1/5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có câu chuyện truy thê hỏa táng tràng nào truy không thành, sau đó nữ chính hạnh phúc bên người khác không?"

Mọi người đều hâm mộ Lục Vọng Châu, bởi vì hắn có một vị hôn thê ôn nhu, hiền huệ, có bằng cấp cao là tôi.

Những lúc này thế này, hắn đều sẽ cà lơ phất phơ, cười lạnh "Mua tới"

Tôi không nói lời nào, dịu ngoan gật đầu, tiếp tục giúp hắn lột tôm.

Sau lại, anh cùng nữ minh tinh nổi tiếng nháo ra tai tiếng, bị bế lên hot search.

Tôi bình tĩnh dọn hành lý chuẩn bị rồi đi, anh lại tham lam muốn giữ tôi lại.

"Không được rời khỏi đây" Anh nghiến răng nghiến lợi nói, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cúi đầu trước mặt tôi: " Em ra giá đi."

Tôi cười nói " Một trăm triệu..."

Anh lập tức gật đầu, lấy điện thoại gọi người chuyển tiền cho tôi.

Tôi lại cầm tương hành lý, mỉm cười tiếp tục nói ra nửa câu sau ".... Cùng không mua được tôi."

Link: https://www.zhihu.com/market/paid_column/1629881941116522496/section/1635293174590279680?is_share_data=true&question_id=53000641&vp_share_title=1

01.

Kết hôn là một chuyện rất phiền phức, nhất là với Lục Vọng Châu.

Hôn lễ của con trai cưng nhà họ Lục, mời toàn là nhân vật nổi tiếng, thiệp mời phải là những tấm thiệp được thiết kế riêng, trong hôn lễ cần có nhiều khâu kiểm tra.

Mà tất cả những thứ này, Lục Vọng Châu đều mặc kệ.

Ngay cả nhẫn cưới, hắn cũng lười tự mình đi chọn.

Một tấm thẻ đen được quăng tới trước mặt tôi: "Cô tự đi mua đi."

Sau đó, Lục Vọng Châu bỏ đi uống rượu.

Hôm nay nghe nói có người bạn ở Bắc Kinh mang theo "hàng tuyển" (bản gốc là "hũ mật lớn" ý chỉ em gái ngọt ngào), Lục Vọng Châu đã chơi chán những cô gái phương Nam thanh lệ trắng nõn.

Mỹ nhân phương bắc có vẻ làm cho hắn cảm thấy mới mẻ.

Tôi không nói gì, đưa thuốc giải rượu , dặn dò trợ lý chăm sóc hắn những việc cần chú ý.

Vốn tưởng rằng hết thảy đều ổn thỏa, nửa đêm, tôi vẫn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

"Thẩm tiểu thư, Lục thiếu uống nhiều quá, muốn gọi cô tới đón hắn."

Bây giờ là ba giờ sáng, sáu giờ rưỡi ngày mai, tôi phải đi thử váy cưới.

Nhưng tôi vẫn cố gắng đứng lên, dùng kem che khuyết điểm che đi vành mắt thâm quầng thiếu ngủ.

Tài xế đưa tôi đến câu lạc bộ, lúc tôi xuống xe, tôi dường như nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh ta.

Tôi biết bọn họ nói gì về tôi.

Một cô gái có học thức, có trình độ học vấn cao, lại cứ dính vào tên công tử bột ăn chơi trác táng, yêu hắn đến sâu đậm, ti tiện.

Nhiều năm đèn sách xem như uổng phí.

Đêm rất lạnh, tôi thở ra một làn khói trắng, đi vào phòng.

Lục Vọng Châu đã uống rất say.

Anh ta dựa vào chiếc ghế sofa nhung màu xanh đậm, cổ áo sơ mi mở ra để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp và dây chuyền bạc mỏng

Đôi hoa mắt đào khép hờ, mờ mịt vì rượu.

Hai cô gái mặc váy ngắn nằm dài trên đầu gối anh.

Thật sinh động.

Tôi đỡ hai cô gái kia sang một bên, thuận tay lấy khăn ăn trắng như tuyết giúp họ che ở dưới váy, sau đó ngồi xuống dưới đất.

Bên cạnh Vọng Châu.

"Vọng Châu, về nhà thôi."

