỗi lần cả hai lăn giường anh đều tuân thủ lời dặn của vợ, đeo bao rất kỹ lưỡng, sau đó còn tự tay gói nó lại rồi đem đi vứt kia mà. 

À...phải rồi. Chính là hôm đó, hôm cả hai nhậu xỉn quắc cần câu với Kim Kwanghee nhân dịp bác sĩ Park mang thai lần thứ hai. Cũng vì đã không còn khả năng điều khiển phương tiện nên họ đã chọn cách ngủ lại tại nhà của Kwanghee và Jinseong. Trong căn phòng dành cho khách, men rượu và men tình thi nhau tỏa ra và cả hai vồ lấy nhau với không biện pháp tránh thai, dẫn đến kết quả của hiện tại. 

Kể từ lần khám thai hôm ấy, tính tình Hyeonmin thay đổi 180 độ, từ hình tượng một người chồng dễ dại, cái gì cũng được, trở thành một người chồng khó tính và kỹ tính khi mà từ đồ ăn, thức uống đến những vật dụng thường ngày đều được đội trưởng Song chọn lọc cực kì khắt khe dựa trên các tiêu chuẩn an toàn anh mày mò sau khi biết vợ mình đã có mang. 

Trong ba bốn tháng đầu, Jeonghyeon trở thành một mẹ bầu ăn chay khi chỉ cần nghe được mùi thịt và cá ở khoảng cách xa là đã đủ khiến em ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Món khoái khẩu của em lúc này sẽ là một chén cơm nóng, ăn với nước tương và các loại rau củ quả đã được luộc chín. 

Đã có lúc Hyeonmin thử cắt nhỏ một ít thịt, sơ chế thật kỹ càng để loại bỏ mùi, lén dấu sau những lớp rau để giúp em bổ sung thêm chất nhưng đều thất bại. Chỉ cần em cắn nhẹ một tí thôi là đã buồn nôn không chịu được rồi. Ở những tháng sau của thai kỳ, em đã có thể ăn được thêm các loại cá nước ngọt và thịt heo mà không bị ói làm Hyeonmin mừng quýnh cả lên. 

Một điều lạ lùng nữa trong thai kỳ của Jeonghyeon là em nghiện ăn món khoai tây Lay's đặc biệt là vị khoai tây tự nhiên classic. Nếu không có gì cản trở thì một ngày Jeonghyeon có thể ăn sạch bách năm ống Lay’s mà vẫn còn thòm thèm. Tất nhiên, Hyeonmin làm sao để tình trạng này diễn ra mãi được. Bất chấp mọi sự giận dỗi của vợ mình, một ngày anh cho cho phép Jeonghyeon ăn tối đa hai ống, không hơn, không kém. 

Ngoài những khó khăn kể trên, mọi thứ đều chuyển biến vô cùng tốt đẹp. Thai nhi khỏe mạnh và phát triển rất tốt và được xác định sẽ là một bé trai. Ngay khi biết được giới tính thai nhi, Jeonghyeon lại sinh thêm một thú vui tao nhã mới là dùng thẻ ngân hàng của chồng để sắm đồ cho con trai. Cứ mỗi cuối tuần, nếu chồng không có nhiều việc tại sở em sẽ bắt đầu điệu bộ làm nũng, đòi ăn chở đến trung tâm thương mại, để em thoải mái chọn lựa những bộ quần áo và vật dụng cho bé trai sơ sinh. 

Nhìn từng cái thông báo tiền trong tài khoản đã bị trừ, Hyeonmin trong lòng không khỏi hiện diện nỗi xót xa, nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi em khi lựa những thứ ấy cho con trai của cả hai, lòng anh cũng phần nào cảm thấy mãn nguyện. 

Nhưng trước cơn bão, trời thường rất trong lành. Jeonghyeon và Hyeonmin chẳng thể ngờ được cuộc sống hôn nhân của cả hai sắp đón nhận một biến cố vô cùng khủng khiếp. 

