Fire and Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Mọi tình tiết trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng và không có thật. Vui lòng không áp chúng vào thực tế.

Fic có sự góp mặt của: GuOn và một chút xíu Rasted

Là món quà để mn nhâm nhi vào dịp lễ

Mình là Kinara, Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
----------------------------------------------

Mười hai giờ ba mươi phút, màn trời trải đầy những vì sao rực rỡ, khoác lên thành phố W cái dáng vẻ yên tĩnh , trầm ổn với những tòa chung cư cao chót vót đều đã tắt hết đèn do người dân nơi đây không chuộng lắm cái hoạt động về đêm. Đèn đường và ánh trăng là những vật sáng duy nhất còn sót lại để thành phố không bị nuốt chửng bởi bóng tối. 

Một bóng người cao gầy gò khoác lên mình tấm áo choàng có mũ trùm đầu mang màu xám của bụi bẩn, trên tay là một cái túi vải cũ kĩ đựng những thứ đồ. Những bước chân hắn lén lút, lẩn qua những cột đèn đường cao chót vót, mon men trong những con hẻm thiếu sáng đến được phía sau một tòa chung cư không mấy hiện đại, nơi chỉ có một bác bảo vệ trực cửa nhưng tay lại cầm một bình rượu trắng, gương mặt say xỉn, hai mắt nhắm nghiền, liên tục nói mớ về một cuộc sống lý tưởng.

Nhìn qua ngó lại để chắc chắn không có con chuột nhắt nào theo đuôi. Hắn ta đặt túi đồ nặng trĩu kia xuống đất, lấy ra từ bên trong vài hộp diêm, năm sáu chai nước đựng đầy thứ chất lỏng gì đó, một chiếc rìu với lưỡi rìu sắt bén và một cái bật lửa đã rỉ sét. Mở nắp từng chai, thứ nước kia được hắt trút xuống quanh tòa nhà, thản nhiên lướt ngang qua tên bảo vệ say mèm với nụ cười đắc chí. 

Không dừng lại ở đó hắn dùng rìu phá tan cánh cửa gỗ phía sau của tòa nhà, chỗ được dùng như một lối thoát nữa khi tình trạng khẩn cấp xảy ra, tưới xăng lên mẩu gỗ gãy đoạn dưới tác dụng của rìu bén, cứ ngắm được chỗ nào vừa mắt, hắn không ngần ngại ném khúc gỗ đầy chất lỏng vào đó, rồi dùng toàn bộ lượng còn lại đổ ngập sàn nhà. 

Mùi xăng bốc lên nồng nặc nhưng xung quanh chẳng có lấy một bóng người, kẻ có mặt cũng xem như chẳng có. Những bao diêm là thứ tiếp theo được đụng đến, hàng trăm cây diêm nhỏ lẫn lộn trong đống xăng kia đang chực chờ được tỏa sáng. Hai tay hắn run run, cầm chiếc bật lửa giơ ra trước mặt, mở nắp, thắp lên ngọn lửa mà hắn cho là thiêng liêng. 

Từng bước chân đưa hắn trở lại bên trong căn chung cư. Ánh sáng của ngọn lửa làm lộ diện gương mặt thật sự của hắn và nó trông thật đáng sợ. Nửa bên mặt đã bị hủy hoại nặng nề bằng, không có lớp da bao bọc, phần thịt bên trong lộ ra trông mới kinh tởm làm sao. Nhìn thẳng vào thứ đang cháy, hắn bắt đầu lảm nhảm những thứ vô nghĩa ' Hỡi những vị thần của lửa, giờ đây con sẽ dâng lên ngài thứ mà ngài mong muốn.'

Câu nói vừa dứt, hắn nhoẻn miệng cười rồi thả chiếc bật lửa ấy xuống hỗn hợp xăng và diêm xung quanh tòa nhà. Ngọn lửa gặp được thứ ưa thích bắt đầu lớn dần rồi lan rộng ra xung quanh, theo con đường đã được hắn ta vẽ sẵn. Chờ cho mọi thứ ổn thỏa, hắn liền quay đầu bỏ đi, biến mất vào cái ngõ nhỏ tối tăm mà hắn chui ra. 