Trong đám bạn của Lục Vọng Châu có người coi như tỉnh táo, cười tủm tỉm trêu ghẹo: "Lục thiếu, chị dâu gọi cậu về nhà."

"Nghe nói chị dâu còn là thạc sĩ khoa lịch sử, đúng là người phụ nữ lên được phòng khách xuống được phòng bếp."

"Ngàn vạn lần đừng để cho cha tôi biết tên nhóc này tìm được cô vợ tốt như thế, bằng không ta chắc chắn sẽ bị mắng chết."

Hơn nửa người Lục Vọng Châu tựa vào người tôi, miễn cưỡng nâng mí mắt lên, mang theo hơi men cười.

"Hâm mộ à? "Anh chỉ chỉ tôi " Mua."

Ai muốn tth cũng đi mua một cái là được.

Trong phòng im lặng một lát, ánh mắt mọi người đồng loạt rơi trên người tôi.

Tôi rũ mắt xuống, im lặng bóc một con tôm, đút vào miệng Lục Vọng Châu.

"Đúng." Tôi dịu dàng nói, "Lời anh ấy nói là thật."

02.

Chiếc nhẫn tôi đặt đã được đưa đến.

Kim cương lấp lánh, là nhẫn màu rose gold, có khắc tên viết tắt của tôi và Lục Vọng Châu.

Tôi chăm chú nhìn chiếc nhẫn kia thật lâu, trên tấm thiệp nhỏ trong hộp có viết chữ hoa xinh đẹp: "Một đời hạnh phúc".

Ha.

Tôi cười khẽ một tiếng, tiện tay ném thẻ nhỏ vào thùng rác.

Tôi sống đến nay chưa bao giờ được hạnh phúc, đừng nói đến chuyện cả đời.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.

Một hàng địa chỉ từ tin nhắn nặc danh gửi tới.

Đó là số phòng của khách sạn.

Tôi nhíu mày, đột nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra, vội vàng đi ra gara xe.

Nhưng mọi chuyện xảy ra nhanh hơn tôi tưởng.

Mười mấy phút sau, một tin nhanh chóng nổi cộm, lên top tìm kiếm:

【 Người thừa kế tập đoàn Lục thị ngoại tình trước thềm hôn lễ, đối tượng nghi ngờ là nữ nghệ sĩ nổi tiếng Nghê Âm Âm 】

03.

Lục Vọng Châu và Nghê Âm Âm bị đám paparazzi chặn lại ở khách sạn Bảo Cách Lệ.

Tiếng máy ảnh chụp tách tách vang lên điên cuồng, ánh đèn flash gần như muốn chiếu mù mắt người.

"Lục thiếu, nghe nói ngài và Nghê tiểu thư là thanh mai trúc mã, bởi vì không muốn cản trở sự nghiệp làm minh tinh của Nghê tiểu thư nên mới chia tay."

"Lần này có phải là tình cũ quay lại hay không?"

"Nhưng nghe nói hôn lễ của ngài sắp tới, cô dâu lại là người khác."

"Ngài và cô Nghê đương nhiên là kim đồng ngọc nữ, duyên trời tác hợp, nhưng việc làm này có khiến cô dâu thất vọng không?"

Lục Vọng Châu lạnh mặt, nhấc chân muốn đạp máy ảnh của tên paparazzi trước mặt.

Nhưng mà hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Giữa biển người, hắn thấy được tôi.

Sắc mặt Lục Vọng Châu đột nhiên thay đổi, trong một giây phút nào đó ngắn ngửi, tôi thấy được sự bối rối lướt qua trong mắt hắn.

Tôi mặc quần áo màu nhạt, tóc búi lỏng, gió thổi tung khiến tóc bay tán loạn, lộ ra một khuôn mặt mộc cực nhạt.

So với Nghê Âm mặc váy đỏ xinh đẹp, đẹp đến kinh người bên cạnh hắn, đại khái có vẻ hết sức nhạt nhẽo.

Nhưng tôi không quan tâm.

Đám paparazzi theo Lục Vọng Châu ánh mắt nhìn tới, bọn họ ý thức được thân phận của tôi, rất nhanh, tất cả ống kính đều chỉa vào tôi.

Tôi đi về phía trước, đám đông tự động nhường đường cho tôi.

