Chương 11 - Hầu toà...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bắt đầu làm đủ thứ việc mà tôi nhìn thấy, sáng tôi ra chợ bán, chiều lại bán bánh ở cổng trường, tối tôi lại đi bán đồ ăn đêm, lâu lâu tôi lại đi bắt rắn. Khi vợ tôi mang bầu được 5 tháng, lúc tôi mới đi bắt được 1 bao rắn về. Thấy 1 chiếc xe đạp dựng trước cửa

- Xe ai đấy em.
- Xe con Ánh (em gái vợ tôi) chồng ạ.
- Nó lên thăm vợ chồng mình à?
Em khẽ thở dài, rồi nói ngập ngừng:
- Chắc em phải đi hầu toà chồng ạ.
- ...
- Bố mẹ chuyên sâu vào dự án trồng cây cao su, mượn tiền nhà nước. Bố mẹ mượn tiền hàng xóm mua đất hứa sẽ trả (đắp tiền nhà nước cho mượn vào), nhưng bỗng nhiên, lại ra lệnh cây phải cao 1 mét mới cho mượn tiền, bố mẹ lại đi mượn thêm để bón phân, gieo hạt,... đến lúc cây vừa lên thì nhà nước lại hết thời hạn dự án. Kết thúc 5 tháng, nhà mình không có tiền trả, bố mẹ tính bỏ trốn nhưng áy náy. Trong đó, mẹ quý nhất là chú Tú, nên mới đưa chú miếng đất coi như bồi thường, rồi trốn về quê ở Phú Xuyên. Nhưng đến tai các chủ nợ khác, thấy người kia có mà họ không có, bắt đầu hùa nhau kiện cáo, thuê luật sư giỏi để dành miếng đất về phần mình. Bố mẹ bị kết tội chiếm đoạt tài sản, có khả năng phải ở tù.
- Anh chở em đi nhé.
- Bé Ánh đưa em đi, anh ăn cơm rồi nghỉ chiều còn đi làm.
- Ừ em.

Sau khi em đi, tôi đổ bao rắn ra đếm, rồi ngủ trưa. Không may, có 1 con rắn lục lẩn trốn dưới chiếu, lúc tôi nằm hình như đè vào đuôi nó, nó cắn vào ngón tay út của tôi rồi bò đi mất. Tôi cột chặt dây quanh bắp tay, rồi hút độc, nhưng vì chủ quan, nên có lẽ độc chưa ra hết, tôi choáng đầu rồi ngất đi.
Cỡ 20 phút sau, thằng Khải sang gọi tôi đi bán rắn, lay tôi không dậy, nó nhìn sơ và cũng kha khá hiểu được tình hình, vội vàng chở tôi ra bệnh viện, phải năn nỉ mãi bác sĩ mới chịu khám. Kết cục, tôi phải chặt 1 đốt của ngón út.

Sau khi vợ tôi về, em khóc rất nhiều vì bố mẹ phải đi tù. Đón các 2 em nhỏ về đây (còn 1 đứa em nữa nhưng nó đang du học bên Trung). Chúng tôi ăn cò chưa đủ, sao gánh thêm nổi 2 đứa. Rồi chúng tôi về Phú Xuyên, gửi em Lộc ở nhà cô Hương, rồi thuê 1 căn nhà trên Hà nội, buổi sáng tôi bán ở chợ Trương Định, buổi chiều bán ở chợ Hoàng Mai. Có 1 số cô thường hỏi sao tôi không đi học.

- Dạ con làm thầy giáo.
- Con dạy gì? 
- Con dạy vẽ ạ.

Rồi tôi cứ trả lời như thế, được mấy tuần sau, có cô bảo tôi về nhà dạy cho 2 đứa con gái, rồi thích đứa nào thì cô gả cho. Tôi từ chối nhưng cô cứ kéo xình xịch về nhà, rồi tôi cũng không dám đi bán ở chợ nữa. Tôi chuyển sang bán bánh trước cổng trường, nhưng vẫn ế.

- Hay mình mở quán nhậu ở nhà anh nhỉ?
- Em làm thì sợ mệt, lại đang bầu bì cứ để anh đi làm cho.
- Anh làm rồi có bán được gì đâu... nói đến đấy em khựng lại vì nghẹn, nước mắt trào ra.

Tôi kéo em lại rồi ôm vào lòng, xoa lưng em.

- Anh biết là anh bất tài, anh biết là cưới anh em khổ, nhưng em có thể chờ anh 1 thời gian được không, anh sẽ cố gắng kiếm tiền về nuôi 2 mẹ con.
- Thôi, 2 đứa mình cứ cùng làm, tích góp được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Trước em cũng bán ở căng tin quen rồi, chưa kể còn có em Ánh phụ giúp, vợ chồng mình cũng có đồng ra đồng vô, sau này con cái đỡ khổ...

Em đưa ra bao nhiêu là lí do, hết đấm rồi xoa, nịnh ngọt nịnh nhạt, đấm lưng bóp vai cho tôi. Tôi cũng mềm lòng, nên đồng ý.

Rồi chúng tôi mở quán nhậu, nói là quán, nhưng cũng chỉ có cái xe cháo lòng, trứng vịt lộn, cộng thêm mấy cái ghế, cái bàn, mấy chai rượu. Rồi hàng ngày tôi đi làm, tối tôi về thì em bán hàng, cuộc sống cứ ngỡ êm đềm như vậy, cho đến 1 hôm....
Hết chương 11.
#cún
#vẽbìatrungquân
                                       ---oOo---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC