Chương 6 - Đừng tin tưởng 1 ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nó ngủ, chú Tuấn dẫn bà Xuân tới, kể sơ về sự việc. Rồi bà quay sang hỏi tôi:

- Vậy là mày đi với thằng Khải đi làm hả?
- Dạ.
- Còi như mày...nhắm làm được không đó?
- Dạ được ạ.

Rồi chú Tuấn dắt tôi đi ăn phở, chú bảo coi như chú trả lại bữa ăn hôm qua. Phở này lạ nhỉ, trộn với tương đen với xì dầu, ăn cũng khá là ngon nhưng tôi không thích mấy.

Rồi tôi đến nhà bà Xuân, bà bảo tôi tập làm quen với công việc trước, đợi thằng Khải khỏi bệnh, rồi tôi với nó chia việc ra làm. Công việc của chúng tôi là:
1. Ngày tưới cây 2 lần, sáng và chiều, sáng lúc mặt trời chưa lên cao, chiều lúc mặt trời đang dần tắt.
2.Thỉnh thoảng phải bón phân, 1 tuần lại phải xách xô qua những nhà nuôi lợn xung quanh múc phân chuồng về ủ cho bớt nóng(thường thì tôi ghét công việc này nhất, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, nhiều nhà, để chuồng ngập phân đến tận đầu gối, eo ôi...)
3.Phải dọn nhà cửa sạch sẽ, không cần biết là việc gì, lau nhà quét nhà hay quét mạng nhện.

4. Thường xuyên phải tỉa cành cà phê(tôi được chú Tú hàng xóm làm mẫu cho 2 lần, khi nào thằng Khải khỏi thì dạy lại cho nó). Bắt đầu thu hoạch đợt 1 khi số lượng quả chín chênh lệch từ 30-40% so với tất cả quả trong vườn(nếu không sẽ bị rụng, nẫu, làm giảm hất lượng sau này).

=> 1 tháng chúng tôi được trả 50 nghìn, bao ăn bao ở. Tháng đầu không có lương. Theo như lời bà Xuân nói thì:

- Tụi bay có cần mua gì đâu mà cần lương. Làm 1 tháng để tao xem có ưng ý không đã, được thì hết tháng thứ 2 tao phát lương, KHÔNG LÀM ĐƯỢC THÌ NGHỈ - Mấy chữ cuối bà ghì mạnh hết sức có thể.

Thời gian, thấm thoát trôi đi, hằng ngày tôi, làm việc mệt mỏi, tối lại ngủ trên nền phòng khách. Vậy mà, đã 5 tháng rồi, mà bà chỉ trả tiền tháng 2. Bà cứ bảo là làm ăn không tốt, xin khất. Đến tháng thứ 6, bà cũng không chịu trả, vì thấy làm cho bà càng ngày càng bị chèn ép, tiền thì đầy ở trong cái ví dưới gối, mà bà lại chẳng chịu trả, nên đêm đó, tôi quyết định trốn khỏi và tìm công việc khác, tôi tạm biệt thằng Khải, rồi cứ thế đi, đi mãi, đi mãi, mặc dù chẳng biết mình đang đi đâu.

Rồi tôi đến được Gia Lai, nơi bắt đầu có nhiều người sinh sống, tôi đến các công trình xin làm. Mới đầu chú chủ thầu không cho, nhưng thấy tôi thành khẩn quá nên cho 1 tay bưng gạch, 2 giờ 1 công, 1 công của tôi chỉ được 4 nghìn. Quy ra là nếu một ngày tôi làm từ 7h sáng đến 11h trưa là được nghỉ ăn cơm(cơm nước tự túc), ngủ ngáy đến 1h tiếp tục làm đến 5h rồi nghỉ, nếu làm 1 ngày như vậy thì tôi được 20 nghìn/ ngày. Nếu làm thêm ca đêm thì được thêm tiền. Ca đêm thì 1 công là 5 nghìn. Đại loại là bắt đầu từ 7h tối đến 4h sáng, ai muốn làm bao nhiêu thì làm nhưng lúc bắt đầu phải báo danh với chủ thầu, lúc về thì cũng phải báo. Tôi thường làm ca ban ngày, sau đó lại làm ca đêm từ 7h đến 12 giờ rồi về ngủ.

Lần này là đang làm cho công trình chùa, chúng tôi đều là nhưng người tha hương như chúng tôi hầu hết chẳng có chỗ ngủ lâu dài, làm ở đâu thì lợp cái mái tôn ngủ bên cạnh, tối gió tạt mái tôn kêu nhức hết cả đầu. Tôi là thợ phụ của anh Ba, tối cũng ngủ cùng anh ấy. Anh cũng tương đối tốt bụng, anh bảo làm ở đây đông người, hay bị người ta chèn ép, xong công trình này anh sẽ đi làm nghề khác. Tôi bảo anh đi đâu thì cho em theo với. Anh xoa đầu tôi đồng ý, hỏi tôi bao nhiêu tuổi? Sao còn nhỏ thế lại đi làm?.... Tôi chẳng nhớ mình đã trả lời bao nhiêu câu, sau đó thiếp đi mất.

Làm nghề này tuy lương cao nhưng mà cực lắm, nghe anh Ba bảo nhiều nghề lương còn cao hơn gấp mấy lần, mà nhàn, không phải bưng bê nặng nhọc như nghề này. Cái này nhiều lúc vác bao xi măng, cảm giác như lưng tôi sắp gãy vậy, nhưng mỗi lúc mệt mỏi, tôi đều nghĩ về 1 ngày xa xăm, tôi sẽ giàu, sẽ xây lại mộ cho bố, sẽ mua đồ cho mẹ và các em, xây lại nhà, cho con tôi ăn uống đầy đủ,.... nó tiếp sức cho tôi tiếp tục công việc của mình.

Sau 3 tháng, công trình chùa đã xong, tôi tích góp được tổng tất cả là 2.990.000( 2 triệu 9 trăm 9 mươi nghìn) mỗi ngày tôi ăn 4 bữa mì gói, buổi sáng với buổi trưa là 2 gói. 1 tuần tôi chỉ được ăn 2 quả trứng để tiết kiệm tiền. - Tôi học cách tính toán chi tiêu ghi vào sổ sách từng tí một của anh Ba.

Sau khi xin nghỉ, anh Ba dẫn tôi lên chợ mua đồ, tôi mua cho mẹ 1 và các em mỗi người một bộ đồ, đi 1 lát, thấy kẹp tóc đẹp quá nên tôi mua 6 cái cho mẹ và các em gái. Anh Ba chọn cho tôi 2 bộ đồ. Lúc đi về, chúng tôi gặp 1 xe cà rem, anh ấy mua cho tôi và anh ấy. Sau đó, chúng tôi đi ăn cơm gà 1 bữa cho thoả thích.

Sau tất cả chi tiêu, tôi đã tiêu hết 345 nghìn. Còn lại là 2 triệu 645 nghìn. Tôi gói ghém vào tờ lịch, rồi cất vào tay nải.

-Rồi giờ mình làm gì hả anh.
- Mình ngủ ở tạm ở chỗ chủ thầu 1 đêm rồi mai qua phòng trọ của bạn anh, bọn mình đi đào giếng. Bạn anh bảo tiền đào 1 cái giếng 12 ngày là được 4- 5 triệu luôn đấy.
-Nhiều thế luôn á? - Tôi há hốc.
- Ừ! Thôi muộn rồi, ngủ đi.
- Dạ.

Rồi tôi chìm vào giấc ngủ say, tôi mơ đẹp lắm, mơ thấy tôi đào mấy cái giếng và giàu, sau đó trở về thăm mẹ và các em, ai ai cũng mừng, họ hàng ai cũng nể, bố tôi vẫn còn sống, bố cười khen tôi ngoan,... tôi đã mơ rất đẹp, đẹp lắm.

Theo thói quen, tôi bừng tỉnh vì nghe tiếng gà gáy. Và tôi không thấy anh Ba đâu nữa. Mọi thứ trong tay nải tôi vẫn còn nguyên ngoại trừ tiền tôi giấu trong tờ lịch, trên tờ lịch có ghi vài chữ:" anh xin lỗi. Mong em hiểu cho anh. Đừng tin tưởng 1 ai hết"...
Hết chương 6.
#cún
#vẽbìatrungquân
#6
#71
                                        ---oOo---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net