Tên bảo vệ đang ngủ rất say kia có vẻ đang có một giấc mơ tuyệt đẹp, đến độ bản thân đang chuẩn bị thiêu cháy vẫn không hề hay biết. Nhiệt độ biến đổi đột ngột, một vài đốm lửa bắt đầu lan đến chân mới có thể khiến ông ta tỉnh dậy, tá hỏa nhận ra tòa chung cư này chuẩn bị cháy to. Dùng chút tỉnh táo cuối cùng, hắn quẳng lại chai rượu chạy vội ra chỗ an toàn, tay chân luống cuống chẳng biết nên làm gì trước làm gì sau, miệng thì liên tục hô cháy rồi, cháy rồi mặc cho âm thanh có vô cùng yếu ớt. 

Mãi cho đến khi lửa đã bắt đầu dâng cao và tàn phá kiến trúc, tên bảo vệ mới bắt đầu nghĩ đến việc gọi lính cứu hỏa. Vẫn là những thao tác lọng cọng đó, chiếc điện thoại cảm ứng cùi bắp vừa bị hắn làm rơi vỡ màn hình cách đây không được lôi ra từ trong túi quần. Ngón tay vì nhiệt độ xung quanh và sự sợ hãi của hắn mà đổ mồ hôi vô cùng trơn trượt. Mãi mới có thể vào được phần gọi điện, bấm dòng số của đội phòng cháy được chủ căn chung cư cấp cho lúc mới vào làm. 

Bên trạm cứu hỏa không khí vô cùng yên tĩnh, một đám nam nhân phụ trách trực ca đêm hôm nay đang rủ rê nhau chơi thật hay thách và mục tiêu của bọn nó là hùa nhau bóc trần sự thật về người lớn tuổi nhất ở đây, Song Hyeonmin. Lý do được mọi người đưa ra là vì chúng nó toàn là những đứa mới vào ngành, thông tin về đàn anh còn quá ít ỏi, chúng nó muốn biết thêm về chỉ huy của chúng nó. 

Nói sơ qua về cơ cấu của sở cứu hỏa này thì nó được chia làm hai đội một đội do Song Hyeonmin chỉ huy còn một đội do Kim Kwanghee đứng đầu. Thật ra ban đầu cơ sở này chỉ có một đội lính cứu hỏa duy nhất của Kim Kwanghee làm thủ lĩnh và Song Hyeonmin chỉ là đội phó. Nhưng sau đó, bên trên duyệt được một vài người trẻ mới tốt nghiệp khác vào và đưa sang cho cơ sở của cậu nên cậu được anh Kwanghee phân luôn làm đội trưởng của đội mới. Bản thân Hyeonmin cũng là người tương đối dễ dãi nên cũng chẳng phàn nàn gì. Nhưng đó đã là chuyện của một tuần trước. Giờ đây mấy anh em trong đội đang ngồi lại với nhau, kéo đàn anh Song Hyeonmin vào vòng tròn bắt đầu xoay chai thủy tinh, tìm ra nạn nhân đầu tiên của đêm nay. 

Sau bốn lượt xoay chai, đám đàn em của Hyeonmin bắt đầu bất mãn khi chúng nó đã dùng đủ mọi loại kĩ xảo, thủ thuật vẫn không thể chĩa được miệng chai thủy tinh về hướng anh ngồi. Sau khi đội phó của đội là Lee Minhyeong phải gọi điện về cho nóc nhà của mình để làm nũng bằng giọng mũi khiến ai đấy đều nổi hết da gà, cả bọn lính mới quyết tâm phải xoay cái chai trúng anh đội trưởng.

Niềm tin giao hết vào tay đội phó, Minhyeong đặt chai nằm ngang, bắt đầu lượt quay của mình. Chiếc chai bắt đầu xoay và phát ra tiếng cho ma sát với nền nhà, cả bọn đều nhắm mắt cầu nguyện riêng chỉ có đàn anh là vẫn bình thản, quan sát chiếc chai như một thú vui tao nhã. Ba mươi giây sau, nó đã dừng lại, hướng phần miệng về đúng người. Đám nhóc vui vẻ như trúng số, đứa nào cũng bâu vào nịnh bợ Minhyeong hướng cậu đến lựa chọn thật. 

Chưa kịp đưa ra quyết định với người đàn anh, chiếc điện thoại trên bàn làm việc gần đó reo lên thanh âm quen thuộc, buộc mọi người dừng cuộc chơi mà tập trung vào công việc. Hyeonmin là người nhận cuộc gọi, phân công cho những thành viên còn lại trong đội gấp rút chuẩn bị những dụng cụ cần thiết để tiến hành dập lửa. Rất nhanh sau đó, tọa độ cụ thể của nơi xảy ra hỏa hoạn đã được gửi tới trạm, họ tức tốc lên xe, lao nhanh trong màn đêm đến hiện trường vụ cháy. 

Nhìn từ xa, tòa chung cư bây giờ đã bị bao phủ một tấm áo choàng lửa nóng bỏng. Lính cứu hỏa đã tới, mỗi người thi hành từng nhiệm vụ như đã giao từ trước. Căn chung cư này không hiện đại lắm, có vẻ đã được xây từ khá lâu, chỉ có năm tầng lầu và lửa đã lan được đến tầng thứ tư. Đội dập lửa vào vị trí, phun những được nước đầu tiên hòng làm dịu đi đám cháy, mở đường cho đội cứu hộ tiến vào bên trong, giúp những người bị mắc kẹt thoát ra. 

Hyeonmin trang bị theo bên mình những vật dụng cần thiết, dẫn theo Minhyeong và một lính mới tiến vào bên trong. Tình trạng bên trong còn tệ hơn cả bên ngoài, ngọn lửa dữ dội bao trùm khắp nơi, đâu đâu cũng đỏ hỏn và nóng bỏng. Ra lệnh cho hai người kia theo sát đằng sau, Hyeonmin dùng dụng cụ phun bọt mang theo để mở đường, tiến lên tầng một của tòa nhà. Kiểm tra một lượt, tầng này toàn là giấy vẽ, giá đỡ bằng gỗ, có vẻ là nơi ở của một họa sĩ, nhưng người thì không thấy. 

Nhanh chóng kéo quân lên tầng hai, có tiếng kêu cứu phát ra từ một căn phòng có cánh cửa đóng chặt, Hyeonmin lệnh cho hai người phá cửa cứu người,bản thân anh tiếp tục trèo lên tầng cao hơn. Ở tầng ba chẳng có gì cả, nơi này trưng bày rất nhiều những món đồ gỗ quý giá, lửa ở đây cháy tương đối dữ dội, không thích hợp để nán lại lâu. Lên đến gần tầng bốn, có một tiếng khóc rất lớn thôi thúc Hyeonmin phải chạy nhanh hơn nữa. Vượt muôn ngàn đám lửa lớn nhỏ khác nhau, anh cũng đã đến được căn phòng duy nhất ở lầu bốn. 

Cánh cửa gỗ nóng phừng phực chứng tỏ bên trong đã cháy cũng khá lớn. Dùng đồ vật mang theo bên người, Hyeonmin phá cửa xông nhà. Không ngoài dự đoán, những món đồ trong căn phòng đều đã bắt được lửa và bừng cháy, khói đen bốc lên nghi ngút khiến người ta ngạt thở. Âm thanh kia giờ đây đã vô cùng rõ rệt, Hyeonmin theo đó đến trước một cánh cửa cháy dữ dội, nằm gần vài đống lửa nhỏ. 

Không chần chừ. anh vung mạnh hai ba nhát rìu, cửa gỗ liền vụn vỡ, bên trong khói đen mù mịt, một cậu trai ngồi co ro trong một góc tương đối an toàn của căn phòng. Đồ đạc bên trong đều đã bắt lửa sinh ra lượng nhiệt khổng lồ, khói đen từ những đám lửa mãnh liệt ấy bốc lên, theo hướng cửa sổ mở mà thoát ra ngoài. Như không biết Hyeonmin đến, chàng trai nọ vẫn cúi gằm mặt xuống khóc lóc rất thảm thương, từng tiếng ba ơi, mẹ ơi đứt, tiếng nấc đứt quãng cứ thế vang lên.