Hôm ấy là sinh nhật của đội trưởng Song, Jeonghyeon dù đang bầu bí đi lại khó khăn nhưng vẫn muốn làm chút gì đó mừng sinh nhật chồng nên đã nhân lúc chồng đang bận rộn ăn mừng ở trụ sở, vào bếp nấu lấy vài món ngon ngon để đãi chồng. Cả trụ sở đều biết rõ vào buổi tối vợ của đội trưởng cần được vỗ về nên cũng không ép anh phải ở đó lâu và ít khi sắp cho anh lịch trực vào buổi tối hoặc khuya. Tiệc tùng một trận linh đình, Hyeonmin bon bon lái xe trên con đường quen thuộc trở về căn nhà nơi có vợ và con trai sắp sinh đang chờ đón. 

Vừa mở cửa nhà ra, vợ anh đã ông bụng đứng trước cửa gỗ, trên tay cầm bánh kem và hát vang một bài ca chúc mừng sinh nhật quen thuộc. Kết thúc bài hát, Hyeonmin nhắm mắt ước nguyện một điều thầm kín rồi thổi tắt cây nến duy nhất trên chiếc bánh kem nhỏ xinh. Ôm vợ vào lòng để cảm ơn, anh trở về vai trò của một người chồng mẫu mực, dìu vợ về bàn ăn thịnh soạn.

Nhưng chưa kịp động đũa thưởng thức những món trên bàn, điện thoại Hyeonmin đột nhiên đổ chuông, là một cuộc gọi từ số điện thoại của trụ sở cứu hỏa. Dự là có chuyện không hay xảy ra, anh lập tức bắt máy: 

“ Tôi Song Hyeonmin đây. Ở đó xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao ?”

“ Nguy to rồi đội trưởng ơi. Tòa nhà CWR ở trung tâm thành phố bị kẻ nào đó đánh bom rồi. Hiện tại đang cháy rất lớn và nguy cơ cao sẽ sụp đổ. Đội trưởng có thể đến sở chỉ huy mọi người được không. Đội của anh Kwanghee đã đến đó trước rồi.”

“ Anh biết rồi Minhyeong à. Kêu mấy đứa nhỏ chuẩn bị cho anh thêm một bộ bảo hộ nữa, anh sẽ lái xe đến đó ngay.”

Cúp máy, anh quay sang dặn dò em vài điều rồi tức tốc rời đi. Jeonghyeon nhìn theo bóng lưng anh bước ra khỏi cửa nhà, bàn tay mảnh mai siết chặt lấy điện thoại, lòng đầy lo lắng. Trên đường lái xe, Hyeonmin vẫn không yên tâm để vợ ở nhà một mình, đành lấy điện thoại ra gọi cho Hyeonjoon. 

Lời đồng ý của Hyeonjoon qua điện thoại khiến anh nhẹ lòng đi phần nào, anh rồ ga thật mạnh, lao đến hiện trường vụ đánh bom nhanh nhất có thể. Vừa thấy bóng dáng chiếc xe hơi quen thuộc lao đến, Minhyeong tay cầm đồ cứu hồ hớt hải chạy đến đón Hyeonmin. 

Vừa mặc đồ vào vừa lắng nghe tình hình, vì bom nổ theo từng đợt nên rất có thể vẫn còn những trái bom khác chưa được kích hoạt, mọi hành động của đội cứu hộ phải hết sức dứt khoát nếu không muốn có thêm thiệt hại về người. Dẫn theo Minhyeong và một vài người ưu tú trong đội tiến vào bên trong, Hyeonmin tiên phong phá bỏ những vật cản, vừa dập lửa vừa tranh thủ quan sát xem còn sót lại người nào hay không.

Đang cùng các đồng đội tiến hành mở đường cho những người còn mắc kẹt trong tòa nhà thoát ra, tiếng bom nổ bỗng dưng vang lên thu hút sự chú ý của Hyeonmin. Phán đoán của anh đã chính xác, vẫn còn những quả bom khác chưa được kích nổ. Đầu anh lóe lên một ý tưởng táo bạo. Hyeonmin giao lại việc giúp đỡ những người đang mắc kẹt cho cấp dưới còn bản thân anh tìm cách đi lên những tầng trên hòng ngăn chặn những vụ nổ tiếp theo có thể xảy ra.

Đến được với chỗ có thang máy, may mắn đã mỉm cười với anh khi nó vẫn còn điện để hoạt động. Ấn lên tầng cao nhất có thể, trong lúc chờ thang lên đến nơi, anh tranh thủ nhớ lại những kiến về bom mà anh Kwanghee đã từng dạy, về nguyên lí hoạt động và cách gỡ từng loại bom. 