Đi tới bên cạnh Lục Vọng Châu, ta nghe thấy hắn thấp giọng gọi:

Sơ Dư......

Một giây sau, tôi nắm tay Lục Vọng Châu, nhìn về phía các phóng viên, nở một nụ cười đoan trang nói:

"Tôi là vị hôn thê của Lục Vọng Châu, Thẩm Sơ Dư."

"Tiểu Nghê và Vọng Châu lớn lên cùng nhau, tôi cũng thường nghe Vọng Châu nhắc tới cô ấy."

"Nhưng mà người hiểu lầm rồi, Vọng Châu vẫn luôn coi Tiểu Nghê là em gái, anh ấy tới nơi này vì muốn ôn lại chuyện xưa cùng với Tiểu Nghê."

"Cũng đã nói trước với tôi."

Lục Vọng Châu đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.

Mặc dù tôi luôn luôn ôn nhu nhẫn nhịn, nhưng có thể làm đến mức này, vẫn làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Nụ cười của tôi vẫn không đổi.

"Thật khiến mọi người hao tâm tổn trí, các vị phóng viên tới cũng tới rồi, đi một chuyến cũng khó tránh khỏi vất vả, nghe nói khách sạn này trà chiều cũng ngon không bằng mọi người cùng nhau thử xem, để tôi mời khách." Lục Vọng Châu nhìn tôi, thật lâu sau, hắn mới phản ứng lại.

Trước vô số ống kính, Lục Vọng Châu cười ôm lấy vai tôi: "Cảm ơn em, Sơ Dư, anh có vị hôn thê như em thật là may mắn."

Nhưng khi anh ta kề sát vào tai tôi, lại hạ giọng: "Mẹ tôi lại cho cậu bao nhiêu tiền?"

Tôi nhìn lại ánh mắt hắn, cười nói: "Chúng ta là vợ chồng, cái này có gì phải cảm ơn.

Sau đó, tôi cũng đến gần tai Lục Vọng Châu.

Hắn cho rằng tôi muốn báo ra một con số, vì thế kề tai lại gần.

Nhưng tôi chỉ nở nụ cười dịu dàng nhất.

Nhẹ nhàng nói ra một câu thô tục nhất.

04.

Tiếng xấu của Lục gia, cứ như vậy dễ dàng được tôi hóa giải.

Nhưng sau khi tôi về nhà, đăng nhập vào máy tính của Lục Vọng Châu.

Lịch sử trò chuyện của anh và Nghê Âm Âm rất dài.

Rất khó tưởng tượng, Lục thiếu chưa từng biết 2 chữ "chung tình" là thế nào, lại có thể kiên nhẫn ở bên một cô gái như vậy, mỗi ngày đều cùng cô ta trò chuyện.

Cuộc trò chuyện cuối cùng dừng lại vào vài ngày trước.

[Anh sắp kết hôn?] Đây là Nghê Âm Âm.

[Ừ.]

[Anh đã nói sẽ chờ em, anh nói chuyện không giữ lời.]

[........]

[Cô ấy đẹp không?]

[Đẹp hơn em sao?]

[Lục Vọng Châu, trả lời tin nhắn.]

[Nói cho anh biết, em còn yêu anh không?]

Nghê Âm Âm gửi rất nhiều tin nhắn.

Lục Vọng Châu thật lâu sau đó, trả lời một câu:

[Nhiều năm như vậy, em hẳn là cũng biết.]

Cách màn hình, tôi tựa hồ có thể nhìn thấy, Nghê Âm Âm rốt cục cũng lộ ra nụ cười nắm chắc phần thắng.

Nhưng nàng còn muốn thừa thắng xông lên.

[Vậy còn vị hôn thê của anh, anh có yêu cô ấy không?]

Lần này Lục Vọng Châu trả lời rất nhanh.

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đó rất lâu.

Một chữ ngắn ngủi.

[Không.]

[Một chút cũng không yêu sao?]

[Một chút cũng không.]


05.


Lúc Lục Vọng Châu về đến nhà, đã ngà ngà say.

Tôi hít một hơi thật nhẹ và nhận ra xen lẫn trong rượu là mùi nước hoa YSL Mon Paris.

Không cần phải nói, là của Nghê Âm Âm.