Dùng đồ chữa cháy để mở đường, Hyeonmin vừa khẽ lay động thân thể ướt đẫm mồ hôi đang rúm ró nơi góc phòng vừa nói: 

" Cậu gì ơi. Tôi là người của đội cứu hỏa. Ở đây không còn an toàn nữa. Cậu theo tôi xuống bên dưới được không ?'' 

Giọng nói ấm áp, có chút quen thuộc ấy vang lên thu hút sự chú ý của cậu. Không kịp để anh ú ớ điều gì, cậu ấy lao đến ôm chầm Hyeonmin, vừa khóc một trận rất lớn, vừa liên tục gọi  'Ba ơi, ba ơi, con sợ lắm, ba đừng bỏ con có được không.' Mạng người quan trọng, Hyeonmin bỏ qua màn nhận ba bất ngờ ấy, lấy bộ đàm thông báo cho đội chữa cháy bên ngoài chuẩn bị dụng cụ để đưa người từ tầng bốn xuống. 

Lửa bên ngoài đã phần nào được kiểm soát, các lính hỏa bên ngoài nhận lệnh, khẩn trương chuẩn bị thang và dây thừng sẵn sàng cho việc cứu hộ. Bên này, Hyeonmin một tay ôm lấy cậu trai kia, một tay dùng vòi phun bọt, mở đường đến cạnh cửa sổ, ra hiệu cho những người bên ngoài biết về vị trí hiện tại của anh. 

Khi mọi thứ đã thuận lợi, Hyeonmin dự định đưa chàng trai đang thút thít trong lòng cho cấp dưới đang chờ bên ngoài thang cứu hộ. Nhưng cậu chàng có vẻ không chịu rời khỏi người anh để đến với người khác. Nghĩ lại ban nãy lúc gọi vào bộ đàm, những người khác thực hiện nhiệm vụ dập lửa cứu người bên trong tòa nhà đều đã thoát ra an toàn và không có bất kì thiệt hại nào. Hyeonmin dùng chút sức, ôm người nhảy vào cái bục được gắn với thang cứu hộ rồi ra lệnh hạ thang xuống dưới.

Lúc tiếp đất cậu trai trong lòng đã ngất lịm đi, xe cảnh sát đã đến hiện trường vụ cháy, công việc của anh đến đây coi như hoàn thành. Nhìn người trong lòng mắt nhắm nghiền nhưng nét mày chan chứa âu lo, Hyeonmin lệnh cho Minhyeong và một vài người ở lại cung cấp thông tin cho ảnh sát, còn anh dẫn theo một đoàn khác phối hợp với xe cứu thương đưa người bị thương đến bệnh viện. 

Có vẻ lúc này người trong lòng anh đã tạm thời mất đi ý thức, anh nhẹ nhàng giúp cậu thoát khỏi tư thế ôm, đặt cậu lên giường bệnh phục vụ cho mục đích thăm khám của các y bác sĩ. Theo chẩn đoán sơ bộ, cậu chỉ ngất đi do kiệt sức ,trước đó ăn uống không điều độ và trải qua một trận kích động lớn ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý, chưa dám chắc thời gian tỉnh lại. 

Sau khi tiến hành truyền dịch, các bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, để lại Hyeonmin cùng người con trai đang say ngủ kia ở lại với nhau. Ngắm nhìn người ấy say giấc, trái tim Hyeonmin chợt rung lên một xúc cảm lạ lùng trước giờ chưa từng có. Ánh nhìn của anh hướng về người ấy không biết từ lúc nào đã trở nên hiền từ hơn rất nhiều, tựa như người cha đang nhìn con trai mình yên giấc mỗi đêm.

Ở được một lúc, Hyeonmin sực nhớ ra còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, anh ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Minhyeong nhờ cậu thuật lại một chút tình hình dập lửa cũng như những kết luận từ phía cảnh sát. Nói chuyện được nửa tiếng hơn, anh dặn dò một số chuyện cho sáng mai rồi cúp máy trở lại phòng với người kia. 