Lên được đến nơi thì cửa thang máy lại không chịu mở ra. May sao cửa thang là cửa kính nên anh có thể dễ dàng phá vỡ nó chỉ với đôi ba nhát rìu. Kiến trúc ở khu vực này đã hoàn toàn đổ nát, và bốc cháy. Quan sát những tầng phía trên, mọi thứ vẫn như bình thường nên Hyeonmin vòng về rồi lên trên bằng lối cầu thang bộ. 

Lúc này bộ đàm anh đem theo bên người phát ra tiếng của Minhyeong. Cậu hỏi anh về tình hình trên đó, ngỏ ý muốn lên cùng anh. Định bụng hướng dẫn cho Minhyeong đi theo lối ban nãy, nhưng anh sực nhớ ra thang máy đã hỏng rồi nên lệnh cho Minhyeong không cần phải lên theo, phái thêm một vài người nữa vào để dập lửa những tầng còn đang bốc cháy.

Vừa kết thúc cuộc trò chuyện, Hyeonmin đã tìm thấy vô số những trái bom hẹn giờ khác được gài ở khắp nơi và đang đếm ngược thời gian khoảng thời gian mười lăm phút. Nhận ra kết cấu của của loại bom này khá đơn giản, Hyeonmin gỡ nắp bom chưa bộ đếm thời gian lên bắt đầu cắt dây bằng lưỡi rìu

Hì hục được một lúc lâu, toàn bộ số bom ở tầng này. Hyeonmin đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh kêu cứu của ai đó ở ngay bên trên. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Hyeonmin thức tốc đi theo lối cầu thang lên tầng tiếp theo để cứu người. Tập trung lắng nghe âm thanh xung quanh, một tiếng bom nổ nữa lại vang lên. Chắc có lẽ ban nãy thời gian gấp, vẫn còn một số quả anh không tìm ra được.

Âm thanh cầu cứu đã ở rất gần, Hyeonmin lại tung lắng nghe những biến đổi âm thanh lẫn trong không khí và thành công tìm ra căn phòng có người đang bị mắc kẹt. Lúc mở cửa phòng ra, tình thế không giống như anh tưởng tượng cho lắm. Vị lãnh đạo đáng kính của cục phòng cháy chữa cháy đang bị trói chặt trên một cái ghế gài đầy bom hẹn giờ, trước mặt ông ấy là một tên trùm một chiếc áo choàng rách nát, vươn cánh tay cầm chặt chiếc điều khiển hướng về phía vị lãnh đạo.

Suy đoán được phần nào tình thế hiện tại, Hyeonmin rón rén từng bước tiếp cận phía sau của tên mặc áo choàng. Nhân lúc hắn lơ là, lảm nhảm thứ gì đó về vị thần của lửa thiêng sẽ trừng phạt người, Hyeonmin cho tên đó một cú đánh thật mạnh bằng cán rìu khiến hắn bất tỉnh.

Không mất nhiều thời gian, Hyeonmin đã tiếp cận được cái ghế đầy bom đang trói chặt vị lãnh đạo khiến ông chẳng dám nhúc nhích. Ngay khi anh vừa định chạm vào trái bom, ông liền kêu lên oai oái bằng cổ họng như thể không muốn anh đụng vào chúng. Thấy rằng miệng ông đang bị dán chặt bởi băng dính, Hyeonmin gỡ nó ra để lắng nghe những gì vị lãnh đạo kia muốn truyền đạt: 

“ Câu không thể đụng vào những trái bom này được. Lúc nãy, lúc nãy hắn nói nếu di chuyển những trái bom này ra khỏi ghế chúng sẽ phát nổ.”

“ Vậy ngài hãy chịu khó một chút nhé. Tôi sẽ gỡ bom để cứu ngài.”

Đúng như những gì ngài ấy nói, quả bom trên ghế này không giống với những cái lúc nãy anh phá nhưng về nguyên lý cũng không có gì phức tạp. Mất hơn mười phút thì toàn bộ bom trên ghế ngồi đã được vô hiệu hóa, nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc. Tiếng bom nổ một lần nữa vang lên khiến mọi thứ bên dưới bị tàn phá nặng nề và địa hình nơi Hyeonmin đang đứng chao đảo không ít. 