"Vọng Châu, chúng ta nói chuyện một chút."

Lục Vọng Châu ngả người lên sô pha, mơ màng dụi mắt: "Có việc gì ngày mai hãy nói."

"Có thể không được." Tôi ôn hòa cười cười, " Ngày mai tôi sẽ rời đi."

Động tác của Lục Vọng Châu đột nhiên dừng lại.


Rõ ràng là tiếng Trung rất dễ hiểu, nhưng hình như anh ta phải mất rất nhiều sức lực, mới phiên dịch ra ý của câu nói kia của tôi.

"Cái gì gọi là... rời đi?"

Tôi tháo nhẫn xuống, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà trước mặt anh.

"Anh không hiểu sao?"

Tôi cười nhạt nói.

"Quan hệ hợp đồng hôn nhân của chúng ta kết thúc rồi, tôi phải tan ca."

Lục Vọng Châu, tạm biệt.

Sau khi nói xong, tôi đi về phía hành lý đã thu dọn xong.

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, một giây sau, tay Lục Vọng Châu nắm chặt cổ tay tôi.

Tôi quay đầu lại, đối diện với cặp mắt đen láy kia của Lục Vọng Châu.

Mắt đào hoa luôn luôn mang theo ngả ngớn, giờ phút này lại lạnh đến dọa người.

"Thẩm Sơ Dư, em có ý gì?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tôi thở dài.

Hắn hẳn là rất khó hiểu.

Dù sao hai năm qua, hắn cùng cô gái khác bất luận quậy đến mức nào, thì tôi luôn giữ bộ dáng dịu ngoan không so đo.

Hắn nhất định cảm thấy, chỉ cần hắn nguyện ý trở lại bên cạnh tôi, tôi có thể vĩnh viễn chờ tại chỗ đó.

Tôi rút tay ra, nụ cười lạnh như băng bình tĩnh:

"Lục thiếu, cậu cũng biết, tôi được mẹ cậu thuê để trở thành con dâu Lục gia."

"Hiện tại tôi đưa ra hủy hợp đồng, cha mẹ cũng đồng ý."

"Nói chia tay hình như sẽ có chút kỳ quái, cho nên không bằng nói như vậy đi --"

Tôi nhìn vào mắt Lục Vọng Châu, gằn từng chữ:

"Quan hệ của chúng ta, do tôi đơn phương chấm dứt."

Từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp lại.

Tôi vươn tay xách hành lý.

Trong phòng trầm mặc một lúc.

Lát sau, thanh âm Lục Vọng Châu vang lên sau lưng:

"Là bởi vì Âm Âm sao?"

Tay cầm hành lý của tôi dừng lại một chút.

"Tôi có thể giải thích, tôi và cô ấy..."

"Không cần."

Tôi cầm cần kéo hành lý, bình tĩnh ngắt lời anh

"Không cần giải thích, tôi không quan tâm."

Lục Vọng Châu ngẩn người. Tôi kéo hành lý và đi về phía cửa chính. Nhưng mới đi đến cửa đã bị Lục Vọng Châu chặn lại.

Hắn cụp mắt nhìn tôi, ánh đèn hành lang chiếu vào mắt hắn.

Có lẽ là ảo giác của tôi, dường như thấy hắn sắp khóc.

"Tôi hiểu rồi, là do không đủ tiền sao?"

Hắn ra vẻ thoải mái cười cười, cố gắng khống chế giọng nói thật bình tĩnh.

"Thẩm Sơ Dư, em cứ thoải mái ra giá"

"Tôi trầm mặc một lát."

Chậm rãi phun ra ba chữ: "Một trăm triệu.................."

Con số long trời lở đất.

Lục Vọng Châu như là đột nhiên nhẹ nhõm hẳn:

"Quả nhiên, chỉ cần số tiền đủ lớn, em lại.................."

Anh ta khôi phục thần sắc ngả ngớn lại bất cần đời, cầm lấy điện thoại di động.

Tôi lẳng lặng quan sát hắn, cười bổ sung:

"Một trăm triệu, cũng không mua được tôi."

Tựa như có một thanh đao đâm vào sau gáy Lục Vọng Châu.

Tôi nhìn thấy cả người hắn, từ đầu đến chân cứng đờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #zhihu