Là người do đích thân mình cứu giúp, Hyeonmin tự nhận thấy bản thân có trách nhiệm coi sóc cậu ấy nên thay vì về nhà, anh chọn ở lại bệnh viện, quan sát động tĩnh của đối phương từ chiếc giường bệnh trống bên cạnh. Được một lúc, Hyeonmin nhận thấy cơ thể anh cũng cần được phục hồi nên đã xoay người lại thả lỏng cơ thể, chợp mắt một lát.

Lúc Hyeonmin mở mắt ra lần nữa cũng đã là chuyện của sáng hôm sau. Từng tia nắng sớm len lỏi vào phòng qua cửa sổ đậu trên gương mặt vẫn không chút chuyển biến của người nằm ở giường bên cạnh. Kiểm tra lịch làm việc trên điện thoại, hôm nay lại phải trực đêm nên anh cũng thong thả gọi bác sĩ vào kiểm tra qua cho người kia rồi ra khỏi viện để mua đồ ăn sáng. 

Hai cái bánh sừng bò và một cốc cà phê là những gì đội trưởng cần cho một bữa sáng đơn giản. Bánh ở quán này ngon hơn hẳn những chỗ khác anh từng ăn, khiến anh cũng phấn chấn được hơn phần nào. Thường thì anh không dậy sớm như hôm nay nên dù đã có một ly cà phê, hai mắt anh vẫn lờ đờ như thể sắp gục ngã. 

Về được đến bệnh viện, bước vào căn phòng quen thuộc kia. Chai nước biển đã được thay mới nhưng cậu ấy thì chẳng có chuyển biến gì đáng kể. Lại một khoảng lặng nữa được Hyeonmin tận dụng để quan sát người nằm trên giường bệnh, cái thứ cảm xúc nhộn nhạo kia lại trỗi dậy và lần này nó khiến tim anh đập nhanh hơn nhiều. Nghĩ lại những chuyện bản thân đã trải qua cùng người này, anh bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh lúc cậu ấy gọi anh một tiếng ba. 

Ký ức tồi tệ ngày bé của anh trở về khi bố mẹ Hyeonmin ngày xưa vì cứu anh khỏi căn nhà bốc cháy đã mắc kẹt trong biển lửa. Lúc đội cứu hỏa đã xuất hiện thì mọi thứ đã quá trễ, căn nhà đã cháy đen cùng với thi thể của bố mẹ anh. Sau khi tang lễ được tổ chức, anh trở thành trẻ mồ côi khi họ hàng không ai chịu đứng ra nhận nuôi anh vì họ cho rằng anh là đứa trẻ xui xẻo đã khắc chết cha mẹ ruột. 

Ngồi gục bên cột điện bên đường, đứa trẻ vừa trải qua nỗi đau mất đi cha mẹ ruột và bị người thân cự tuyệt bắt đầu bật khóc. Con đường trải nhựa, đông đúc phương tiện di chuyển qua lại nhưng chẳng có ai đoái hoài gì đến một Hyeonmin nhỏ bé đang nức nở trong nỗi buồn. Một cái chạm mềm mại vào tay khiến Hyeonmin chú ý mà ngước đầu lên quan sát. Nụ cười rạng rỡ của cậu ấy khiến trái tim đứa trẻ ấy trở nên ấm áp hơn. Đôi mắt ngấn nước của anh chạm trán với đôi mắt biếc xinh đẹp kia và mắt biếc là người lên tiếng trước: 

" Cậu gì ơi ! Sao cậu lại ngồi đây một mình thế. Bố mẹ cậu đâu ? "

" Bố...mẹ...mình qua đời rồi. Giờ mình không còn nhà nữa, cũng chẳng biết phải đi đâu, làm gì." 

" Vậy cậu đi cùng tớ nhé. Tớ sẽ dẫn cậu về nhà."     