Nhận ra không còn nhiều thời gian, Hyeonmin sực nhớ đến bộ đàm của mình liền dùng nó để liên lạc với những người bên ngoài hòng kêu gọi cứu hộ. May mắn một lần nữa mỉm cười khi đã có tín hiệu phản hồi từ đầu bên kia của bộ đàm. Minhyeong nhanh chóng tiếp nhận được tình hình và đã phái người tiến vào bên trong để tiến hành cứu hộ.

Cục trưởng cục phòng cháy chữa cháy thân là lãnh đạo lại nhát chết vô cùng, vừa nghe tin có cứu bình liền tức tốc chuồn ra ngoài, nhanh đến mức khiến Hyeonmin cũng vô cùng bất ngờ. Định bụng sẽ bước khỏi căn phòng chết chóc này, tự dưng chân anh trở nên nặng trĩu, khiến anh khó khăn trong việc di chuyển. Nhìn xuống chân mình, anh thấy tên kia đã tỉnh từ lúc nào. Tay hắn nắm chặt lấy quần bảo hộ của anh, như muốn không cho anh thoát đi được. Ở tình cảnh hiện tại, có thể dễ dàng nhận ra tại sao vị cục trưởng kia lại chuồn trước cả anh. 

Không chịu khuất phục nghịch cảnh, anh dùng sức gỡ tay tên đó ra khỏi ống quần nhưng tên đó vẫn lì lợm không chịu buông. Vừa chống cự hắn vừa rên ư ử, vừa lải nhải những điều vô nghĩa:

“ Tên khốn kiếp. Người dám phá hoại kế hoạch trả thù của ta. Vậy thì ta sẽ dâng mạng ngươi cho vị thần của lửa thiêng thay cho cái mạng quèn của hắn.”

Dứt câu, hắn rút túi quần ra một con dao găm cũ kĩ lỗ chỗ vài vết rỉ sét sau đó đâm thật mạnh hai ba nhát vào bắp chân của Hyeonmin, khiến anh đau đơn mà ngã quỵ xuống, ôm bắp chân đang ghim chặt con dao găm dính đầy máu. Nhìn thấy vẻ đau đớn và tuyệt vọng trên gương mặt của anh, hắn khoái chí mà phá lên cười thật nham hiểm. Hướng đôi mắt đang hưng phấn về phía anh, hắn thủ thỉ: 

“ Để trước khi hai ta cùng nhau đến gặp mặt thần lửa tối cao, ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé. Chuyện về một người cha độc ác đã chôn sống con trai mình trong biển lửa, rồi ngụy tạo nó thành một vụ tai nạn để hưởng được số tiền bảo hiểm khổng lồ. Nhưng ông ta không ngờ được rằng, đứa trẻ ấy vẫn còn sống sót đến tận bây giờ và mang trong người nỗi hận thù chẳng thể gột rửa được. ”

“ Với cả nửa thân thể bị bỏng, đứa trẻ ấy may mắn lớn lên được trong sự khắc nghiệt của xã hội, nuôi trong mình một ý định trả thù to lớn. Và rồi nó đã may mắn gặp được vị thần của lửa thiêng, người đã khai sáng và giúp nó đi đúng con đường nó mong muốn. Và hôm nay chính là cái ngày định mệnh nó dùng để trả người cha khốn khiếp của nó. Nhưng ngươi, ngươi đã phá hỏng tất cả những gì nó kì công chuẩn bị. Vậy nên, hãy đón nhận cơn thịnh nộ của thần lửa đi.”

Chưa kịp để hắn ấn nút trên điều khiển, Hyeonmin nhặt chiếc rìu ban nãy định dùng để công kích hắn lên, ném nó về hướng tay cầm điều khiển của hắn. Lưỡi rìu không quá sắt bén nhưng đủ để khiến cho cánh tay ấy trọng thương còn hắn thì kêu lên oai oái vì đau, làm rớt chiếc điều khiển xuống đất. 

Biết mình không có nhiều cơ hội, Hyeonmin khẩn trương vừa lê đôi chân tàn phế một bên của mình đến gần hắn, vừa tranh thủ dùng bộ đàm để liên lạc với Minhyeong. Nhưng khi đầu dây bên kia vừa vang lên tiếng alo, gương mặt tên đặt bom từ đau đớn, quằn quại chuyển sang nghiêm nghị và lạnh lùng đến đáng sợ. 