Bàn tay trắng trẻo của người đối diện vươn ra, hướng về phía Hyeonmin vẫn còn đang ngơ ngác ngồi dưới đất. Với tâm hồn của một đứa trẻ đã không còn gì cả, Hyeonmin đã chọn cách tin chàng trai mắt biếc kia và đó chính là quyết định đúng đắn đầu tiên trong cuộc đời của cậu. Ở nơi được gọi là nhà mới ấy, Hyeonmin được ăn no, mặc ấm, vui vẻ chơi đùa cùng bạn bè và học hành đàng hoàng. Mái ấm ngày ấy đã góp phần nuôi dưỡng nên lính cứu hỏa Song Hyeonmin dũng cảm, mạnh mẽ của hiện tại. 

Được những ký ức về lần đầu gặp gỡ chàng trai mắt biếc nhắc nhở, Hyeonmin đột nhiên nhoẻn miệng cười, lấy điện thoại gọi vào dãy số quen thuộc. Khi vừa nhận được tín hiệu đầu dây bên kia đã chấp nhận cuộc gọi, anh xung phong lên tiếng trước. 

" Anh Jinseong hả. Anh có đang làm việc không em có chuyện muốn hỏi."

" Anh không. Có chuyện gì thế."

" Nếu giờ em nhìn một người, tự dưng trái tim em đập nhanh bất ngờ, lòng em dâng lên một cảm giác dễ chịu, ấm áp. Là biểu hiện của việc gì thế ? "

" Có nghĩa là em trai tôi đã biết yêu rồi đó. Ngốc ạ."

" Yê-yêu sao ? Nhưng em chỉ thậm chí còn chả biết gì về người đó. Tên tuổi, gia cảnh hoàn toàn mù tịt làm sao có thể xuất hiện tình yêu được chứ ?"

" Nói chuyện với em xong anh cảm thấy anh có lỗi với cái nghề bác sĩ tâm lí của mình quá. Thật xấu hổ với những người trong ngành khi không thể dạy dỗ được đứa em trai này của mình."

" Anh nói vậy là có ý gì đây ?"

" Nói mày ngốc cũng chẳng sai. Lúc trước anh với anh Kwanghee cũng có biết gì về nhau đâu. Anh gặp anh ấy ở quán cà phê gần bệnh viện, anh là bác sĩ anh Kwanghee là cấp trên của em, chả biết gì về nhau cả. Bây giờ thì sao, anh Kwanghee là chồng của anh, là cha của con anh. Hyeonmin ngốc ạ, tình yêu xuất phát một phần từ cảm nhận, không phải là phỏng vấn xin việc làm mà phải hiểu rõ cặn kẽ về người đó rồi mới yêu. Hiểu chưa ? "

" Em biết rồi. Xin lỗi vì đã khiến anh phải xấu hổ."

" Không cần phải móc mỉa anh kiểu đó. Có bệnh nhân đến rồi, anh cúp máy nhé. Tạm biệt."

" Tạm biệt."

Ngắt kết nối với máy của Park Jinseong, Hyeonmin trở lại phòng bệnh và bất ngờ khi thấy chàng trai bất tỉnh từ hôm qua đến giờ đã mở mắt, ngồi trên giường bệnh, tựa lưng vào tường. Sau khi bác sĩ kiểm tra qua một lược, kết luận không có gì nghiêm trọng, không gian yên ắng của phòng bệnh chỉ với hai người trở lại. Viện lý do nghề nghiệp, Hyeonmin điều chỉnh chất giọng sao cho ưng ý rồi hỏi thăm cậu trai: 

" Cậu tên là gì ?"

Mất một khoảng lặng, chàng trai mới lắp bắp nói được vài tiếng " Ki-Kim...Jeong...hyeon"

" Lúc tôi tìm thấy cậu trong vụ cháy, cậu đã khóc rất nhiều và có một số hành động hơi kỳ lạ. Tôi không có ý định tò mò đâu nên cậu không muốn kể cũng không sao. Tôi chỉ là muốn giúp cậu thôi."