Chẳng có một động tác thừa nào. Hắn dùng chân đạp vào nút kích nổ trên cái điều khiển, khiến toàn bộ bom gài trong căn phòng và những quả con đang hẹn giờ lần lượt phát nổ. Trong tiếng đùng đùng của trận bom, ta chỉ có thể nghe thấy được tiếng cười hả hê của tên ác nhân chứ chẳng thể thấy được sắc mặt có chút tiếc nuối của đội trưởng Song. 

Vậy là anh đã mất đi cơ hội được nhìn mặt vợ lần cuối cũng như chứng kiến được lúc con trai mình được sinh ra đời. Là ba không giữ được lời hứa với mẹ của con rồi. Mong rằng từ nay về sau dù cho không có ba, hai mẹ con vẫn phải sống thật tốt đấy nhé, ba sẽ là người dõi theo và che chở cho gia đình nhỏ của mình từ trên cao. 

---------------------------------------------

Tại căn nhà của hai vợ chồng, Jeonghyeon lòng tràn đầy bất an. Ban nãy nhìn sắc mặt của anh khá tệ nên cậu đoán chắc chuyện này cũng không hề đơn giản như những vụ hỏa hoạn bình thường. Mở tivi lên để theo dõi tin tức, em đỡ cái bụng nặng trịch của mình lại ngồi lên ghế sô pha, vừa để tìm điểm tựa khác mềm mại hơn vừa thuận tiện theo dõi tin tức. 

Bỗng dưng có tiếng gõ cửa vang lên kèm hai ba tiếng gọi với vào: 

“ Jeonghyeon ơi ! Mở cửa cho tao với. Tao Hyeonjoon đây. Anh Hyeonmin nhà mày sợ mày ở nhà một mình có chuyện nên kêu tao sang ở với mày nè. Mở cửa cho tao với.”

“ Rồi rồi. Chờ tao một chút. Tao ra liền đây.”

“ Cửa không khóa sao mày phải gọi tao làm gì vậy Hyeonjoon ? Có biết là bạn mình bầu bí đi lại rất khó khăn không hả ? ”

“ Tao biết là trong lòng mày bây giờ đang lo lắng nên tao không muốn bất thình lình mở cửa vào hiểu không ? Chồng mày đi thì chồng tao cũng đi nên tao biết kiểu gì tinh thần mày bây giờ cũng không ổn định. Nhỡ mày với con mày có chuyện gì, tao có mười cái mạng cũng không đền nổi cho anh Hyeonmin đâu.”

“ Tao...tao xin lỗi. Tao đã hơi nhạy cảm rồi.”

“ Không sao...an nguy của mẹ con mày mới là quan trọng. Nào, để tao đỡ mày ngồi xuống ghế cho đỡ mỏi. Mang thai đứng nhiều lại mỏi lưng.”

Thế là đôi bạn thân cùng nhau ngồi xuống sô pha kể nhau những câu chuyện vô tri hòng lảng tránh nỗi âu lo trong lòng. Chuyện trò được một lúc thì bỗng dưng Jeonghyeon thấy khát nước nên đã nhờ Hyeonjoon rót cho một cốc nước ấm trong cái bình thủy đặt ở góc bếp.

Rót xong ly cho bạn mình, Hyeonjoon cũng thấy có chút khô cổ họng nên đã hỏi vọng ra xem nước lạnh ở đâu nhưng đáp lại cậu chẳng phải là vị trí để nước lạnh.  Kể từ lúc Hyeonjoon rời đi, bụng Jeonghyeon tự dưng quặn đau dữ dội, nhưng em vẫn cố nhịn vì nghĩ rằng chỉ là em bé đang hơi quậy một chút. Nhưng cơn đau ấy lại chẳng hề thuyên giảm và còn ngày một dày vò em dữ dội hơn. 

Mãi đến khi Hyeonjoon hỏi vọng ra nước lạnh để ở đâu, em lúc này đã không thể nhịn được nữa, hét toáng lên một tiếng, giải phóng những nín nhịn từ nãy đến giờ. Hyeonjoon nghe tiếng la thất thanh của bạn mình thì lo sốt vó, lật đật chạy từ gian bếp về phòng khách, hỏi thăm tình hình của Jeonghyeon: 

“ Mày...mày thấy trong người hiện tại thế nào ? Có đau lắm không Jeonghyeon ?”