Lại thêm một khoảng lặng nữa, lần này ánh mắt Jeonghyeon ánh lên đôi phần do dự cũng như lo lắng. Nhưng sau cùng cậu vẫn chọn cách kể cho người bên cạnh nghe: 

" Tôi có kí ức không hay về hỏa hoạn nên khi ấy chỗ mình ở bốc cháy, tôi hoảng sợ lắm. Tôi chỉ biết mở cửa sổ cho khói bay đi bớt. Sau đó lại lúng túng chẳng biết làm gì. Những kí ức xấu xí lúc xưa trở về bủa vây lấy tôi khiến tay chân tôi cứng đờ, nước mắt không hiểu khi nào đã lã chã rơi, cảm giác như lửa xung quanh cháy ngày càng dữ dội làm tôi hoảng sợ. Sau đó thì tôi mất đí nhận thức và hiện tại thì đã ở đây rồi."

Nói rồi mắt Jeonghyeon lại bắt đầu ngấn nước trở nên long lanh nhưng lại mang dáng vẻ của sự yếu đuối muốn được vỗ về. Nhưng chỉ lát sau thôi, từng dòng lệ lại tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp ấy khiến Jeonghyeon mang đầy dáng vẻ của sự đau thương. Như một thói quen, Hyeonmin kéo cậu trai này vào lòng, vuốt vuốt lưng an ủi như đang vỗ về một đứa trẻ nhớ nhà. Nhìn dáng hình của Jeonghyeon hiện tại, anh như nhìn thấy bản thân trong cái ngày định mệnh ấy, ngày mà anh Jinseong đưa cậu đến với nơi mà sau này cậu có thể tự hào gọi một tiếng là nhà. 

Khoảnh khắc gương mặt non nớt của Jeonghyeon áp vào lồng ngực Hyeonmin để đón nhận những hành động ân cần và dịu dàng, trái tim anh một lần nữa thổn thức. Có lẽ những điều anh Jinseong nói là sự thật, anh đã tìm ra sự đồng điệu và vô thức dành cho chàng trai này thứ tình cảm đặc biệt trước giờ chưa anh chưa từng cảm thấy. Cả hai cứ thế, một người khóc, một người dỗ dành đến khi Jeonghyeon trở lại trạng thái nghỉ ngơi. Đặt người ấy xuống giường, Hyeonmin khẽ vuốt vuốt những sợi tóc mái lòa xòa trên trán của người ấy, chỉnh lại chăn cho kín đáo sau đó bước ra ngoài để gọi điện thoại. 

" Alo Minhyeong hả. Trực sáng xong rồi đúng không ? "

" Dạ vâng. Em đang chuẩn bị lại quán Hyeonjoon để ăn trưa đây. Có việc gì sao ạ ?"

" Anh có địa điểm ăn trưa mới cho hai đứa đây. Chi tiết công việc anh cũng sẽ gửi qua tin nhắn nhé. Giờ anh phải đi làm chuyện khác rồi."

" Vâng em biết rồi. À bên cảnh sát đã gửi những thông tin họ điều tra được qua mail cho chúng ta rồi, nếu anh rảnh thì chiều có thể đến xem một chút. Họ nghi ngờ là có người cố ý và mong chúng ta có thể phối hợp để điều tra."

" Được. Anh hiểu rồi. Có gì chiều đến   ca, anh, em và mấy đứa trong đội chúng ta xem, anh muốn dạy tụi nhỏ thêm chút kiến thức. Thôi anh cúp máy nhé, lái xe cẩn thận và cho anh gửi lời hỏi thăm đến Hyeonjoon nhé."

" Vâng. Em sẽ chuyển lời. Tạm biệt anh."

Cúp máy, Hyeonmin trở về phòng ngồi ở giường bên cạnh nhắn tin cho anh trai yêu quý Park Jinseong để hẹn anh đi ăn trưa. Được một lúc thì cả Minhyeong và Hyeonjoon cũng đến, Hyeonmin giao việc ở đây lại cho cặp vợ chồng mới cưới kia rồi ra về. Vì xe hôm qua đi đến đây là xe cấp cứu thương của bệnh viện nên hiển nhiên Hyeonmin bây giờ không có phương tiện di

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net