“ Đa...đau lắm. Chắc là tao...sắp...sinh rồi. Lấy điện...thoại tao...gọi cho số của...bệnh viện tao...đã lưu đi...Á...đau quá...” 

“ Được rồi, được rồi. Tạo đang gọi đây. Ráng lên, ráng lên. Đau quá thì cứ bấu tay tao này. Đừng tự chịu đựng một mình.”

“ Alo. Cho tôi một chiếc xe đến địa chỉ XX được không. Bạn tôi sắp sinh rồi.”

Không lâu sau, cả hai đã có thể nghe được tiếng xe cứu thương. Người của bệnh viện nhanh chóng phối hợp với Hyeonjoon đỡ Jeonghyeon lên xe, lao đi thật nhanh trên con đường đến với phòng sinh của bệnh viện. Trong tình thế rối ren hiện tại, Hyeonjoon đành đánh liều, lấy điện thoại ra gọi cho Minhyeong để hỏi thăm tình hình.

Không ngoài dự đoán, chẳng có ai trả lời Hyeonjoon cả. Không bỏ cuộc, cậu cố chấp gọi thêm hai ba lần nữa nhưng vẫn chỉ nghe được câu nói thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không bắt máy. Chưa bao giờ cậu thấy bất lực như bây giờ, khi hai trân quí của cậu gặp nguy hiếp, cậu chẳng thể làm được gì ngoài ngồi chờ điều kì diệu sẽ xảy đến. Những giọt nước bắt bắt đầu xuất hiện, rơi đẫm trên cánh tay run rẩy đang nắm chặt lấy tay Jeonghyeon.

Đến bệnh viện, các bác sĩ phối hợp với y tá đưa em lên băng ca đẩy vào phòng sinh. Bên ngoài chỉ còn lại mỗi Hyeonjoon và một ý được cử ở lại để lắng nghe cậu kể chi tiết về tinh hình của sản phụ. Đèn của phòng phẫu thuật đã bật lật, các bác sĩ bên trong bắt đầu tiến hành các bước cơ bản, chuẩn bị cho việc sinh nở của Jeonghyeon. 

Bên ngoài, Hyeonjoon ngồi thụp xuống một chiếc ghế bất kì nào đó dọc hành lang, tay chân run rẩy cố gắng liên lạc với Lee Minhyeong. Cứ sau mỗi lần nghe thấy thông báo không thể liên lạc được, Hyeonjoon không giấu nổi sự tuyệt vọng mà khóc lên thật lớn. 

Tình hình bên trong phòng sinh cũng không mấy khả quan khi bác sĩ dù đã tiến hành gây tê toàn bộ khu vực thân dưới nhưng sản phụ vẫn không ngừng kêu đau, nước ổi bắt đầu chảy ra nhiều hơn báo hiệu không còn nhiều thời gian nữa. Sau cùng bác sĩ đã thương thảo với Jeonghyeon và đi đến quyết định sinh nở mà không cần gây tê. Tuy là sẽ rất đau đớn nhưng tình hình hiện tại không thể chậm trễ được nữa, Jeonghyeon đành phải quyết định hy sinh, chịu đau vì con.

Tiếng hét thất thanh vì đau đớn của Jeonghyeon bên trong lớn đến nỗi Hyeonjoon ngồi bên ngoài vẫn có thể cảm nhận rõ bạn mình đã đang phải trải qua những gì. Tay cậu càng trở nên run rẩy hơn, chiếc điện thoại cũng chẳng thể cầm chắc được nữa. Một y tá đi ra từ phòng sinh liền bị Hyeonjoon kéo lại hỏi: 

“ Bạn...bạn em thế nào rồi. Sao em nghe cậu ấy hét lớn vậy chứ ?”

“ Sản phụ bên trong không vào được thuốc tê nên đã chấp nhận mổ sống để lấy đứa bé ra. Tình hình bên trong hiện tại rất nguy cấp, tôi phải đi điều thêm người tới.”

Nói xong, vị y tá kia tức tốc chạy về phía trước bỏ lại một Moon Hyeonjoon đang chết lặng với những tiếng la thất thanh liên hồi của Jeonghyeon. Không chỉ tay cậu mà giờ đến cả chân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net